“Ba không để em thử mà đã tước quyền thừa kế của em, quả thực cũng không công bằng.”
“Từ ngày mai anh sẽ để em đến công ty, cho em thời gian ba tháng, nếu em có thể làm được chút thành tích, anh sẽ kiến nghị với ba để em làm Tổng giám đốc của Vương thị.”
Ánh mắt Vương Chiêu Mưu rất nghiêm túc, nhưng Vương Chiêu Vân lại càng vô thức rúc vào góc.
“Anh, liệu anh có đào hố gì, chờ em nhảy xuống không?” Ánh mắt Vương Chiêu Vân trốn tránh, “Lần trước em làm loạn như thế, còn một khóc hai nháo ba thắt cổ mà anh còn không cho em đến công ty.”
“Lúc đó anh còn chưa hoàn toàn khống chế được công ty.” Ánh mắt Vương Chiêu Mưu rất ôn hoà, “Ba muốn em chịu khó học, nhưng anh biết, dù em có thi tám năm nữa cũng không đỗ đại học, cho nên anh muốn để em vào công ty trước, coi như làm quen cũng được.”
Vương Chiêu Mưu đang nói thật, ba Vương đã ép Vương Chiêu Vân thi đại học tận tám lần, thi trượt nhiều thế khiến cả Tô Thành đặt cho nó cái biệt danh “Vương bát giới”, trong lúc tức giận, Vương Chiêu Vân ra nước ngoài, cắt đứt luôn quan hệ với người nhà, lúc ba Vương qua đời cũng không thấy nó về, sống chết không rõ.
“Thật, thật sao?” Vương Chiêu Vân chậm rãi thả lỏng người, tuy cảm giác hơi lạ nhưng ánh mắt vẫn không kiềm chế được kích động, “Anh, anh thực sự đồng ý cho em vào công ty sao?”
“Anh không nói dối.” Vương Chiêu Mưu hơi mỉm cười nhìn Vương Chiêu Vân đan nhảy nhót như khỉ trong xe.
“Anh, anh đúng là anh ruột em!” Vương Chiêu Vân vui vẻ ôm lấy Vương Chiêu Mưu, mình còn tưởng anh ấy là cái loại ham lợi, là gian thương vô tình, hoá ra là hiểu lầm anh ấy rồi!
Anh ấy còn nói ba không công bằng, phải cho mình cơ hội kia kìa!
“Anh, em xin lỗi vì những lời lúc trước! Trước đây em đúng là ngu ngốc!” Vương Chiêu Vân che ngực, ánh mắt sáng lấp lánh, “Mai em đi làm được không?”
“Ừ, mai em đi làm.” Vương Chiêu Mưu cúi đầu sửa lại nếp nhăn trên quần áo do Vương Chiêu Vân vừa ôm.
Buồn cười chết mất, hoá ra thực sự có người nghĩ đi làm vui lắm sao.
Vương Chiêu Mưu quyết định trao danh hiệu 996 và 007 cho thằng nhóc đang vui sướng trước mặt này.
“Anh, em yêu anh thế chứ!” Vương Chiêu Vân thổ lộ tình cảm mãnh liệt, xe đến cửa rồi còn bịn rịn mới xuống, lại còn quay lại hôn gió.
“Đi thôi.” Vương Chiêu Mưu nhanh chóng bảo tài xế.
Tài xế đạp ga, cho Vương Chiêu Vân ăn cả miệng khói xe.
Xe dừng trước khu biệt thự mới nhất của Tô Thành, mỗi biệt thự nơi đây đều phỏng theo thiết kế của nước ngoài, trước mỗi căn đều có một mảnh vườn lớn, mỗi hộ gia đình trong đây đều là phi phú tức quý.
Sau khi Vương Chiêu Mưu thành niên liền dọn ra sống một mình rồi mua một căn biệt thự ở đây, thuê một bảo mẫu một tài xế, cậu với lão Tề cũng là tình cờ gặp gỡ, Vương Chiêu Mưu cảm thấy anh ta là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, cho dù đã mù một mắt nhưng phải làm bảo vệ trông coi nhà xưởng cũng quá đáng tiếc, cậu liền trả lương gấp mười cho lão Tề, từ đó lão Tề vẫn luôn đi theo cậu, rất trung thành và tận tâm.
Cho dù đến hai mươi năm sau, dù Vương Chiêu Mưu không trả nổi tiền lương nữa thì lão Tề cũng vẫn đi theo cậu, cuối cùng bị người Vương gia trả thù, lái xe đâm xuống lòng sông, anh ta cũng không thể lên được nữa.
Chỉ một câu nói của Lãnh Diệp mà đã khiến cậu mất đi quá nhiều thứ.
Vương Chiêu Mưu nhéo nhéo giữa mày, gọi lão Tề vào biệt thự cùng ăn cơm, lão Tề ăn cái gì cũng rất nhanh, Vương Chiêu Mưu vừa cầm đũa một lát đã thấy lão Tề ăn xong bát mì.
“Để tôi lấy bát khác cho anh.” Bão mẫu họ Trình, bình thường Vương Chiêu Mưu hay gọi là Trình tẩu, tuy đã hơn năm mươi nhưng vẫn rất nhanh nhẹn, thấy lão Tề đã ăn xong lập tức xuống bếp bưng thêm một bát lên.
“Ông chủ, có phải hôm nay cậu có chuyện gì không?” Lão Tề nhận ra tâm trạng Vương Chiêu Mưu có chút thay đổi.
“Có chút.” Vương Chiêu Mưu cũng không kiêng dè, “Lão Tề, có chuyện muốn nhờ anh làm.”
“Ông chủ cứ nói.” Lão Tề buông đũa, nhanh chóng lấy sổ tay nhỏ trong túi ra.
“Tìm một công ty bất động sản có nền móng sạch sẽ, đang hoạt động bình thường ở Tô Thành, có thể không có công trình xây dựng dở dang, nhưng tốt nhất nên có quyền sử dụng một mảnh đất.” Vương Chiêu Mưu dùng đũa chung gắp thịt thêm vào bát lão Tề, “Quan trọng nhất là anh phải thấy thuận mắt.”
Lão Tề cười cười nhìn thịt trong bát mình, không hỏi thêm gì, chỉ ghi nhớ lời Vương Chiêu Mưu dặn.
Quy trình đăng ký một công ty bất động sản quá mức rắc rối, việc đầu tiên Vương Chiêu Mưu nghĩ đến là thu mua lại một công ty khác.
Trước khi bước sang bước ngoặt kia, bất động sản ở Tô Thành vẫn luôn không nóng không lạnh, cuộc khủng hoảng tài chính ở Châu Á trước đó tuy không ảnh hưởng nhiều đến Tô Thành nhưng đám mây mù do nó tạo ra không chỉ bao trùm những khu vực mở cửa mà còn gây nên bong bóng bất động sản ở Tô Thành khiến các ngân hàng cũng luôn luôn phải cảnh giác.
Do đó, trong thời điểm này, các ngân hàng ở Tô Thành cũng không còn dễ dàng cho các công ty bất động sản vay tiền nữa, nhiều công ty bất động sản đang nắm trong tay mặt bằng nhưng không có vốn, chỉ đành bất lực ngồi nhìn.
Trước đó Vương Chiêu Mưu đã tính lại rồi, tài sản tư nhân hiện tại của cậu đủ để mua một công ty bất động sản đã có sẵn quỹ đất ở Tô Thành này, cũng đủ vốn rót vào để mảnh đất đó “sống” lại, cho dù chỉ mua đi bán lại thì cũng vẫn ổn thoả, không lo lỗ.
“Còn chuyện này nữa.”
Lão Tề vừa định bưng bát lên, bỗng thấy ông chủ không biết đang nghĩ tới cái gì mà vẻ mặt vô cùng thâm trầm.
×××
“Hạt dẻ nóng giòn đây!”
Ông Vu vẫy tay rao, vừa mở miệng đã thở ra một làn khói, rồi bị gió lạnh cuốn đi.
“Mấy ngày nay càng lúc càng lạnh.” Ông Vu quay đầu vẫy vẫy quay với quán nhỏ bên cạnh, “Mau tới chỗ ông cho ấm này.”
Quý Liên Hoắc vẫn mặc áo đơn như trước, chẳng qua giờ đã bị giặt đến mức càng thêm bạc màu, Quý Đại Bảo lạnh tới mức co cụm lại trên lưng Quý Liên Hoắc, ngón tay nhét vào chiếc quần hở đũng mong ấm hơn chút.
“Nhìn xem Đại Bảo lạnh cóng rồi.” Ông Vu giậm chân nhìn thiếu niên bên cạnh, “Tiểu Quý, hai hôm nay cháu cũng bán được hàng, hôm nay bán hàng xong thì đi mua áo bông cho Đại Bảo đi?”
Quý Liên Hoắc im lặng hà hơi vào lòng bàn tay rồi chà xát.
“Ôi, tiểu Quý, mặt cháu sao vậy?” Ông Vu giờ mới thấy vết bầm trên mặt Quý Liên Hoắc, gắt gao nhíu chặt mày.
“Ông ta lại thua bạc.” Giọng Quý Liên Hoắc bình đạm, ánh mắt nhìn chăm chăm xuống mặt đường, “Chủ nợ tới tận cửa, ông ta muốn bắt Đại Bảo đi gán nợ.”
Chỉ vài câu ngắn ngủi mà khiến ông Vu đau lòng vô cùng, vết thương trên người đứa bé tiểu Quý này sao mãi không dừng lại, bình thường nó chỉ bán trái cây, không hay nói chuyện, cũng chẳng bao giờ gây sự gì, sao nó lại khổ thế này.
“Cháu đã bán xong nửa quả sầu riêng kia rồi.” Ông Vu nhìn lướt qua xe đẩy của Quý Liên Hoắc, “Nếu không cháu sang phố Văn Miếu bên cạnh bày hàng đi, chỗ đó kín gió, còn có thể phơi nắng chút.”
Quý Liên Hoắc im lặng thật lâu, rồi vô thức nhìn sang quán bar Dạ Thú đối diện.
“Chậc.” Ông Vu vừa thấy dáng vẻ này của anh đã lắc đầu.
“Đã nhiều ngày như vậy mà cháu còn không tin sao, Vương thiếu gia kia quý nhân nhiều việc, người ta đã sớm quên cháu, vậy mà cháu còn muốn nhớ tới cậu ta cả đời, không lẽ muốn bán hàng ở đây cả đời luôn sao?” Vẻ mặt ông Vu hận rèn sắt không thành thép, “Cháu trúng tà rồi sao, hay để ông đi tìm bà cốt xem cho cháu?”
Quý Liên Hoắc không đáp, chỉ giơ tay xốc xốc Quý Đại Bảo sau lưng mình.
“Ông già rồi, có thể nói chuyện sẽ không dễ nghe, nhưng chắc chắn sẽ có không ít người ngưỡng mộ vị Vương thiếu gia kia, cháu thì có là gì đâu?” Ông Vu còn đang muốn trách cứ thêm vài câu, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy mấy tên đàn ông cao lớn bước tới, cứ cách một đoạn lại có người, cứ như sát thần đứng trên phố.
“Cháu xem kìa.” Ông Vu vô thức hạ giọng, “Phố này sắp loạn, mấy người kia chắc chắn là tới tranh địa bàn, đến lúc đó họ sẽ lại thu phí, nếu cháu không nộp, mấy kẻ kia cao lớn như bức tường vậy, cháu không đánh lại họ đâu.”
Quý Liên Hoắc cũng không thấy mấy người cao to bên đường, mấy người này đã ở đây vài hôm rồi, hình như còn phân công nhau nữa, còn thỉnh thoảng nói chuyện vài câu.
Đám người này rõ ràng rất có tổ chức, lợi hại hơn đám lưu manh kia nhiều.
“Làm sao đây, không biết phí có bị tăng lên không nữa.” Ông Vu thở dài khiến tâm trạng mấy người bên cạnh cũng nặng nề theo.
Trong lòng Quý Đại Bảo đau khổ thực sự, mấy ngày nay giống như sống trong địa ngục vậy, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, tã của mình giặt đến mức sắp mòn cả rồi, chỉ có thể miễn cưỡng lót được đằng trước thôi.
Hôm qua con bạc Lý Đại Toàn kia thua tới mức không còn cả quần đùi về nhà, lại còn muốn mang mình đi gán nợ.
Nếu không phải chú nhỏ liều mạng chống cự, lại doạ báo cảnh sát, có khi mình còn chẳng biết sống chết ra sao rồi.
Hơn nữa số tiền chú nhỏ vất vả kiếm được trong thời gian này cũng bị đám chủ nợ lục soát lấy sạch, chẳng biết Quý Liên Hoắc có đau lòng nhưng Quý Đại Bảo thực sự hận không thể băm vằm Lý Đại Toàn.
Số tiền đó là do mình cùng chú nhỏ vất vả kiếm từng xu, năm xu một cân táo, ba xu một cân quýt, bán bao nhiêu mới có thể tích góp được mấy chục đồng kia!
Đúng rồi, còn cả tiền của vị Vương thiếu gia kia nữa.
Cũng mất rồi.
Quý Đại Bảo thở dài, nghĩ lại những tháng ngày mình vung tiền như rác, cảm thấy y như nằm mơ vậy.
Giờ cháo bột của nó đã gần hết rồi, Quý Liên Hoắc lại không còn tiền, giờ Quý Đại Bảo cũng không biết bản thân mình có thể sống tới ngày Lãnh gia tìm tới hay không.
Quý Đại Bảo thở dài, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sầu muộn, đúng lúc đó, không hiểu sao lưng Quý Liên Hoắc bỗng cứng lại, còn run rẩy rất khẽ.
Ngựa quen đường cũ bám lên bả vai Quý Liên Hoắc, thấy người tới, ánh mắt Quý Đại Bảo lập tức sáng lên.
Hôm nay Vương Chiêu Mưu mặc một chiếc áo len mỏng màu đen có hai túi trước ngực, bên trong phối với áo sơ mi trắng và cà vạt màu xám bạc, toàn thân không chút cẩu thả, đôi mắt dưới cặp kính gọng vàng ẩn chứa chút ý cười tao nhã.
Người đàn ông độc nhãn đi theo sau Vương Chiêu Mưu, tay còn đang cầm tập tài liệu, có vẻ như họ đi bàn công việc ở gần đây.
“Vương, Vương thiếu gia.”
Quý Đại Bảo nghe thấy âm thanh lắp bắp, cố gắng kìm nén cảm xúc của chú nhỏ mình.
Cái tiền đồ này!
Quý Đại Bảo kích động nắm tay lại.
“Gọi tôi Chiêu Mưu là được rồi.” Vương Chiêu Mưu đứng trước quán, tháo găng tay da dê của mình xuống, ngón tay thon dài trắng nõn lộ ra trong không khí, rồi nhặt một quả táo đỏ tươi.
Quý Liên Hoắc giật mình, anh ngơ ngác nhìn quả táo trong tay Vương Chiêu Mưu, nhất thời không biết nên làm gì.
“Lấy túi cho tôi đi.” Nhìn dáng vẻ thiếu niên, Vương Chiêu Mưu không nhịn được bật cười.
Dù sao giờ anh ta quả thực vẫn còn rất trẻ, không quen ứng phó với các loại tình huống.
“Được, được.” Đầu óc Quý Liên Hoắc trống rỗng, anh luống cuống tay chân, không biết mình nên làm gì.
Vương Chiêu Mưu thấy thiếu niên đang luống cuống tay chân liền cúi người lấy một chiếc túi nylon trong tầm tay Quý Liên Hoắc.
Quý Liên Hoắc nhìn túi nylon trong tay thanh niên ấy, anh chợt dừng lại động tác của mình, sau khi phản ứng lại thì đỏ vành tai.
Lời tác giả:
Quý Liên Hoắc (đỏ mặt): Ngại ngùng khi đứng trước anh ấy!