Bữa tiệc từ thiện lần này được tổ chức ở núi Yên Nhiên thuộc thành phố Giang Bắc.
Ngọn núi này không lớn, tính ra chỉ có thể gọi là đồi. Có điều phong cảnh nơi đây vô cùng đẹp, xứng với câu nói: Xuân có trăm hoa thu có trăng, hạ có gió mát đông có tuyết. Cảnh thiên nhiên bốn mùa khác biệt, ở thành phố Giang Bắc nhộn nhịp này thì nơi đây quả là một nét đặc biệt.
Có điều ngọn núi này vốn dĩ không mang tên là Yên Nhiên.
Tương truyền vài chục năm trước, cậu chủ của Thịnh Thiên bấy giờ đã gặp thiên kim nhà họ Chiến ở nơi đây.
Khi đó hoa đào phủ khắp bầu trời, dưới muôn hoa, cô cả nhà họ Chiến tên Chiến Yên đương tuổi xuân thì đứng giữa làn hương hoa nở nụ cười xinh đẹp, từ đó bắt được trái tim cậu chủ Thịnh Thiên làm tù binh.
Sau đó, cậu chủ của Thịnh Thiên mua lại ngọn núi này, đổi tên là Yên Nhiên, rồi lại xây một căn biệt thự vô cùng lộng lẫy tráng lệ, coi như vật chứng cho tình yêu của hai người.
Tiếc là về sau hai người cùng sang Mỹ, mà sức khỏe của Chiến Yên không tốt, cho nên rất ít quay về.
Song con trai của hai người họ là Leo vì sợ cha mẹ lo lắng căn nhà vắng lạnh, nên mỗi lần trở về Giang Bắc đều sẽ tổ chức bữa tiệc từ thiện cầu phúc tại ngọn núi đã se duyên cho cha mẹ.
Đương nhiên bữa tiệc từ thiện nổi tiếng như vậy sẽ mời toàn tầng lớp thượng lưu, nhưng cũng không phải ai cũng mời. Mỗi khách mời đều đã được lựa chọn cẩn thận.
Thế nên những người được tham gia bữa tiệc này đều cảm thấy vô cùng vinh hạnh, chuyện này cũng coi như một sự khẳng định đối với thân phận của mình.
Có điều thỉnh thoảng cũng có những người không được mời trà trộn vào hội trường, ví dụ như Cù Mạnh Chiến đang ở trong bữa tiệc lúc này.
Cù Mạnh Chiến không hề nhận được thiệp mời. Để có được tấm thiệp mời mỏng của Thịnh Thiên mà hắn đã tốn rất nhiều tiền, còn phải xuống nước cầu xin bao nhiêu người nữa.
Khó khăn lắm mới bước vào tầng lớp thượng lưu của Giang Bắc, tất nhiên Cù Mạnh Chiến sẽ không bỏ qua cơ hội này. Hắn chủ động bắt chuyện với khách khứa, nghiễm nhiên coi nơi này như sân nhà mình.
Vì vậy khi Trần Việt dẫn Giang Nhung đến thì Cù Mạnh Chiến đang bận rộn nịnh nọt giữa đám người cũng lập tức nhìn thấy bọn họ.
Qua nửa buổi tiệc Trần Việt và Giang Nhung mới khoan thai đến muộn, nhưng hai người vừa tiến vào hội trường thì bất kể là người đang bắt chuyện, tán tỉnh hay đang uống rượu đều ngước mắt nhìn. Gần như có một hai giây hội trường hoàn toàn tĩnh lặng, sau đó là vô số tiếng cảm thán nhỏ vang lên.
Bất kỳ ngôn từ hoa mĩ nào cũng không đủ để miêu tả cảm giác kinh ngạc mà cặp đôi này mang đến.
Trần Việt cao lớn anh tuấn, mặc bộ vest phẳng phiu, khí chất cao quý trưởng thành. Anh vừa bước vào đã át hết mọi tiếng ồn ào huyên náo trong phòng, như thể hoàng đế giá lâm.
Bên cạnh anh là Giang Nhung như con chim nhỏ nép vào người. Cô khoác tay Trần Việt, đường nét trong sáng đáng yêu. Cô cười nhẹ nhàng, đôi mắt như làn thu thủy, trên mái tóc dài búi cao là những viên pha lê hồ điệp, bộ váy Điệp Luyến càng tôn lên vẻ đẹp như hoa nở rộ của cô.
Hai người khoác tay nhau đi vào hội trường, thỉnh thoảng lại nhìn sang nhau, người đàn ông dịu dàng kiên định, cô gái thỏa mãn an tâm, dường như chỉ một ánh mắt là có được cả thế giới.
Mọi người không thể không cảm thán, đúng là cặp đôi thần tiên.
Cù Mạnh Chiến cũng không thể phủ nhận. Hắn vẫn luôn biết Giang Nhung rất đẹp, vẻ đẹp ấy như khe suối trong sáng và dịu nhẹ nơi núi sâu. Nhưng hắn không biết Giang Nhung cũng có thể giống như bây giờ, đẹp đến nghẹt thở, đẹp đến tuyệt vọng, có thể khiến bươm bướm liều chết hiến dâng.
Mà Trần Việt bên cạnh cô lại dùng khí chất khiêm tốn điềm tĩnh giảm bớt phần nào ánh sáng rực rỡ của Giang Nhung, khiến cô càng thêm cuốn hút.
Cù Mạnh Chiến bất giác nắm chặt ly rượu đến mức tay trắng bệch, hắn thậm chí rất muốn xông đến cướp Giang Nhung về, để mọi người đều biết người con gái này thuộc về hắn.
Dường như trong nháy mắt hội trường náo nhiệt trở nên lặng ngắt như tờ, Cù Mạnh Chiến cũng không nghe được bất kỳ âm thanh nào, trong đôi mắt đỏ quạch vì tức giận của hắn chỉ nhìn thấy sự tồn tại của Trần Việt và Giang Nhung.
Mỗi một cái nhăn mày mỗi một nụ cười khi Giang Nhung ở bên Trần Việt lúc này lại đâm vào mắt hắn, như lời chế giễu vô thanh.
Không! Hắn không thể ngồi chờ chết được, hắn nhất định phải chủ động ra tay, phải để tên họ Trần kia xấu mặt.
Nghĩ nhiều không bằng hành động, chính đêm nay, hắn sẽ cho tên họ Trần kia biết, giới thượng lưu này không phải nơi một tên tổng giám đốc Sang Tân nho nhỏ có thể bước vào.
Cù Mạnh Chiến uống cạn ly rượu vang đỏ trong tay rồi tìm một chỗ khuất chờ thời cơ.
Sau khi Giang Nhung rời khỏi Kinh Đô đã không còn tham gia những bữa tiệc từ thiện như vậy nữa. Bây giờ đột nhiên phải đối mặt với buổi tiệc xa hoa và những người ở tầng lớp thượng lưu như vậy, trong lòng cô có hơi thấp thỏm.
Nhiều năm trước, Giang Nhung cũng từng tham gia dạng tiệc từ thiện này, thế nhưng khi đó là cô đi cùng bố, lễ phục cũng do bố cô chuẩn bị, căn bản không hề để tâm đến suy nghĩ của cô.
Bố cô đưa cô tham gia tiệc tùng chỉ vì một mục đích, đó là hy vọng cô quen biết nhiều người ở tầng lớp thượng lưu, đề phòng lỡ như Cù Mạnh Chiến xảy ra chuyện thì nhà họ Giang bọn họ vẫn còn lựa chọn khác.
Thế nên cho dù cô là con gái của ông ta, nhưng lúc ông ta chọn đồ đều là loại hở hang hết mức có thể, chỉ sợ đám nhà giàu kia không nhìn thấy cô là con gái vậy.
Cũng chính vì vậy nên sau này, lúc xảy ra chuyện đó, đám nhà giàu Kinh Đô mới đem những tấm ảnh chụp Giang Nhung khi tham gia tiệc tùng ra bàn tán.
Bọn họ nói, đứa con gái thứ hai nhà họ Giang là loại hàng này từ lâu rồi, chính là kiểu ăn mặc hở hang quyến rũ đàn ông, mà bây giờ còn cướp anh rể tương lai.
Khi đó Giang Nhung cũng từng phản kháng, nhưng mỗi lần như vậy bố cô lại mắng chửi ầm ĩ, thậm chí ra tay với người mẹ yếu đuối của cô, lần nào cũng đánh bà thương tích đầy mình.
Mà mẹ cô lại vừa nhu nhược vừa vô dụng, chỉ biết lặng lẽ khóc lóc, không dám giãy dụa và phản kháng, thậm chí ngay cả lên tiếng xin tha cũng không.
Thế là cô giãy dụa, cô phản kháng, cô xin tha, cô thử mọi cách để ngăn cản bố mình, nhưng bố cô nhất thiết phải tóm chặt chỗ dựa Cù thị này, lần nào cô cũng phải gánh chịu hình phạt tồi tệ hơn.
Cô không cứu được mẹ mình.
Mãi đến khi cô và Cù Mạnh Chiến xác định quan hệ yêu đương, bố cô mới bắt đầu bớt dần. Khi đó cô còn ngây thơ cho rằng Cù Mạnh Chiến là người hùng của cô...
Nghĩ đến đây, Giang Nhung bất giác nhìn Trần Việt bên cạnh.
Ánh đèn ấm áp chiếu vào biển sao trong đôi mắt Trần Việt, lóe lên những tia sáng rực rỡ.
Trần Việt, anh sẽ là người hùng của em chứ?
Cưỡi trên đám mây ngũ sắc, mang theo hứa hẹn cả đời?
Như cảm nhận được ánh mắt của Giang Nhung, một bàn tay to lớn ấm áp nhẹ nhàng vòng qua hông cô, kéo cô về phía anh.
Trần Việt quay đầu, dịu dàng nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Anh ở đây."
Ừ, anh ở đây.
Giang Nhung bất giác thẳng lưng, ngẩng cao đầu.