Chương 2: Sức ăn của tôi rất tốt
Hứa Thư Nhan rất chán ghét giọng điệu hờ hững này của Ninh Thiên.
Nghe được Ninh Thiên đáp ứng, cô cười tươi như hoa: “Được, gặp lại ở cổng số 1 thành phố Ngân Đài!”
Nói xong, cô nhấn ga bỏ đi.
Bản tiếu thư là người địa phương Thanh Châu, quen đường, hơn nữa còn xuất phát trước.
Coi thường nữ tài xế? Bữa cơm này, anh xác định phải mời rồi!
“Thư Nhan, cậu cứ như vậy để anh ta ở chỗ này?”
Khương Đường ngồi ở ghế phụ lo lắng nói: “Người ta lần đầu tiên tới Thanh Châu, chưa quen với cuộc sống, cậu không sợ dì Kiều mà biết được sẽ đánh cậu à.”
“Có gì phải sợ, một người lớn như vậy, có thể có chuyện gì được.”
Hứa Thư Nhan hừ lạnh một tiếng.
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cô lại nói: “Ngớ ngẩn, thể hiện gì chứ, cứ chịu thua rồi lên xe không phải được rồi à.”
Sau khi hai cô gái đi không lâu, Ninh Thiên cũng hóa thành tàn ảnh, biến mất.
Tốc độ nhanh đến mức ngay cả camera giám sát cũng không thể ghi lại được.
Tu sĩ Nguyên Anh kỳ tu sĩxuyên qua giữa thành thị, hoàn toàn không cần sử dụng linh lực, chỉ cần dựa vào sức mạnh chân là được.
Chưa đầy hai phút, bóng dáng Ninh Thiên đã xuất hiện tại thành phố Ngân Đài, mà trong khoảng thời gian đó anh đã dành khoảng nửa phút đế hỏi đường.
Anh không muốn dùng linh thức bao phủ toàn bộ thành phố.
Bất kỳ hoạt động nào tiêu hao linh lực đều không liên quan gì đến anh, đừng bảo anh làm.
Năm phút sau, ở cổng số 1 của thành phố Ngân Đài, hai cô gái đã đến, chính là Hứa Thư Nhan và Khương Đường.
“Yay, thắng!”
Hai cô gái mỉm cười và đập tay với nhau.
Cả hai không biết, lúc này Ninh Thiên đã gọi đồ ăn ở nhà hàng trên tầng năm.
“Cái này, cái này, cái này không lấy. Còn những cái khác, mỗi món lấy mười phần!”
“Quên đi, mỗi món hai phân thôi.”
Mười phút nữa trôi qua.
“Tên đáng chết, lại bắt chúng ta phải chờ!”
Hứa Thư Nhan tức giận tới mức dậm chân: “Bản tiểu thư chưa bao giờ phải đợi lâu như vậy trong đời!”
Khương Đường bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, “Ây da, Thư Nhan, cậu nói xem, hay là anh ta lạc đường rồi?”
Hứa Thư Nhan khẽ cau mày: “Không phải chứ? Tớ đã nói là cống số 1 của thành phố Ngân Đài mà.”
Khương Đường kêu lên, “ở Tây Khê cũng có một thành phố Ngân Đài, đừng nói anh ta chạy tới đó rồi chứ.”
Hứa Thư Nhan suýt nữa thì ngất, nói: “Cái tên ngốc này, để tớ thử gọi anh ta xem.”
Cô bấm số điện thoại mà mẹ cô đưa cho, bất ngờ kết nối được.
“Bạn học Ninh Thiên, cho hỏi anh đã bị bọn buôn người lừa bán rồi à, sao còn chưa tới!”
“Tôi đến ròi.”
“Đến cái con khỉ! Tôi đứng ở cổng số 1 cả nửa ngày rồi, có thấy anh đâu!”
“Ngẩng đầu, nhìn lên trên đi.”
“Cái gì?”
Hứa Thư Nhan ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.
Quả nhiên trông thấy trên ban công tầng năm có một nam sinh đang đứng, hai tay đút túi, lặng lẽ nhìn cô.
Khương Đường kêu lên: “Thư Nhan, nhìn kìa! Là Ninh Thiên, anh ta lên đó lúc nào vậy?”
“Cái tên này…”
Hứa Thư Nhan tức giận cúp điện thoại, chạy thẳng lên tầng năm: “Ninh Thiên! Anh đến lúc nào, sao anh không nói tiếng nào, khiến tụi tôi đợi lâu như vậy, có biết bản tiểu thư ghét nhất là đợi người khác không hả?!”
“Đã đến hơn nửa ngày, thấy hai người đến quá chậm nên tôi tự lên chọn món ăn trước, đợi khi hai người đến là vừa vặn thức ăn được dọn lên.”
Ninh Thiên cười nhạt nói: “Tôi gọi không ít món, Hứa đại tiểu thư, cô sẽ không đổi ý chứ?”
“Sao anh biết tôi là…”
Hứa Thư Nhan hơi sững sờ, sau đó cười lạnh: “Nói hươu nói vượn, sao anh có thể đến nhanh vậy được? Nhất định là gian lận rồi!”
Khương Đường cũng tiếp lời: “Đúng vậy, con đường chúng tôi chọn là gần nhất, chắc chắn là anh đã gọi điện thoại thông báo trước đế nhà hàng chuấn bị đồ ăn, rồi lẻn lên đây trong lúc chúng tôi đang đợi anh đúng không?”
“Giỏi lắm Ninh Thiên, thoạt nhìn thì anh thành thật đàng hoàng, không ngờ lại xảo trá như vậy!”
Ninh Thiên lắc đầu, đành phải đi tìm người phục vụ.
“Hai người đẹp, anh chàng đẹp trai này đúng là đã đến đây từ mười lăm phút trước.” Người phục vụ thành thật nói.
“Không thế nào!”
Khương Đường vẫn không tin: “Mười lăm phút trước, anh ta vẩn còn đang đi dạo quanh ga xe lửa phía Bắc, trừ khi anh ta biết bay!”
Người phục vụ bối rối: “Chuyện này…”
“Quên đi, Tiểu Đường, cứ để anh ta thắng đi, chỉ là một bữa cơm mà thôi.”
Hứa Thư Nhan làm biếng tranh luận.
Cô biết chắc chắn Ninh Thiên đã cho nhân viên phục vụ chỗ tốt nào đó nên người này mới có thể giúp anh ta nói láo.
Chỉ là một nam sinh mà lại mưu mô như vậy!
Vốn đang dự định trở thành bạn bè, hiện tại xem ra, bạn bè cũng không cần làm nữa!
Khi bước vào nhà hàng và đi đến phòng riêng, sau khi nhìn thấy nguyên một bàn tràn đầy đồ ăn, Hứa Thư Nhan trợn tròn mắt.
Bít tết lửa, vi cá mập bông tuyết, súp hải sâm, đu đủ hầm huyết yến, cá mú sao phương đông hấp… Cô thậm chí còn nhìn thấy Phật Nhảy Tường!
“Gì vậy, đi nhầm phòng à?”
Cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Khương Đường cũng mở thật to.
Nhân viên phục vụ dùng tay hướng về phía Ninh Thiên: “Đều là quý ông này gọi…”
“Ninh! Thiên!”
Hứa Thư Nhan sắp nổi điên, sắc mặt đỏ bừng: “Tôi có thù oán gì với anh hả? Tại sao anh lại cố ý gây sự với tôi? Tôi không ngờ anh lại là người như vậy!”
“…Tôi đã nói trước rồi, tôi ăn rất được.”
Ninh Thiên vô tội nhún nhún vai: “Cô không mời cũng không sao, tôi tự trả tiền.”
“Không cần, Hứa Thư Nhan tôi có chơi có chịu!”
Cô nàng lấy từ trong túi ra một tấm thẻ đen nạm kim cương và nói với nhân viên phục vụ: “Tính tiền!”
Nhân viên phục vụ đưa máy cà thẻ tới, nói: “Vâng, quý cô, không tính số lẻ, tống cộng là năm ngàn hai.”
Quẹt thẻ, tính tiền, nhanh gọn.
“Sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, cảm ơn!”
Hứa Thư Nhan quăng lại câu này rồi lập tức rời đi với Khương Đường.
Chỉ có năm ngàn đối với Hứa đại tiểu thư cô mà nói không là gì cả, trọng điếm là cái tên chết tiệt này đang cố ý chơi cô!
Hứa Thư Nhan cô từ tiếu học, đến trung học rồi đến đại học, đến nơi nào cũng đều là sự tồn tại được mọi người vây quanh, là nữ thần trong lòng vô sổ nam sinh!
Người nhà nâng cô trong lòng bàn tay sợ mất, ngậm trong miệng sợ tan, đã bao giờ bị bắt nạt thế này?
“Này, không ở lại ăn một chút sao?”
Ninh Thiên hô một câu, đáng tiếc không nhận được bất kỳ lời đáp lại nào.
Có thể thấy được, nữ sinh gọi là Khương Đường kia rất thèm bàn này đồ ăn này nhưng lại bị Hứa Thư Nhan kéo đi.
Không còn cách nào, anh đành phải ngồi xuống, tận hưởng một mình.
“Hương vị cũng không tệ lắm, nhưng mà một chút xíu linh khí cũng không có, giống như nhai sáp vậy.”
“Sau này đều phải ăn những thứ này sao, haizz.”
“Ninh Thiên chết tiệt, Ninh Thiên thổi tha, cả đời này bản tiểu thư sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa!”
Suốt đường đi, Hứa Thư Nhan đều mắng Ninh Thiên.
“Ùng ục ục.”
Khương Đường đói đến mức bụng cũng kêu lên: “Thư Nhan, hay là chúng ta quay lại ăn chút đi, giờ này, ở nhà hàng nào cũng có người xếp hàng, huống chi cậu đã trả tiền rồi.”
“Đúng vậy! Tớ trả tiền, mắc gì tớ không ăn?”
Hứa Thư Nhan đột nhiên sửng sốt, quay người bước trở lại.
Không ngờ, một nam sinh từ đổi diện đi tới với ánh mắt kinh ngạc: “Thư Nhan, thật trùng hợp, cậu cũng đến đây? Chúng ta thật có duyên!”
“Trần Chí Hào?”
Hứa Thư Nhan nhìn nam sinh mặc một thân hàng hiệu, nhuộm đầu tóc màu vàng, trong mắt cô hiện lên một tia chán ghét khó nhận thấy: “Sao cậu lại ở đây?”
Trần Chí Hào là bạn cùng lớp năm lớp mười
hai của cô, là một kẻ chuyên bắt nạt, ỷ gia đình có quyền có thế, không ít lần bắt nạt bạn học.
Hắn cũng là một trong nhiều người theo đuổi cô.
“Tất nhiên là tôi đến đây đế chơi nha.”
Trần Chí Hào giấu đi ánh mắt nóng bỏng, cố gắng nở nụ cười lịch sự: “Thư Nhan, chưa ăn cơm đúng không?”
“Vừa vặn có một nhà hàng Pháp mới đạt hai sao Michelin, tôi đã đặt bàn, mời cậu nếm thử. Tiếu Đường, cậu cũng đến đi.”
Ánh mắt mỉm cười của Trần Chí Hào rơi người Khương Đường.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, phối hợp với ngoại hình bùng nổ cực kỳ không phù hợp với vẻ ngoài dễ thương, khiến cho đáy mắt hắn nhịn không được hiện lên một tia nóng bỏng.
Hứa Thư Nhan và Khương Đường, hai chị em xinh đẹp nổi tiếng nhất trường trung học Thanh Đảo.
Hứa Thư Nhan là một mỹ nhân nổi tiếng, đã xinh đẹp từ khi còn nhỏ, ngoại hình không chê vào đâu được cộng với đôi chân dài không thua gì siêu mẫu đã khiến cô ngồi vững trên ngai vàng của hoa hậu trường trung học, trở thành mục tiêu xoa dịu nỗi cô đơn về đêm của vò số nam sinh.
Khương Đường đi theo con đường dễ thương, nhưng dáng người phát dục quá tốt, thường chỉ dám mặc những bộ quần áo rộng thùng thình.