Nhịp tim của Tô Lan Huyên đập nhanh hơn như thể sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, trên người cô mặc áo khoác của anh, hoàn toàn bị hơi thở của anh bao vây, cả đầu óc đều trống rỗng.
Nụ hôn của anh càng ngày càng sâu, có xu hướng muốn xé nát cô.
Từ khi Tô Lan Huyên nói chia tay, tim Lục Đồng Quân như bị một tảng đá lớn đè lên.
Anh không thể hít thở, người con gái mà anh luôn muốn bảo vệ và yêu thương ấy không những trong lòng không có anh, hơn nữa còn sinh con cho người khác.
Chưa kết hôn đã sinh con!
Vậy rốt cuộc đó là loại đàn ông nào lại khiến cô cam tâm tình nguyện sinh con khi mới vừa trưởng thành?
Lục Đồng Quân ghen tị với người đàn ông đó, ghen tị đến phát điên.
Anh không dám điều tra, không dám đi hỏi, cũng không đề cập đến.
Sự ghen tuông và tức giận bị kìm nén hơn nửa tháng nay bùng phát vào lúc này, anh hận không thể chiếm đoạt cô một cách tàn nhẫn, để cô chỉ thuộc về mình anh.
Suy nghĩ điên cuồng, đây vẫn là lần đầu tiên mạnh mẽ như vậy.
Củi cháy trong bếp lò nổ tanh tách.
Tô Lan Huyên hoàn hồn, nhận ra hai người đang làm gì, vội vàng đẩy Lục Đồng Quân ra.
Anh khóa chặt cô vào lòng, cho dù cô có đẩy bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể thoát ra.
“Ưm! Ưm!”
Lục Đồng Quân mất kiểm soát khiến Tô Lan Huyên có chút sợ hãi.
“A!”
Có một cơn đau nhói trên môi.
Mùi máu tanh tràn ngập khoang miệng.
Môi Tô Lan Huyên bị cắn đến hỏng rồi, Lục Đồng Quân lập tức buông lỏng cô ra: “Lan Huyên, anh…”
Sự mất kiểm soát vừa rồi khiến Lục Đồng Quân ảo não.
Tô Lan Huyên không biết tại sao, trong lòng cảm thấy vô cùng uất ức.
Cô quay mặt đi, nhìn chằm chằm ngọn lửa đang bùng cháy, cười tự giễu: “Lục Đồng Quân, có phải anh cho rằng tôi thực sự là một người phụ nữ dễ dãi không?”
Cô cảm nhận được sự tức giận và mâu thuẫn vừa rồi của anh.
Lục Đồng Quân nhíu chặt mày, ánh mắt thâm trầm nhìn cô.
Lông mi run lên, ánh mắt có chút mơ hồ, Tô Lan Huyên khẽ động khóe miệng: “Vừa rồi chắc trong lòng anh rất mâu thuẫn. Anh không phải hoàn toàn không để ý đến quá khứ của tôi. Ngược lại, anh rất quan tâm, đúng nhỉ, có người đàn ông nào sẽ không bận tâm đến việc người phụ nữ của mình mang thai đứa con của người khác chứ.”
Lục Đồng Quân trời sinh đã ngậm thìa vàng, tính tình xa cách, kiêu ngạo. Từ già đến trẻ nhà họ Lục đều không dùng những thứ mà người khác đã dùng.
Thế nhưng anh lại tình cờ gặp Tô Lan Huyên.
Còn Tô Lan Huyên lại sinh con cho người đàn ông khác.
Lục Đồng Quân nắm chặt tay, vẻ mặt lạnh lùng, đột nhiên đập mạnh tay vào tường, các khớp ngón tay lập tức đỏ lên khiến máu đỏ tươi chảy ra.
Tô Lan Huyên sửng sốt: “Lục Đồng Quân, anh làm cái gì vậy?”
Cô nhanh chóng lấy khăn giấy để cầm máu cho Lục Đồng Quân.
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của cô, Lục Đồng Quân có chút thất thần nhìn chằm chằm cô, anh đột nhiên ôm chầm lấy cô, trầm giọng nói: “Lan Huyên, chúng ta bắt đầu lại đi.”
Tâm trí của Tô Lan Huyên chấn động.
Giây phút này đây, trong lòng Tô Lan Huyên đang mâu thuẫn. Khi nghe lời nói của Lục Đồng Quân, trong lòng cô tràn đầy vui mừng, nhưng niềm vui đó không thể xua tan đi sự tự ti sâu tận đáy lòng.
Ánh lửa bập bùng trong bếp chiếu sáng khuôn mặt hai người họ, mọi thứ xung quanh dường như trở thành nền, khung cảnh dừng lại.
Tô Lan Huyên ngẩng đầu nhìn chiếc cằm góc cạnh của anh.
Cô không thể phủ nhận, vị trí của Lục Đồng Quân trong lòng cô đã không cách nào có thể xóa nhòa, cô rất muốn bỏ mặc tất cả mà gật đầu.
Thế nhưng…
“Lục Đồng Quân, chúng ta nên bình tĩnh lại một chút.”
Những quyết định được đưa ra khi bốc đồng sẽ chỉ khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.
Tô Lan Huyên rời khỏi cái ôm của anh, thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Lúc ban đầu, chúng ta đã quá hấp tấp, coi tình cảm như trò chơi trẻ con. Có lẽ đây là cơ hội để chúng ta suy nghĩ kỹ càng và sâu sắc rằng đoạn đường này, chúng ta có thể tiếp tục đi cùng nhau hay không?”
Hai người quen biết nhau quá đột ngột, phát triển cũng quá nhanh, dường như muốn đốt cháy tất cả đam mê của họ cùng một lúc. Nhưng bởi vì nó diễn ra quá suôn sẻ nên khi xảy ra vấn đề lại rất khó để có thể vượt qua.
Tô Lan Huyên bỏ lại những lời này, đi ra khỏi phòng bếp.
Giọng của Lục Đồng Quân vang lên từ phía sau.
“Tô Lan Huyên, anh chưa bao giờ coi đó là trò trẻ con.”
Tô Lan Huyên trong khoảnh khắc có chút xúc động muốn khóc.
Cô không nhìn lại nhưng khóe miệng lại bất giác giương lên.
Lục Đồng Quân vẫn đứng tại chỗ, mưa rơi không ngừng trên mái hiên, núi xa mờ ảo, tạo nên một bức tranh sơn thủy đầy chất nghệ thuật.
Đại sư Viên đã sửa lại bản thảo thiết kế, Tô Lan Huyên đứng dưới mái hiên nhìn về phía xa.
Có lẽ đã ở trong thành phố quá lâu, khi rời xa sự xô bồ, cô bỗng thích sự yên tĩnh trên đỉnh núi.
“Phong cảnh ở đây thật đẹp.” Đại sư Viên chống gậy đi tới bên cạnh Tô Lan Huyên: “Điểm nổi tiếng nhất của núi Hoa Mai là cảnh mặt trời mọc, đó mới gọi là tuyệt diệu, hùng vĩ.”
Bao năm qua Tô Lan Huyên bận rộn với công việc mưu sinh, làm gì có tâm tư thưởng thức cảnh mặt trời mọc.
Cảnh bình minh rực rỡ ấy, cô thực sự rất muốn nhìn thấy.
“Cháu còn phải mang bản thảo thiết kế về, chắc phải để lần sau. Lần sau có thời gian, cháu nhất định sẽ đến.”
“Người trẻ tuổi đều quá nóng vội, người có thể bình tâm quá ít rồi.” Đại sư Viên nói đầy ẩn ý: “Có đôi khi đã bỏ lỡ một lần chính là bỏ lỡ cả đời, hối hận đến tột cùng.”
Tô Lan Huyên trầm mặc.
“Ăn cơm thôi.”
Lục Đồng Quân từ trong bếp bưng đồ ăn đi ra.
Đại sư Viên ngửi thấy mùi thơm liền bắt đầu thèm ăn: “Đồng Quân, lần trước ăn cơm do con nấu đã là chuyện của mấy năm trước rồi, thật là hoài niệm mà.”
Mấy năm trước?
Tô Lan Huyên nhìn Lục Đồng Quân, hai người quen biết nhau lâu như vậy?
Đại sư Viên nhìn Tô Lan Huyên: “Ngồi xuống ăn một miếng rồi hãy đi.”
Tô Lan Huyên liếc mắt nhìn thời gian, đã sắp không kịp rồi.
“Không được rồi đại sư Viên, mọi người ăn đi, cháu phải đi trước, hôm khác lại tới thăm.”
Bây giờ trời đã bớt mưa một chút, nếu còn không đi nữa thì khi trời tối, đường núi sẽ càng khó đi hơn.
Giao Hạ Bảo cho An Nhã Hân, trong lòng Tô Lan Huyên vẫn không yên tâm.
“Anh sẽ đi cùng em.” Lục Đồng Quân cầm chìa khóa xe lên: “Lão Viên, hôm khác cháu lại tới ăn cơm với ông.”
Đại sư Viên gật đầu: “Vậy được, tôi cũng không giữ hai người, đi đường chú ý an toàn. Trời mưa, đường núi không dễ đi.”
Lục Đồng Quân nhìn Tô Lan Huyên: “Đi xe của anh đi.”
“Không được, tôi lái xe của công ty đi, phải lái xe về.”
“Vậy anh sẽ lái xe của em.”
Đường núi không dễ đi, trời lại tối rất nhanh, Lục Đồng Quân không yên tâm để Tô Lan Huyên lái xe.
Tô Lan Huyên nghĩ đến cảnh xe bị trơn trượt mà kỹ thuật lái xe của cô quả thật không tốt, cũng không ỷ mạnh: “Vậy được.”
Về chuyện xảy ra trong bếp, cả hai không nhắc lại nữa.
Tô Lan Huyên ngồi ở ghế phó lái, Lục Đồng Quân lái xe, đường xuống núi cũng không dám lái xe quá nhanh.
Trong xe im phăng phắc, Tô Lan Huyên nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói của Lục Đồng Quân đột nhiên vang lên bên tai cô.
“Mẹ anh không giới thiệu bạn gái cho anh.”
“Hửm?” Tô Lan Huyên nhất thời không phản ứng kịp, quay đầu nhìn Lục Đồng Quân, liền nhận ra Lục Đồng Quân đang ám chỉ cái gì.
“Vậy những gì mà anh nói trước đây là sao?”
“Anh cố ý chọc giận em.”
Nghe vậy, Tô Lan Huyên nhất thời nhịn không được, liền bật cười.
Tuy nhiên, chiến lược gây hấn của Lục Đồng Quân thực sự có tác dụng, quả thật cô đã cảm thấy hơi khó chịu khi nghe tin anh đang hẹn hò.
“Hôm đó tôi nhìn thấy một người phụ nữ đến thăm anh trong bệnh viện, người đó là ai?”
“Đồng nghiệp.” Lục Đồng Quân không nói dối, Emily là thư ký của anh, hai người họ là quan hệ sếp với nhân viên, cũng xem là đồng nghiệp.
“Công ty của anh vẫn có tài xế trực tuyến nữ sao?” Tô Lan Huyên có chút không tin: “Tôi nghĩ người phụ nữ đó dáng người chỗ lồi chỗ lõm xinh đẹp, cả người sang chảnh, nhìn sao cũng không giống tài xế trực tuyến.”
“Cô ấy là thư ký của ông chủ, không phải tài xế.”
“Vậy cô ấy có ý gì với anh sao?” Tô Lan Huyên đột nhiên cảm thấy có nguy cơ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!