Nếu Tô Lan Huyên thành con nuôi của Lý Kính Hòa, sau này cô ấy gả cho Lục Đồng Quân thì chẳng phải Lục Đồng Quân cũng phải kêu ông ta là cha nuôi hay sao? Đúng là cáo già!
Lục Đồng Quân nhíu mày. Anh không ngờ Lý Kính Hòa lại chơi chiêu này.
Tô Lan Huyên nghi hoặc, cười hỏi: “Lý Kính Hòa thật sự nhận tôi làm con nuôi thì chẳng phải tôi càng có lợi hay sao? Tôi có tổn thất gì đâu.” Cô không có bối cảnh không có quyền thế, nói kiểu gì cũng là cô kiếm lời.
Vạn Hoài Bắc nhìn Lục Đồng Quân. Tô Lan Huyên không biết bên cạnh mình có một ô dù khổng lồ. Lý Kính Hòa nhận Tô Lan Huyên làm con gái nuôi là vì Lục Đồng Quân.
Lục Đồng Quân nhìn Tô Lan Huyên, mặt ngoài không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ thản nhiên hỏi: “Em đồng ý à?”
“Ừ, đồng ý. Tiệc nhận thân được tổ chức vào tối cuối tuần.” Tô Lan Huyên nói: “Mà phải công nhận lúc Lý Kính Hòa nói muốn nhận em làm con nuôi ngay trước mặt cha em, sắc mặt của họ phấn khích vô cùng, em cảm thấy rất hả dạ, cho nên đồng ý.”
Vạn Hoài Bắc bĩu môi: “Lý Kính Hòa thật giỏi lợi dụng lòng người.”
Tô Lan Huyên nhìn Vạn Hoài Bắc: “Anh Vạn, hình như anh không thích Lý Kính Hòa cho lắm. Hai người từng xích mích à?”
Xích mích thì không có, Vạn Hoài Bắc chỉ khó chịu vì bị con cáo già Lý Kính Hòa chiếm lợi mà thôi. Sau này Tô Lan Huyên và Lục Đồng Quân đều phải kêu Lý Kính Hòa là cha nuôi, chẳng phải anh ta cũng bị thấp hơn một đầu hay sao?
“Không có.” Vạn Hoài Bắc lắc đầu.
Tô Lan Huyên lại nhìn Lục Đồng Quân, trưng cầu ý kiến của anh: “Nếu anh không muốn thì em sẽ từ chối. Dù sao bây giờ còn chưa công khai.”
Thực ra Tô Lan Huyên cũng không phải rất muốn như thế. Chẳng qua là mọi chuyện đều thuận theo tự nhiên, hơn nữa cô cũng không tổn thất cái gì, cho nên mới đồng ý.
Lục Đồng Quân trầm ngâm một lát: “Rất tốt.”
Vạn Hoài Bắc trợn tròn mắt: “Lão đại!” Sao có thể để con cáo già đó chiếm lợi?
Lục Đồng Quân khẽ nhếch môi: “Có ô dù là con gái nuôi của nhà họ Lý thì sẽ có lợi với em.”
Tô Khánh Thành và Tô Lan Huyên đã đoạn tuyệt quan hệ cha con, bây giờ Tô Lan Huyên không có bối cảnh, trước khi anh hoàn toàn thanh lý sạch sẽ nhà họ Lục, có nhà họ Lý che chở cô cũng không phải chuyện xấu.
Lục Đồng Quân có thể nghĩ tới chuyện này, đương nhiên Vạn Hoài Bắc cũng nghĩ được, cho nên không nói gì nữa.
Lý Kính Hòa rất nhanh tay. Vừa xác định chi tiết với Tô Lan Huyên xong, ông ta đã lập tức mua hot search trên mạng, tung tin mình sắp nhận con nuôi, đồng thời công bố thời gian địa điểm của tiệc nhận thân. Lý Kính Hòa cố ý không nói tên của Tô Lan Huyên, muốn khiến mọi người bất ngờ.
Chuyện nhà họ Lý nhận con gái nuôi gây ra chấn động trên mạng, mọi người nhao nhao suy đoán rốt cuộc là người may mắn nào lọt vào mắt xanh của Lý Kính Hòa. Nhà họ Lý chính là một trong bốn gia tộc lớn của thủ đô, mấy thế hệ đơn truyền, chỉ có một đứa con trai là Lý Thái. Bây giờ đột nhiên lại muốn nhận con gái nuôi, hơn nữa tổ chức tiệc nhận thân rất long trọng, có thể thấy nhà họ Lý cực kỳ coi trọng con gái nuôi này, cho nên mọi người đều tò mò.
Thấy tin tức trên mạng, Tô Khánh Thành hối hận vô cùng, tức giận ném đũa lên bàn, khiến Tần Huệ Mẫn giật nảy cả mình.
“Tôi vừa mới đoạn tuyệt quan hệ với Tô Lan Huyên, Lý Kính Hòa đã lập tức nhận Tô Lan Huyên làm con gái nuôi, thế thì người trong giới sẽ nhìn tôi kiểu gì? Chẳng phải là vả mặt tôi hay sao?”
“Nhà họ Lý chơi thật à?” Tần Huệ Mẫn cũng rất bất ngờ: “Con nha đầu chết tiệt đó tốt ở chỗ nào chứ? Sao lại lọt vào mắt xanh của Lý Kính Hòa?”
“Bây giờ thảo luận vấn đề này thì có ích lợi gì? Tự dưng đánh mất cơ hội kết giao với nhà họ Lý.” Tô Khánh Thành càng nghĩ càng tức giận: “Nếu sớm biết Tô Lan Huyên sẽ có quan hệ này với nhà họ Lý thì sao tôi lại cắt đứt quan hệ với nó.”
Tần Huệ Mẫn an ủi: “Lão Tô, ông giận cái gì? Dù sao chúng ta vẫn còn Lan Ninh. Hôm nay Lan Ninh đã đi tìm Chu Đức Độ, nhà họ Chu đã đồng ý rót vốn, có nhà họ Chu ủng hộ, ông còn sợ đắc tội nhà họ Lý sao?”
Lời nói của Tần Huệ Mẫn khiến Tô Khánh Thành được an ủi phần nào. Chẳng qua nghĩ tới việc Tô Lan Huyên sắp nhận Lý Kính Hòa làm cha nuôi, ông ta lại không còn khẩu vị.
Nhà họ Sở.
Thấy hot search, Tô Lan Ninh ghen tỵ đến điên cuồng. Sao Tô Lan Huyên lại may mắn như thế? Tô Lan Ninh không cam lòng, tức giận đập phá đồ đạc trong phòng. Sở Lâm Minh nghe thấy động tĩnh thì đi vào phòng, bất mãn nhíu mày: “Cô lại nổi điên gì vậy hả? Làm kinh động cha mẹ, tôi xem cô sẽ giải thích kiểu gì.”
Nghe vậy, Tô Lan Ninh hơi thu liễm. Nhưng thấy Sở Lâm Minh ôm chăn muốn vào thư phòng, cô ta tiếp tục nổi nóng: “Anh muốn làm gì? Lâm Minh, chúng ta là vợ chồng, ngày nào anh cũng ngủ ở thư phòng, truyền ra ngoài thì em còn làm người kiểu gì?”
“Vậy thì giữ kín miệng cô đi.” Sở Lâm Minh không có kiên nhẫn, cầm chăn đi ra ngoài.
“A!” Tô Lan Ninh tức giận dậm chân nổi điên. Tô Lan Huyên, tất cả đều tại Tô Lan Huyên! Cô ta sẽ không cho Tô Lan Huyên được yên thân!
Ánh mắt Tô Lan Ninh lướt qua một mưu kế ác độc. Muốn làm con gái nuôi của nhà họ Lý, muốn được nổi bật, được lắm, vậy thì tôi sẽ hủy hoại chị ngay trước mặt mọi người.
Dưới màn đêm, Tô Lan Huyên nhàm chán ngồi trên giường xem tạp chí, thỉnh thoảng lại nhìn về phía phòng tắm, trong lòng rất khẩn trương. Cô không biết tại sao mình lại giữ Lục Đồng Quân ở lại. Chuyện nhà họ Lý đã được giải quyết, Lục Đồng Quân không cần ở đây nữa.
“Lục Đồng Quân, anh tắm xong chưa?”
Vừa dứt lời, Lục Đồng Quân đã mặc áo choàng tắm lỏng lẻo đi ra, trên người còn bốc hơi nóng, vai rộng eo thon, đường cong cơ bắp vô cùng rõ ràng, để lộ lực lượng chí mạng, một giọt nước trên lồng ngực chảy xuống hạ thân, quả thực là quyến rũ chết người. Tô Lan Huyên nuốt nước miếng theo phản xạ, đỏ mặt dời mắt: “Em không nhịn được nữa.”
Nói rồi, Tô Lan Huyên đứng dậy muốn vào nhà vệ sinh, lại bị Lục Đồng Quân ôm vào lòng, bên tai vang lên tiếng nói trầm thấp khàn khàn của anh: “Anh cũng không nhịn được nữa.”
Tối qua Lục Đồng Quân dội nước lạnh mấy lần mới dập được lửa, hôm nay sao có thể buông tha cho Tô Lan Huyên?
Ý thức được Lục Đồng Quân muốn làm gì, tim Tô Lan Huyên đập thình thịch: “Em… em…”
“Lan Huyên, anh muốn.”
Bốn chữ của Lục Đồng Quân khiến Tô Lan Huyên hoàn toàn đầu hàng. Nhưng đúng lúc này, bên dưới của cô nóng lên.
“Xong, em tới ngày rồi.” Tô Lan Huyên đỏ mặt bò ra từ dưới thân của Lục Đồng Quân, chạy vào nhà vệ sinh. Quả nhiên, bà di tới thăm đúng ngày thật đấy.
Tô Lan Huyên thay đồ xong đi ra thì thấy Lục Đồng Quân ai oán nằm trên giường. Tô Lan Huyên dở khóc dở cười: “Ngủ đi.”
Lục Đồng Quân thở dài, ôm Tô Lan Huyên vào lòng: “Không được ăn thịt thì cho miếng canh uống đi.”
Tô Lan Huyên: “…”
Tô Lan Huyên bỗng ngửi thấy mùi máu tươi. Mở mắt ra thì thấy trên áo choàng tắm của Lục Đồng Quân dính màu đỏ tươi.
“Anh bị sao vậy? Cho em xem thử.” Tô Lan Huyên nhớ lại vừa rồi Lục Đồng Quân vẫn mặc áo choàng tắm, chẳng lẽ muốn che vết thương trên cánh tay?
“Anh không cẩn thận bị quẹt trúng.” Lục Đồng Quân nói bâng quơ: “Ngủ đi. Không có vấn đề gì đâu.”
Vết thương được quấn băng gạc, máu chảy ra, sao lại không có vấn đề gì? Tô Lan Huyên nghi ngờ nhìn Lục Đồng Quân. Bị quẹt trúng mà sao lại nặng đến thế? Tô Lan Huyên chợt nhớ tới cậu Lục, người cầm quyền của nhà họ Lục cũng bị thương trên cánh tay, hơn nữa đều là tay phải. Vết thương đã được xử lý nên Tô Lan Huyên không thể kiểm tra xem đó là vết trầy xước hay là vết chém.
Lục Đồng Quân cười, yêu thương xoa đầu Tô Lan Huyên: “Ngủ đi.”
Tô Lan Huyên không hỏi nhiều nữa, trong lòng bắt đầu nghi ngờ. Nhưng cô lại cảm thấy rất khó tin. Lục Đồng Quân chỉ là một tài xế xe công nghệ bình thường, không thể nào là người cầm quyền nhà họ Lục quyền thế ngút trời.
Đêm nay, Tô Lan Huyên ngủ không yên giấc. Lục Đồng Quân nhìn vết thương trên tay mình, ánh mắt trầm xuống. Với trí thông minh của Tô Lan Huyên thì e là mình sẽ không thể giấu được bao lâu nữa.
Hôm sau, Lục Đồng Quân lái xe chở Tô Lan Huyên đi làm, hết thảy vẫn như bình thường, không có gì khác biệt.
Tô Lan Huyên bước vào công ty, lập tức nhận thấy bầu không khí khác thường. Trên đường đi, ánh mắt của các đồng nghiệp khi nhìn cô đều rất kỳ lạ, cứ như đang bàn luận sau lưng cô. Tô Lan Huyên cau mày đi đến bàn làm việc của mình. Thái Thu Tâm lạnh mặt đi tới: “Lan Huyên, em còn ngồi đó được à? Chẳng lẽ em không xem hòm thư của công ty?”
Tô Lan Huyên không hiểu ra sao, cười hỏi: “Sao vậy? Tự dưng lại nghiêm túc thế, đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ lại liên quan tới em?”
Thái Thu Tâm đều sốt ruột thay cho Tô Lan Huyên: “Em mau xem thử đi. Chuyện em ngồi lên siêu xe bị phơi bày, bây giờ người trong công ty đều bàn luận em làm tình nhân của người ta, cấu kết với đàn ông trung niên, làm hồ ly tinh chen chân vào gia đình người khác.”
Tô Lan Huyên vội vàng lên mạng đọc tin tức. Hôm qua cô lên xe của Lý Kính Hòa bị người khác chụp được. Siêu xe, đàn ông trung niên, cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, ba yếu tố này cộng lại với nhau đủ để mọi người ảo tưởng ra một phim truyền hình dài tập máu cún kẻ thứ ba chen chân vào gia đình người khác.
Thái Thu Tâm hỏi: “Lan Huyên, em biết người đàn ông này không?”
“Ừ, biết chứ.” Không chỉ biết, cô còn sắp kêu người ta là cha nuôi cơ.
“Mọi người nghe thấy gì chưa? Chính Tô Lan Huyên đều thừa nhận rồi.” Trang Hồng Nhung đột nhiên toát ra từ sau lưng cô, hét lên kêu gọi các đồng nghiệp: “Bình thường giả vờ thanh thuần lắm, không ngờ sau lưng lại làm tình nhân cho người ta. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.”
Các đồng nghiệp bàn tán xôn xao, nhìn Tô Lan Huyên bằng ánh mắt tràn ngập khinh thường.
“Thật không ngờ, nhưng ai bảo người ta có gương mặt xinh đẹp làm gì? Nếu là chúng ta thì làm không nổi đâu.”
“Ha ha, bằng khuôn mặt của cậu thì phẫu thuật thẩm mỹ cũng cứu không nổi cậu, vẫn là về bụng mẹ làm lại cuộc đời đi.”
“Tớ xấu thì sao? Ít nhất tớ không như ai đó, vứt bỏ hết liêm sỉ, đồi phong bại tục, hủy hoại gia đình của người khác.”
“Còn trẻ tuổi mà đã muốn đi đường tắt, nếu vợ người ta biết thì xem cô ta còn mặt mũi nào ở lại thủ đô.”
“Người đàn ông trung niên đó đều đáng tuổi cha cô ta ấy nhỉ, thế mà cô ta cũng ăn được, thật ghê tởm!”
“Có tiền mà sợ gì ghê tởm.”
Đối mặt với các đồng nghiệp chỉ trỏ châm chọc, Tô Lan Huyên vẫn bình chân như vại, không hề giận dữ, ngược lại còn thảnh thơi ngồi uống nước, vắt chéo chân nghe đám người này tán dóc, cứ y như người ngoài cuộc. Cảnh tượng này vừa lúc bị Lục Tây Anh bước vào phòng nhìn thấy. Anh ta không lại gần, thấy Tô Lan Huyên vẫn bình tĩnh thì bỗng nổi hứng thú, dừng lại xem Tô Lan Huyên sẽ ứng xử như thế nào.
Thấy Tô Lan Huyên không hề nổi giận, Trang Hồng Nhung oán hận: “Tô Lan Huyên, cô còn biết xấu hổ không hả? Sao cô có thể thờ ơ, không có chút phản ứng nào vậy hả? Chúng tôi đang nói cô đấy!”
Tô Lan Huyên cười, giả vờ mờ mịt: “Hả? Nói tôi à? Xin lỗi, tôi không có sở thích tự vơ vét mọi thứ về mình. Tôi còn tưởng cô đang nói chính cô chứ.”
Tô Lan Huyên không ngu ngốc. Vừa thấy ảnh chụp trên mạng, cô đã đoán được là ai chụp lén rồi đăng nó lên mạng. Vì ép cô rời khỏi cạnh tranh, cô ta đúng là bất chấp mọi thủ đoạn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!