Chương 361 Giống trò trẻ con thế?
“Nếu không may Lehman tìm đến thì làm sao?” Tô Lan Huyên nhìn xung quanh một lượt. Cái sân thượng này thật sự là không có lối thoát, chỉ có nhảy lầu thôi.
Cái miệng của Tô Lan Huyên giống như đã được khai quang (Khai quang thường dùng để chỉ đồ vật đã được làm lễ tể bái, rất linh nghiệm). Vừa mới nói dứt câu, cửa cầu thang đã vang lên tiếng gõ cửa.
Luis lập tức ra hiệu cho Tô Lan Huyên trốn đi. Mà cái sân thượng này cũng chẳng có chỗ khác để trốn, chỉ có thể trốn phía sau cây cột.
Tô Lan Huyên cứ có cảm giác bịt tai trộm chuông vậy. (Bịt tai trộm chuông: phòng bị nhưng vô ích).
Bây giờ giữ mạng quan trọng, nói không chừng đối phương mắt mù không nhìn thấy thật thì sao?
Tô Lan Huyên vừa trốn xong, cửa bị đạp ra. Lehman đem người lên rồi, vừa đưa mắt đã nhìn thấy Luis đang dựa vào cột thưởng thức ánh trăng.
Lehman đảo mắt quan sát sân thượng một vòng, còn không nhìn thấy Tô Lan Huyền thật. Anh ta đi về phía Luis, biết thân phận của Luis nên giọng điệu cũng không dám thất lễ: “Bà chủ, chỉ có mình cô ở đây sao? Có nhìn thấy một cô gái phương Đông khuôn mặt xinh đẹp hay không?”
“Không thấy” Hai tay Luis khoang trước ngực, nhìn chằm chằm Lehman: “Khách sạn bị cháy, mình tôi ở đây hít thở một chút, làm sao? Không được à?”
“Đây là địa bàn của cô, cô muốn làm gì cũng được hết” Lehman vừa nói, ánh
mắt vừa quét khắp cả tầng thượng. Đột nhiên, anh ta đi về phía cây cột.
Nghe thấy tiếng bước chân, tim của Tô Lan Huyên cũng muốn vọt lên cổ họng. Luis cũng căng thẳng theo. Vào đúng lúc này, một con chuột xông ra, Lehman bị dọa cho vội vàng lui lại.
“Con chuột!”
Cả đời này Lehman sợ nhất chính là chuột, từ nhỏ đã có bóng ma tâm lý với cái giống này.
Luis nhân cơ hội mỉa mai: “Không ngờ tới ngài Lehman lại sợ một con chuột ranh nha.”
Cả khuôn mặt của Lehman đầu đen lại.
“Nếu chỗ này đã không có người, vậy thì tôi không làm phiền bà chủ ở đây hít thở không khí nữa”
Nói xong, Lehman liền định đi.
Luis rất xảo quyệt nói: “Ngài Lehman, hôm nay khách sạn này của tôi bốc cháy rất kỳ quặc. Nếu để tôi tra ra là ai làm thì cẩn thận mẹ nuôi tôi bảo thù đó nha.”
Lehman nhìn Luis một cái, không nói lời nào, cứ thể mang người rời đi. Tô Lan Huyên nghe thấy tiếng người đã đi hết, lúc này mới đi ra. “Cứ thể đi rồi?”
Giống trò trẻ con thế?
Cũng không kiểm tra đến nơi đến chốn, nếu phim dám quay thế này cũng thật sự quá xỉ nhục trí thông minh của người xem mà! Kiểu gì cũng bị người ta phỉ nhổ vì cái tội làm việc không có tâm.
Tô Lan Huyên cũng thật sự bái phục IQ của mấy người này, làm cho cô phí công căng thẳng rồi.
Luis nói: “Chắc bọn chúng cũng không quay lại nữa đâu, đi thôi, đến chỗ tôi trốn một lát”
“Bọn họ vừa mới đi, bây giờ đi xuống luôn không phải sẽ đụng mặt hay sao?
“Vẫn còn một lối ra khác” Luis đi đến một bên khác của sân thượng, ở đó có một cánh cửa nhỏ.
“Sao hồi nãy cô không nói?” Luis nói: “Chị cũng không hỏi mà”.
Tô Lan Huyên cảm thấy cô với Luis vẫn luôn ở hai kênh khác nhau, muốn nói cái gì đó nhưng nghĩ ngẫm vẫn là thôi bỏ đi.
Cánh cửa nhỏ này đi xuống dưới có thang máy, có thể trực tiếp đi thẳng xuống bãi đỗ xe dưới tòa nhà.
Cái thang máy này có thể dùng được, hai người xuống đến bãi đỗ xe. Tô Lan Huyên muốn liên lạc với Vệ Đông Vệ Tây, nhưng Luis cũng không có điện thoại, còn điện thoại của cô cũng bị rơi ở trong phòng khách sạn rồi.
Chỉ có thể rời đi trước rồi tính sau.