Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

“Nói thế nào cậu ta cũng là vì bảo vệ Nhung Nhung của chúng ta mới gặp nạn. Cậu ta cứu con gái em, em đối với cậu ta có cảm kích, tại sao không thể nghĩ đến cậu ta chứ?” Giang Nhung dịu dàng nói.

Cô thỉnh thoảng nhớ đến Liệt, không chỉ vì Liệt dùng mạng sống của mình bảo vệ Tiểu Nhung Nhung, mà là Giang Nhung nghĩ đến sau này tìm con rể, thì cứ dựa theo kiểu người như Liệt mà tìm.

Cao to, đẹp trai, có trách nhiệm.... Người con trai như vậy cho dù đặt ở chỗ nào, nhất định đều là người chạm tay có thể bỏng*.

*người rất được yêu thích, được săn đón

“Giang Nhung!” Trần Việt gọi cô, cúi đầu cắn cô một cái, trầm giọng nói: “Sau này ngoài anh ra, người đàn ông khác đều không được phép nghĩ đến.”

“Thật là bạo quân! Độc tài!” Giang Nhung nhìn anh một cái, nhưng không tự chủ mím môi khẽ cười

Trần Việt người đàn ông này lúc bá đạo thì thực sự bá đạo đến mức không biết lí lẽ, hoàn toàn không có lí do, có lẽ Trần Việt như vậy, mới là anh chân thật nhất.

“Anh chỉ độc tài với em!” Bởi vì để ý đến cô, thế nên anh mới không cho phép cô phân tâm nghĩ đến người khác, hy vọng trong đầu trong tim cô đều là anh.


Giang Nhung cười nói: “Tổng giám đốc Trần Việt độc tài với em, đó có phải là vì em đối với anh mà nói không giống đám đông? Nếu như đúng như vậy, em phải cảm ơn sự cất nhắc của Tổng giám đốc Trần.”

Nhìn cô cười cong mi, giữa hai mắt lộ ra sự vui vẻ, tâm trạng Trần Việt theo đó mà sáng ngời.

“Em cái miệng này càng ngày càng ngọt rồi.” Anh ôm cô vào lòng, tì trán lên đỉnh đầu cô: “Giang Nhung....”

“Sao thế?” Dạo gần đây anh lúc nào cũng thích gọi tên cô như vậy, nhưng lại không nói lời nào, khiến trong lòng cô có chút bất an.

“Giang Nhung....” Trần Việt vẫn không nói lời nào, chỉ gọi tên cô, đối với anh mà nói ‘Giang Nhung’ hai chữ này là hai chữ dễ nghe nhất trên thế gian, anh không có lời nào muốn nói, chỉ là gọi tên cô mà thôi.

“Em ở đây.” Dần dần, Giang Nhung dường như hiểu Trần Việt đang nghĩ gì, nhẹ nhàng dựa vào lòng anh, nghe anh dùng giọng nói dễ nghe một lần lại một lần gọi cô.

Giọng nói của anh, trầm thấp gợi cảm, lúc gọi tên cô, sẽ khiến cô cảm thấy, anh dường như đem tên của cô in dấu vào chỗ sâu kín trong tâm hồn.

Trong trái tim anh in dấu hai chữ “Giang Nhung”.

Vậy thì để đáp trả lại anh, trong trái tim cô cũng in lên hai chữ “Trần Việt”.

..........

Trần Việt thay đổi tác phong khiêm tốn trước nay, sớm đã phát thiệp mời, mời các vị tinh anh nhân sĩ đến tham gia hôn lễ của anh và Giang Nhung.

Bởi vì anh muốn mượn hôn lễ này tuyên bố với toàn thế giới, anh đã kết hôn.

Vợ của anh tên——Giang Nhung!

Bọn họ còn có một đứa con sắp năm tuổi, tên của cô nhóc là Trần Nhạc Nhung, thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn Thịnh Thiên.


Khách Trần Việt mời không giàu có thì quyền thế, không phải là ông lớn khắp nơi trong giới thương gia thì là nhân vật lớn trong giới chính trị quân sự hai nước, người nào người nấy thân phận bất phàm.

Đương nhiên, rất nhiều người có thể được tham gia hôn lễ của Trần Việt mà cảm thấy tự hào.

Nhân vật có thể được anh liệt vào danh sách mời, tự nhiên là người quyền cao chức trọng được Thịnh Thiên thừa nhận, sao này ở trong giới phát triển, vậy thì càng thuận lợi không có trở ngại.

Trước hôn lễ một ngày, phàm là những vị khách nhận được thư mời đều đã đến đông đủ, do ba Trần và Mẹ Trần tiếp đón chào hỏi khách.

Bởi vì chuyện hôn lễ cả quá trình Trần Việt đều giấu Giang Nhung, lúc này khách đã đến đông đủ, Trần Việt vẫn còn đang cùng Giang Nhung không biết chuyện đi dạo bên bờ biển.

“Mẹ, ngày mai rốt cuộc là ai kết hôn a? Là ba và mẹ, hay là ai vậy?” Trần Tiểu Bích tức giận hỏi.

Vì tiếp đón khách mời, Trần Tiểu Bích đã đứng ở cửa khách sạn hai tiếng, chân sắp đứng cứng rồi.

Những cái này không có gì, bởi vì nhân vật chính của hôn lễ là anh của cô và chị dâu, cô là cô út giúp đỡ cũng là đương nhiên.

Nhưng hai nhân vật chính của hôn lễ lại đang ở bờ biển đi dạo, hóng gió biển xanh mát lành, thể hiện các loại ân ái, tuyệt đối là kiểu thể hiện ân ái chói mù mắt chó độc thân.

Là chó độc thân vừa mới chia tay, đã đủ đáng thương rồi, nhưng vẫn muốn cô FA vừa mới chia tay đi xem bọn họ khoe ân ái, giúp bọn họ tiếp đón khách đến than gia hôn lễ.

Mỗi một vị khách đến tham gia hôn lễ gặp mặt đều nói câu: “Chúc mừng chúc mừng”, cô có thể được nhịn hai tiếng, cô cảm thấy là đã tới cực hạn cô có thể nhẫn nhịn rồi.

Nghĩ đến anh trai chị dâu khoe ân ái với dân FA, lại nghĩ đến tình cảnh của mình, cô thảm như vậy còn phải cùng ba Trần và mẹ Trần đứng ở cửa khách sạn tiếp đón khách mời, càng nghĩ Trần Tiểu Bích càng cảm thấy phát hỏa.

Mẹ Trần cười nói: “Sau này con kết hôn, để anh trai chị dâu con phụ trách tiếp đón khách giúp con, con phụ trách làm cô dâu xinh đẹp là được rồi.”

Trần Tiểu Bích khó chịu nói: “Con mới mới không muốn gả.”


Mẹ Trần cười ý vị sâu xa: “Chiến Niệm Bắc cũng không muốn gả?”

“Bọn con đã chia tay rồi.” Trần Tiểu Bích tức giận nói, nói xong nhìn thấy ánh mắt không cho là đúng của mẹ Trần, cô lại bổ sung: “Mẹ đừng không tin, là con đá anh ta, là con không cần anh ta, không phải là anh ta không cần con.”

“Tiểu Bích, hai đứa con rốt cuộc làm sao vậy?” Mấy ngày trước, Trần Tiểu Bích từ nước Mỹ vội vàng trở về Giang Bắc, mẹ Trần cho rằng cô chỉ là ầm ĩ trẻ con, đợi quay về bên cạnh Chiến Niệm Bắc, hai đứa bọn họ tự nhiên sẽ tốt.

Lần này nhìn thấy Trần Tiểu Bích trước đêm hôn lễ của anh trai chị dâu đúng giờ tham dự, mẹ Trần cũng không nghĩ nhiều, bởi vì thân phận Chiến Niệm Bắc đặc biệt, anh ta không thể đến tham gia hôn lễ cũng không có gì kì lạ.

“Mẹ, sau này đừng nhắc đến người này trước mặt con, con và anh đã đã cắt đứt quan hệ. Sau này bọn con ai cũng không quen ai.” Lời này Trần Tiểu Bích nghiến răng nghiến lợi nói.

Tất cả tật xấu, tự đại, tự cao, tính khí bạo ngược của Chiến Niệm Bắc, cô có thể tiếp nhận vô điều kiện, điều duy nhất cô không thể nhẫn nhịn đó là trong lòng Chiến Niệm Bắc nghĩ đến người phụ nữ khác, thậm chí cùng người phụ nữ khác phát sinh quan hệ.

Nghĩ lại tình cảnh ngày trở về Giang Bắc hôm đó, trái tim Trần Tiểu Bích vẫn đau đến mức giống như có người cầm đao đâm cô vậy.

Cô vẫn luôn cho rằng, nếu Chiến Niệm Bắc dám phản bội cô, cô nhất định sẽ phế Chiến Niệm Bắc, sau đó giết chết hồ li tinh, nhưng ngày hôm đó khi nhìn thấy màn đó, cô lại bình tĩnh đến kì lạ, bình tĩnh đến mức bản thân cô cũng không dám tin.

Cô vậy mà cái gì cũng không làm, vậy mà lại lựa chọn làm một lính đào ngũ, giả vờ cái gì cũng không nhìn thấy, giả vờ cái gì cũng chưa xảy ra, như vậy cô vẫn có thể giống như trước đây qua lại với Chiến Niệm Bắc.

Nhưng cô đánh giá mình quá cao, cô cho rằng bản thân có thể giả vờ chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, khi Chiến Niệm Bắc xuất hiện trước mặt cô, trong đầu cô không tự chủ xuất hiện hình ảnh ngày hôm đó cô nhìn thấy, sẽ khiến cô cảm thấy buồn nôn.

“Trở về rồi?” Khi đó, Chiến Niệm Bắc nhìn thấy cô, câu đầu tiên là nói như vậy, nói rồi anh ta vươn tay muốn ôm lấy cô.

Chính lúc anh ta vươn tay ra, Trần Tiểu Bích không tự chủ lùi lại một bước, né tránh sự động chạm của anh ta.


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!