Chương 341
Ra khỏi nhà hàng, Vương Hồng Nhung kéo Tôn Quế Như sang một bên và cười nói: “Quê Như, cô đưa cho tôi tấm thiệp mời này được không? Tôi sẽ trả tiền mua nó, năm nghìn tệ đã đủ chưa?”
Cô ta nói vô cùng thẳng thắn và trực tiếp.
Tuy nhiên, Tôn Quế Như lại không hiểu ý của Vương Hồng Nhung: “Đây là thiệp mời mà Tô Lan Huyên cho tôi, cô cầm để làm cái gì?”
“Quế Như, tôi đã gần ba mươi rồi. Con gái một khi qua ba mươi sẽ không còn đáng giá nữa, cho nên tôi không giấu gì cô, năm nay tôi phải dốc hết sức để kiếm một mối hôn nhân tốt cho mình”.
“Ồ!” Lúc này Tôn Quế Như mới bất ngờ hiểu ra: “Cô muốn đi câu sao, nhưng không phải ban nãy cô nói bạn trai mình là một ông chủ lớn à?”
“Ông chủ lớn cái gì chứ, chỉ mở được một quán cà phê thôi.” Vương Hồng Nhung nói: “Quế Như, vừa nãy tất cả mọi người đều mải mê khoe khoang, nhưng lời họ nói ra có bao nhiêu phần trăm là sự thật, đừng nói cô không hề hay biết. Tôi chỉ thuận theo họ mà thôi”
Đương nhiên, chuyện này Tôn Quê Như biết rõ trong lòng: “Tôi sẽ không bản tấm thiệp mời này. Tô Lan Huyên có thể đưa thiệp mời cho tôi, chứng tỏ đây là tấm lòng của cô ấy. Tôi không thể làm phụ lòng người ta được.”
Nói xong, Tôn Quế Như liền rời đi, chỉ để lại Vương Hồng Nhung không biết phải làm sao.
Lục Đồng Quân và Tô Lan Huyên ăn uống no say xong liền rời khỏi nhà hàng. Người lái xe là Tô Lan Huyên.
Trên đường về, Lục Đồng Quân hỏi: “Bà xã, vừa nãy thái độ của em với đám bạn cùng lớp… hình như có chút không vui”
“Từ trước quan hệ đã không tốt lắm, sau khi tốt nghiệp còn chẳng hề liên lạc. Vương Hồng Nhung kia lại dám có ý đồ với anh, bảo em vui vẻ kiểu gì chứ?”
Lục Đồng Quân cười tủm tỉm nói: “Bà xã, xem ra nhân duyên của em trước kia không được tốt lắm nhỉ. Ba mươi người bạn cùng lớp mà chẳng có lấy hai người thân thiết nổi.”
Tô Lan Huyên khịt mũi hừ một tiếng: “Anh chẳng biết gì cả, có từng thấy hổ tụ tập thành bầy bao giờ chưa? Chỉ có cừu mới quay lại thành đàn, hổ lớn đều độc lại độc vãng”
“Ừ!” Lục Đồng Quân gật đầu đồng ý: “Em đúng là một con hổ cái”
Tô Lan Huyên quăng cho anh một ánh mắt sắc như dao: “Lục Đồng Quân, anh ngứa da phải không?”
“Bà xã, tự nhiên anh nhớ đám trẻ nhà mình quá” Lục Đồng Quân vội vàng chuyển chủ đề: “Không biết Tam Bảo và Tứ Bảo đã cao thêm chút nào chưa?”
Màn đêm buông xuống.
Tô Lan Huyên không yên lòng, gọi thử cho Lâu Yến Vy nhưng không có ai trả lời, cô liền gọi lại cho Vạn Hoài Bắc.
“Vạn Hoài Bắc, Lâu Yến Vy còn ở chỗ anh không?”
“Còn” Vạn Hoài Bắc liếc mắt nhìn Lâu Yến Vy và Lãnh Phú Cường đang ngồi ở bàn bên cạnh, nói với Tô Lan Huyên qua điện thoại: “Cô ấy đang làm công tác tư tưởng với cục đá lạnh”
Lâu Yến Vy đến gặp Lãnh Phú Cường?
Tô Lan Huyên đột nhiên hoảng sợ: “Nếu Lâu Yến Vy xảy ra chuyện, Vạn Hoài Bắc, nhất định tôi sẽ hỏi tội anh”.
“Chị dâu, cái này thì tôi cũng chịu thôi. Lâu Yến Vy giả vờ yếu đuối trước mặt tôi, chị cũng biết tôi rất hay mềm lòng rồi đây, người tới cả con kiến cũng không dám giẫm chết như tôi làm sao có thể chịu được loại tra tấn này.”
Tô lan Huyên yên lặng liếc nhìn Lục Đồng Quân bên cạnh, tên này cũng học được cách giả vờ yếu ớt rồi.
Quả nhiên sự dịu dàng chính là một con dao sắc bén. Tô Lan Huyên nhanh chóng hiểu được nỗi lòng của Vạn Hoài Bắc.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!