Ôn Thanh Lam hoàn toàn hết chỗ nói.
Cô đã từng gặp qua người cuồng vọng, nhưng vẫn chưa gặp qua người nào cuồng vọng như vậy.
Chân Sắt Bảy lang bạt trên giang hồ hơn hai mươi năm, nhiều lần đả thương người khác, nếu bị võ hiệp bắt, thì hắn có thể đối phó sao?
“Người trẻ tuổi bây giờ đều là nghé con không sợ hố như vậy sao?”
“Làm tiền bổi, xem ra phải dạy dổ các cậu một chút mới được.”
Chân Sắt Bảy cười lạnh một tiếng, chân phải nâng lên thật cao, mu bàn chân cong lên, nắm ngón tay đan vào nhau, tựa như một con rắn độc phun ngòi.
Hạ bàn lại cực ổn, vừa nhìn đã biết là cao thủ luyện chân.
“Vèo!”
Một bóng đen hiện lên, chân Chân sắt Bảy tựa như viên đạn ra nòng, đá thẳng về phía ngực của Ninh Thiên.
Hắn biết thiếu gia nhà mình đã luyện “Bát Đoạn Cẩm” đến ngoại kình tiểu thành, người trước
mắt tuy rằng còn trẻ, nhưng rất có thể đã đến ngoại kình đại thành, cho nên hắn trực tiếp hạ trọng thủ, muốn một chiêu chế địch.
Một cước này nếu đúng, người bình thường không chết cũng sẽ bị thương nặng!
Nhưng nửa giây sau, hắn lại đá vào không trung, Ninh Thiên biến mất trong hư không.
Không đợi hắn kịp phản ứng, chân trái chống đất đã truyền đến một trận đau nhức tê tâm liệt phế!
“A a a…”
Trên hàng lang vang vọng tiếng hét thảm thiết của Chân sắt Bảy.
Vị võ giả đến từ Quảng Đông, luyện chân cứng rắn đã mấy chục năm nay, ôm chân trái bị giẫm nát, nằm trên mặt đất gào khóc thảm thiết.
“A!” Ôn Thanh Lam sợ tới mức phát ra một tiếng thét chói tai.
Ngay cả ôn Nhạc và thầy giáo nam kia cũng hít một ngụm khí lạnh.
Chỉ thây, chân trái của Chân sắt Bảy đã thành một đống thịt nát, cả cái giày vải bị máu tươi thấm ướt, vô cùng dọa người.
“Công phu mèo ba chân cũng mất mặt xấu hổ!” Ninh Thiên lạnh lùng nói.
Tựa như là ngại Chân Sắt Bảy quá ồn ào, nên anh lại đá một cước, trực tiếp đạp Chân sắt Bảy ngất đi.
Tiếp đó, trong ánh mắt khiếp sợ của hai ông bà nhà họ ôn, anh sải bước rời đi.
“Tại sao… Sao lại có thể như vậy chứ, ông nội?” Ôn Thanh Lam khó có thể tin được.
“Tốc độ thật sự rất nhanh!”
Ánh mắt Ôn Nhạc lộ ra sự rung động, sau đó trong ngực thở phào nhẹ nhõm: “Còn trẻ, mà lại có thế đánh bại… Không, là phế bỏ chân sắt Bảy, thật sự không đơn giản, cũng không biết là cao nhân phương nào mới có thể dạy dỗ được đồ đệ lợi hại như vậy!”
Kỳ thật, so với thực lực của Ninh Thiên, ôn Nhạc càng khiếp sợ hơn với tâm tình của anh.
Phế bỏ một võ giả ngoài kình đại thành, như giẫm chết châu chấu vậy, mặt không đỏ lên dù chỉ một chút, phần tâm tình này, phần thong dong này, đúng là hiếm thấy trên đời.
“Rốt cuộc cậu ta luyện như thế nào vậy?”
òn Thanh Lam cảm thấy không thế tưởng tượng nổi.
Ngày nay internet phát triển.
Tin tức Phật Lĩnh chân sắt Bảy bị một sinh viên phế bỏ, rất nhanh đã lan truyền khắp giới võ đạo Giang Nam, khiến mọi người bàn tán say sưa.
Một trang viên tư nhân ở Thanh Châu.
Một người đàn ông trung niên với kiểu tóc Địa Trung Hải, đang xem tin tức trên điện thoại, sắc mặt dần dần trở nên âm trầm.
Ông ta chính là gia chủ nhà họ Đoàn, Đoàn Vinh, cha của Đoàn Thuỷ Lưu.
Một lát sau, một người ăn mặc như quản gia đi từ ngoài cửa vào.
“Gia chủ, Chân sắt Bảy bị thương còn nặng hơn thiếu gia, gân cốt bàn chân trái toàn bộ bị giẫm nát, thần kinh hoại tử, đời sau phải chống gậy đi lại.” Quản gia nói.
“Thằng nhóc đó đúng là ác độc…”
Đoàn Vinh cau mày: “Tra rõ chưa, Ninh Thiên này rốt cuộc có lai lịch gì.”
Quản gia trả lời: “Cậu ta là người huyện Đông Dương, học y lâm sàng ở đại học Thanh châu, thuộc hạ còn tra ra được, cậu ta ở cùng một chỗ với thiên kim Hứa cảnh Sơn của nhà họ Hứa.”
“Nhà họ Hứa?”
Đoàn Vinh nghe được một tin tức khiến ông ta kinh ngạc: “Cậu ta là người nhà họ Hứa sao?”
Nhà họ Hứa cũng là một trong những hào môn ở Thanh Châu, nhất là tập đoàn Hứa thị do Hứa Cảnh Sơn chấp chưởng, có thể xếp vào top mười ở Thanh Châu, thế lực không phân cao thấp với nhà họ Đoàn bọn họ.
Nếu Ninh Thiên thật sự là người nhà họ Hứa, vậy thì phiền phức rồi.
“Trước mắt vẫn chưa rõ ràng lắm.” Quản gia trả lời.
“Tiếp tục tra!”
Đoàn Vinh lạnh lùng ra lệnh: “Cậu ta học võ công với ai, có quan hệ gì với nhà họ Hứa, đều tra ra hết cho tôi!”
“Thuận tiện bảo Đồ Đào đến đây cho tôi!”
Nghe đến cái tên Đồ Đào, quản gia rõ ràng rất sửng sốt.
Đây là nhân vật có thực lực mạnh nhất trong môn khách mà nhà họ Đoàn nuôi dưỡng.
“Gia chủ, ngài có muốn giao chuyện này cho võ hiệp xử lý không?”
Quản gia đề nghị: “Cố ý đả thương người khác, có thế phán tù ba năm trở lên, mười năm trở xuống, đến lúc đó thả ra, thằng nhóc này cũng đã gần như bị phế đi rồi.”
“Trước tiên đánh gãy hai chân của cậu ta, sau đó giao cho võ hiệp cũng không muộn.”
Đoàn Vinh hung tợn nói, hàn quang trong mắt bắn ra tứ phía.
“Đánh con trai Đoàn Vinh tôi thành ra như vậy, cũng không phải ngồi tù là có thế giải quyết được, nếu ở xã hội cũ, cậu ta đã sớm phơi thây đầu đường rồi!”
Ninh Thiên căn bản không đem chuyện nhà họ Đoàn đế trong lòng.
Một gia tộc giàu có ở một nơi nhỏ bé, ngay cả một Trúc Cơ kỳ cũng chưa chắc có.
Rời khỏi trung tâm hoạt động của sinh viên, anh trực tiếp nghỉ học buổi chiều, chậm rãi ra khỏi sân trường.
Gần vườn hoa hồng có một chợ nông sản, Ninh Thiên mua một ít thịt bò và gà đất, chuẩn bị mang đến quán để Lý Mai làm.
Lúc lấy điện thoại ra trả tiền, anh phát hiện Hứa Thư Nhan đã gọi cho anh mấy cuộc điện thoại.
“Alo? Có việc gì không.” Ninh Thiên gọi lại.
“Cuối cùng anh cũng nghe điện thoại!”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lo lắng của Hứa Thư Nhan: “Bây giờ anh đang ở đâu, không sao chứ?”
“Tôi có thể có chuyện gì?” Ninh Thiên hơi buồn bực, sao cô nàng này lại đột nhiên quan tâm đến anh.
“Không phải anh bị người của câu lạc bộ tán đả mang đi rồi sao?” Hứa Thư Nhan hỏi tận gốc rễ.
“À… Cái này, sau đó gặp phải hiệu trưởng, bọn họ liền thả tôi ra.”
Ninh Thiên thuận miệng nói bừa: “Cô còn việc gì không, không có chuyện gì thì tôi cúp đây, tôi đang đi mua thức ăn.”
“Cúp thì cúp, ai thèm gọi điện cho anh chứ!”
Hứa Thư Nhan tức giận cúp máy trước, nghĩ thầm điện thoại của bản tiểu thư đây, không biết bao nhiêu nam sinh thèm muốn, người này sao lại có khấu khí thiếu kiên nhẫn vậy chứ.
Thật sự là tức chết cô mà.
“Thư Nhan, anh Đại Lực sao rồi, sẽ không vào bệnh viện chứ?” Khương Đường đi bên cạnh, quan tâm hỏi.
“Coi như anh ấy may mắn, gặp được hiệu trưởng!” Hứa Thư Nhan nói.
“Phù… Vậy là tốt rồi.”
Khương Đường vỗ vỗ ngực, sau đó lại nghĩ tới một chuyện: “Đúng rồi, Thư Nhan, không phải dì Kiều bảo cậu thông báo cho anh Đại Lực, là
buổi tối đến Xuyên Lục Địa ăn cơm sao?”
“Đúng vậy, sao tớ lại quên chuyện này chứ.”
Hứa Thư Nhan hơi sửng sốt, nhưng nhớ tới giọng điệu thiếu kiên nhẫn của đối phương, cô lại lười lấy điện thoại ra.
Cuối cùng vẫn là Khương Đường gọi cho Ninh Thiên.
Đường Thuỷ Nguyệt.
Tầng cao nhất của câu lạc bộ Kim Cương.
Bạch Kiêu nhìn túi nấm đặt trên quầy bar, giơ tay tát Dương Khải một cái.
Bốp!
“Bổ mày nhờ mày tìm độc dược, mày liền lấy cho tao cái này?”
“Phế vật! Chút chuyện nhỏ như vậy cũng làm không được!”
Dương Khải ôm khuôn mặt đỏ bừng, tủi thân nói: “Anh Kiêu, anh oan uổng em rồi, anh cũng đừng xem thường mấy cây nấm này, chúng gọi là Quỷ Thủ Thanh, mọc ở vùng Lĩnh Nam, kịch độc!”
“Đừng nói là một đứa học sinh, ngay cả một con bò cũng có thể ngã!”
Ánh mắt Bạch Kiêu hơi sáng lên: “Thật sao?”
Dương Khải không ngừng gật đầu: “Thật ạ, loại nấm này ăn chết không ít người, đã sớm bị cấm bán.”