Có rất nhiều người cũng đang ở đó để chờ mùa trăng tròn tháng sau.
"Tim cũng tìm không thấy, chi bằng cứ ở đây đợi Thâm Hải Lam Tâm tự xuất hiện vậy, Lăng Thanh Thù, ngươi thấy sao."
Từ Phương cầm địa đồ lên xem rồi thở dài một tiếng hỏi.
"Tất cả đều nghe theo lão tổ." Lăng Thanh Thù nhẹ nhàng nói.
Từ Phương dừng lại ở một nơi băng phẳng trên hòn đảo, lúc hắn ta vừa đáp xuống thì tất cả mọi ánh mắt đều nhìn về phía hắn ta.
Trong số những ánh mắt đó, có ánh mắt thăm dò, có ánh mắt thù địch, cũng có ánh mắt kiêng dè, sợ hãi.
Từ Phương liếc nhìn đám người đó thì phát hiện ra đám người đó cũng đang nhìn phía hẳn ta.
Tu vi của những người này không đều nhau, có mấy người là tu vi Nguyên Anh Kỳ, cũng có mấy tu giả Kim Đan Kỳ.
Trong đám đó, người lợi hại nhất chính là thanh niên áo trắng đang ngồi cách đó không xa.
Một thanh trường kiếm màu trằng nhẹ đặt dưới chân hẳn, trong miệng lủng lẳng một chiếc lá cỏ xanh, hắn nhìn lên bầu trời theo hướng bốn mươi lăm độ, trong ánh mắt hờ hững hiện lên một tia u sầu.
Tu vi của người này vậy mà đã là cảnh giới Thụ Động Thiên.
Thực lực của hẳn, có thể đánh bại hết tất cả những người ở đây, nhưng, những người khác bên cạnh hắn căn bản không hề có chút kính sợ hoặc vẻ mặt e ngại gì hết, dường như bọn họ không hề biết tu vi thật sự của thanh niên áo trắng này vậy.
Từ Phương nhìn kỹ một chút thì đã hiểu ra thì ra là do hẳn đã ẩn giấu đi tu vi của mình.
Về phần mấy tên tu giả Nguyên Anh Kỳ bên cạnh, ánh mắt bọn họ hung tàn, cứ nhìn chăm chằm Từ Phương, dường như bọn họ đang thương lượng với nhau chuyện gì đó.
'Từ Phương cũng không thèm để ý, ở đây nhiều người vậy, cứ nhìn hẳn ta trừng trừng thì làm gì nhau được chứ.
Từ Phương sở dĩ đến nơi đông người này chính là muốn thăm dò thêm tin tức của Thâm Hải Lam Tâm.
Nhưng Từ Phương vừa mới đáp xuống đây, còn chưa đợi Từ Phương làm gì thì trong đám mấy tên tu giả Nguyên Ảnh Kỳ đang thương lượng kia, có một tên liền tiến đến bên cạnh hắn ta.