Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
Quý Liên Hoắc ôm Quý Đại Bảo, ngoan ngoãn ngồi ghế sau.

Tới gần nhà, do ngõ quá nhỏ nên xe không vào được, họ liền đơn giản đỗ xe cạnh đó, Vương Chiêu Mưu xuống xe bảo lão Tề lấy đồ mua cho Quý Đại Bảo trong cốp xe ra.

Đường trong ngõ nhỏ gồ ghề, còn cả nước bẩn do các hộ gia đình trong đó đổ ra, Quý Liên Hoắc trông thấy giày của Vương Chiêu Mưu giẫm lên bùn, ống quần tây vốn không có một hạt bụi giờ cũng bị dính chút bùn dưới gấu, không hiểu sao lòng anh hơi nhói lên.

Vương Chiêu Mưu đi theo Quý Liên Hoắc trong ngõ nhỏ lầy lội, chiếc áo khoác đặt may thủ công đắt tiền cùng dung mạo văn nhã tinh xảo của cậu hoàn toàn chẳng ăn khớp gì với con ngõ này.

Thiếu niên đứng trước cổng sân đổ nát, mím chặt môi mỏng, ngẩng đầu nhìn người vô cùng cao quý bên cạnh.
“Tôi và Đại Bảo sống ở đây.”

Vương Chiêu Mưu đẩy nhẹ mắt kính, nghe ra ý tại ngôn ngoại trong lời Quý Liên Hoắc.

Không cần tiễn thêm nữa.

Sau cánh cửa này có gì, Quý Liên Hoắc rất rõ ràng.

Căn nhà nghèo rớt mùng tơi, ông lão ốm yếu nằm trên giường bệnh, người cậu thích đánh bạc, còn cả cỏ dại mọc đầy trên bức tường đã sụp mất một nửa.

Vừa nghèo vừa bẩn.

Nhìn người ấy vô cùng sạch sẽ lại lấp lánh rực rỡ, giống như một đóa hoa lan độc lập bên suối nước trong veo, người ấy quả thực một bảo vật vô song trên đời.

“Chúng tôi giúp anh mang đồ vào.” Giọng Vương Chiêu Mưu vẫn rất ôn nhã, cậu giơ tay đẩy cánh cửa gỗ ra.

Quý Liên Hoắc vô thức nín thở, không nghe thấy tiếng ngáy cùng tiếng chửi bới, anh bỗng nhẹ nhàng thở ra.

Quý Liên Hoắc đi đằng trước, Vương Chiêu Mưu nhìn hai căn phòng cũ nát và khoảnh sân cằn cỗi trước mặt, không hề ghét bỏ bước vào.
Nếu là bản thân cậu trước kia, chắc chắn Vương Chiêu Mưu sẽ không vào cả con ngõ này, nhưng trải qua sự kiện đột nhiên phá sản không xu dính túi không còn nhà mà về đời trước, giờ nhìn khung cảnh này, cậu lại cảm thấy cũng vẫn ổn.

Quý Liên Hoắc mở cửa căn phòng rách nát, ngượng ngùng bước vào, căn phòng nhỏ hẹp lọt gió khắp nơi, trên mặt đất chỉ có tấm ván gỗ và vụn bông, chẳng có chỗ nào ngồi.

Vương Chiêu Mưu cẩn thận nhìn căn phòng, rồi hiểu đây là chỗ ở của hai chú cháu.

“Người nhà anh đâu?” Giọng Vương Chiêu Mưu vẫn rất bình thường.

“Phòng cách vách.” Quý Liên Hoắc nghiêng người ra khỏi phòng chứa đồ, chỉ chỉ gian bên cạnh, “Lý Đại Toàn luôn không cho chúng tôi vào.”

Kẻ đánh bạc luôn mê tín, khi mới tới đây, Quý Liên Hoắc đã bị dặn dò đến mười mấy quy củ, dù sao cũng là phận ăn nhờ ở đậu, Quý Liên Hoắc cũng chưa bao giờ vi phạm quy định của gã.
Trừ lần Lý Đại Toàn trộm sữa bột mới khiến Quý Liên Hoắc không thể nhịn nổi nữa.

“Liên Hoắc?” Dường như nghe thấy tiếng động bên ngoài, trong phòng vang lên một giọng nói yếu ớt già nua, Quý Liên Hoắc giật mình, bỗng thấy Vương Chiêu Mưu đẩy cửa ra rồi ra hiệu cho anh đi vào.

Quý Liên Hoắc bế Quý Đại Bảo vào, liếc mắt đã thấy ông lão nằm trên giường, hơi thở chỉ còn thoi thóp.

“Ông ngoại!” Quý Liên Hoắc bước nhanh qua, lúc tới gần, anh mới nhận thấy ông lão đã yếu lắm rồi.

Ông lão gầy trơ xương, đôi mắt mờ đục, dường như ông đang chờ mấy đứa nhỏ về rồi trút hơi thở cuối cùng.

“Ông ngoại……không được rồi.” Bàn tay khô gầy của ông lão vô lực đặt lên mu bàn tay thiếu niên, tay kia sờ sờ trong ngực, run rẩy lấy một túi vải nhỏ ra.

Thấy vậy, Vương Chiêu Mưu âm thầm lấy điện thoại ra bấm bấm.
Quý Liên Hoắc mở túi vải, bên trong là một cuốn sổ tiết kiệm đã cũ, còn có một khối ngọc trong suốt khắc bàn long vô cùng sống động.

“Cháu cầm số tiền này rồi cùng Đại Bảo rời khỏi đây đi.” Ông lão thở hổn hển, rồi khẽ liếc mắt, trông thấy một người đàn ông tựa như chi lan ngọc thụ.

“Cậu là…..”

“Cháu là bạn của Liên Hoắc.” Vương Chiêu Mưu bước lên, nhẹ nhàng đáp lời ông.

“Cảm, cảm ơn cậu.” Ông lão cố gắng mỉm cười, “Liên Hoắc, chưa bao giờ dẫn bạn về đây.”

Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên Hoắc, đôi mắt anh đã phiếm hồng, bàn tay nắm chặt tay ông lão như muốn giữ lại thứ gì đó.

“Còn khối ngọc này.” Ông lão nhìn cháu mình, “Là của cháu đó, Liên Hoắc.”

Quý Liên Hoắc cầm khối ngọc trong túi vải, ánh mắt hơi mê mang.

“Có một chuyện, chúng ta vẫn luôn giấu cháu.” Ông lão cố gắng chống người dậy, dường như hồi quang phản chiếu, mắt ông bỗng có chút thần thái.
Vương Chiêu Mưu thấy vậy, nhanh chóng cởϊ áσ khoác ra gấp lại để ông lão dựa vào.

Ông lão cảm kích nhìn Vương Chiêu Mưu một cái rồi quay sang cháu mình, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.

“Liên Hoắc, cháu cùng anh trai cháu đều không phải con ruột của con gái ta.”

Quý Liên Hoắc sững sờ, ánh mắt tràn đầy không dám tin tưởng.

“Con gái ta lúc nhỏ từng bị ốm nặng, không thể có con được. Mười sáu năm trước, lúc ta và nó đang đi trên đường thì trông thấy con và anh trai con.

Khi đó trên trán anh trai con toàn máu, hỏi gì cũng không biết, con thì còn nhỏ, nhưng vẫn được anh trai con ôm chặt trong lòng, anh em con lại rất đẹp.”

Ông lão cười cười, rồi không khỏi ho khan vài tiếng.

“Chúng ta vốn định đưa các con tới đồn cảnh sát, nhưng hôm đó tắc đường, rất nhiều người đang tìm kiếm thứ gì đó, anh trai con trông thấy họ thì ôm con chạy, chúng ta không còn cách nào, đành mang hai anh em con về.”
“Lúc nhặt được các con, trên người con và anh trai con đều có một khối ngọc.” Ông lão run rẩy cầm khối ngọc đặt vào tay Quý Liên Hoắc, động tác này dường như đã tiêu hao sạch sẽ sức lực của ông.

“Khối của anh trai con, ta đã chôn theo nó rồi….. Con phải cẩn thận giữ lại khối ngọc này, về sau, về sau…..”

Ánh mắt ông lão dần dần mất đi ánh sáng, muốn nói gì đó, nhưng lời nói đều tiêu tán ở trong lồng ngực, bàn tay khô khốc chậm rãi buông lỏng xuống một bên.

“Ông ngoại…..” Môi thiếu niên run rẩy, thử lay lay ông lão, hốc mắt anh đỏ lên, tràn đầy nước mắt.

Vương Chiêu Mưu vô thức che mắt anh, lòng bàn tay cậu lập tức ướŧ áŧ.

“Lão Tề.” Vương Chiêu Mưu ôm đầu thiếu niên, cố gắng không để anh nhìn cảnh này.

Lão Tề lập tức buông đồ trong tay rồi tiến lại đặt ông lão nằm ngay ngắn, vốn định kéo chăn lên nhưng lại thấy chăn của ông lão vừa bẩn vừa rách.
“Dùng áo khoác của tôi.” Vương Chiêu Mưu hạ giọng.

Lão Tề cầm chiếc áo khoác đen siêu đắt tiền của Vương Chiêu Mưu lên, run tay hai lần rồi đắp lên thi thể ông lão.

Thân thể thiếu niên run rẩy như thú nhỏ trong gió lạnh, đôi mắt Vương Chiêu Mưu rũ xuống, liền trông thấy Quý Đại Bảo đang dùng tay nhỏ tự lau nước mắt cho mình.

“Đừng sợ.” Vương Chiêu Mưu vỗ nhẹ lên sống lưng thiếu niên, chỉ cảm thấy đầu anh trong khuỷu tay mình đang lắc lắc.

“Tôi không sợ.” Giọng thiếu niên khàn khàn, lộ ra chút tuyệt vọng, “Tôi đã….chứng kiến nhiều lần rồi.”

Vương Chiêu Mưu thấp giọng “ừm” một tiếng, ánh mắt hơi động.

“Kẽo kẹt” một tiếng, cánh cửa cũ nát ngoài sân bị đẩy ra, một người đàn ông mặc áo bông dính đầy dầu mỡ bước đến, trên người còn có mùi rượu.
“Ôi chao?” Gã đàn ông trông thấy người trong phòng, trên mặt hiện lên nét cười chẳng hề mang ý tốt, bước nhanh vào phòng nhìn thiếu niên rồi bắt đầu cười nhạo.

“Mày được đấy, còn dẫn cả ông chủ lớn đến tận đây cơ!”

“Ông ngoại đi rồi.” Quý Liên Hoắc đứng lên đối mặt với Lý Đại Toàn, còn vô thức kéo Vương Chiêu Mưu ra phía sau mình.

“Mẹ nó! Tao đã bảo mày đúng là đồ tai tinh mà!” Lý Đại Toàn nhìn lướt qua giường đất, hùng hổ nói, “Mày đúng là thứ ôn dịch, đã khắc chết cha mẹ, anh trai chị dâu mình, giờ ngay cả cha tao cũng bị mày khắc chết!”

Quý Liên Hoắc há miệng thở dốc, trong mắt tràn đầy đau thương, nhất thời không nói nên lời.

Lý Đại Toàn đảo mắt nhìn Quý Liên Hoắc, chợt gã thấy trên giường có cái gì đó, nhìn kỹ lại, hình như là sổ tiết kiệm.
“Hô! Tiền mua quan tài đây rồi!” Lý Đại Toàn tươi cười khó nhịn định lấy sổ tiết kiệm, nhưng Vương Chiêu Mưu đã phát hiện độn tác của gã, cậu nhanh tay nhặt quyển sổ lên rồi đặt vào tay Quý Liên Hoắc.

“Đây là do cha tao để lại cho tao!” Lý Đại Toàn trừng mắt, “Mày định giật tiền à!”

“Đây là thứ mà ông lão này để lại cho Quý Liên Hoắc.” Vương Chiêu Mưu giơ điện thoại, đỡ đỡ mắt kính, “Tôi ghi âm lại rồi.”

Cậu ấn điện thoại, bên trong vang lên giọng nói già nua.

“Cháu cầm số tiền này rồi cùng Đại Bảo rời khỏi đây đi.”

Sắc mặt Lý Đại Toàn biến đổi, gã không ngờ còn có chiêu này.

“Chuyện này thật bất công…..” Lý Đại Toàn phẫn nộ nhìn Quý Liên Hoắc, rồi lại nhìn nhìn Vương Chiêu Mưu bên cạnh.

“Tao biết rồi, mày cũng biết mê hoặc kẻ khác đấy.” Lý Đại Toàn chỉ chỉ Quý Liên Hoắc, rồi cười đểu cáng với Vương Chiêu Mưu.
“Cậu có biết nó là thứ gì không, cậu không có mắt à, cũng không sợ bị tai tinh này hại chết sao?”

Vẻ mặt Vương Chiêu Mưu không đổi, “Tôi không tin mấy thứ đó.”

“Khẩu vị của cậu lạ nhỉ, sao, thích thế à?” Lý Đại Toàn nhìn Vương Chiêu Mưu từ trên xuống dưới, “Bên ngoài trông thanh nhã lịch sự thế mà bên trong lại biết chơi thế sao, cha mẹ cậu có vậy không? Cậu là…..”

Lý Đại Toàn còn chưa dứt lời đã thấy Quý Liên Hoắc xông lên đấm thẳng vào mũi mình.

Ngay khi Lý Đại Toàn mở miệng công kích Vương Chiêu Mưu, Quý Liên Hoắc đã đặt Quý Đại Bảo lên giường đất, ngay sau đó đã xông lên đấm Lý Đại Toàn khiến gã nghiêng ngả ngã ra phía sau, ngay sau đó, gã bị thiếu niên áp trên đất, từng cú đấm nện lên mặt.

Thiếu niên như một con sói thoát khỏi xiềng xích, đã không còn kiềm chế dã tính nữa, hai tròng mắt đen kịt, dùng toàn lực đấm xuống, ban đầu Lý Đại Toàn còn ỷ thế giãy dụa vài cái, nhưng không đến hai phút đã chảy đầy máu mũi, bị đấm tới mức ngất xỉu.
“Liên Hoắc.” Vương Chiêu Mưu cúi người, dùng một tay nhẹ nhàng giữ lại cánh tay anh.

"Đừng làm bẩn tay mình."

Quý Liên Hoắc quay đầu lại, trên mặt bị bắn vài vết máu, ánh mắt hung hăng nhìn người trước mặt dần dần lắng xuống, dần trở nên trong suốt mà lại bi thương.

Vương Chiêu Mưu kéo thiếu niên dậy rồi ôm lấy anh.

Sau khi làm giấy chứng tử, nhà tang lễ chở ông lão đi, Quý Đại Bảo ngoan ngoãn ngồi trên giường đất, bàn tay nhỏ vẫy vẫy ông lão lần cuối cùng.

“Anh Chiêu Mưu.” Thiếu niên nghẹn ngào ngẩng đầu, đôi con ngươi đen thẳm đang ngấn nước, tràn đầy bất lực, hệt như chú chó bị chủ nhân vứt bỏ.

“Tôi đã không còn nhà nữa rồi.” Giọng thiếu niên khàn khàn, ánh mắt dán chặt vào người trước mặt, cố gắng khống chế để bản thân không rơi lệ.

“Oa oa.” Quý Đại Bảo đúng lúc nức nở vài tiếng, đáng thương hệt như mèo con.
Vương Chiêu Mưu giơ tay xoa xoa đầu thiến niên, sau khi cẩn thận suy nghĩ một lát mới mở miệng.

“Vậy, anh có muốn đi theo tôi không?”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!