Chương 112: Đây là lấy oán báo ơn mà
Không chỉ có Lục Minh Húc, đến cả ông cụ Lục và Trần Hương Thủy cũng bắt đầu cảm thấy căng thẳng bởi phản ứng của Hồ Đình Quốc.
Ông cụ Lục đứng dậy hỏi: “Cháu nội của tôi thế nào rồi?” Lan Huyên cũng nhìn Hồ Đình Quốc chằm chằm.
Rốt cuộc là Hồ Đình Quốc thật sự cảm giác được điều gì đó hay là ông ta đang diễn kịch cùng với Lục Minh Húc?
Hồ Đình Quốc nhìn qua nhìn lại rồi nói với vẻ nghiêm trọng: “Tình hình rất xấu, cụ Lục, tôi muốn nói chuyện riêng với ông”
“Được” Ông cụ Lục cũng nói với vẻ nghiêm túc: “Đến phòng sách của tôi đi”
“Ông nội, để cháu đi chung với ông” Lục Minh Húc đỡ ông cụ Lục rồi ba người họ cùng nhau vào phòng sách.
Trong phòng chỉ còn lại Lan Huyên, Lục Tây Anh và Trần Hương Thủy mà thôi.
Trần Hương Thủy cẩn thận đóng cửa lại, sau đó quay lại và nhỏ tiếng nói: “Con trai, chắc không phải con đã bị phát hiện rồi đấy chứ?” Lục Tây Anh cũng nói với vẻ hơi lo lắn háu thấy bác sĩ lần này anh hai tìm đến khá giỏi, anh cả, nếu như cái tên họ Hồ đó nói lung tung, để lộ chuyện thì phải làm sao?” Câu nói đó của anh ta càng khiến người ta cảm thấy lo lắng hơn.
Lan Huyên chau mày rồi nói: “Lục Đồng Quân, rốt cuộc chuyện là thế nào?” Lục Đồng Quân giải thích: “Xa Thành Luân cho anh uống một loại thuốc có thể gây ra hiện tượng như anh đã gần thoi thóp” Lục Tây Anh nói: “Anh cả, anh đang cho anh hai cơ hội để ra tay sao?” Lục Đồng Quân nói với ánh mắt sâu thẳm: “Hai cha con Lục Minh Húc quá cẩn trọng, nếu như không âm thầm thúc đẩy thì ván cờ này sẽ thành ván cờ chết mất” Đúng thật là như vậy, giống như những gì Lục Đồng Quân nói, sau khi ba người họ ra khỏi phòng sách thì Lục Minh Húc đã nói với vẻ tiếc nuối thay cho Lục Đồng Quân: “Anh cả, giữ gìn sức khỏe nhé, nhất định tôi sẽ tìm bác sĩ giỏi đến trị khỏi bệnh cho anh” Ông cụ Lục liên tục thở dài, dường như đã già thêm mấy tuổi chỉ trong chớp mắt, đôi mắt mờ đục rưng rưng nước mắt.
Lục Tây Anh an ủi ông: “Ông nội, ông đừng lo lắng, chẳng phải Vạn Hoài Bắc nói ngày mai sẽ đưa một bác sĩ giỏi đến đây sao ạ, nhất định anh cả sẽ không sao đâu” Ông cụ Lục đứng bên đầu giường của Lục Đồng Quân và dặn dò: ồng Quân, cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe lại nhé cháu” Sau khi Hồ Đình Quốc và Lục Minh Húc rời khỏi thì Lục Tây Anh đã ở lại trong căn nhà cũ đó, Trần Hương Thủy sắp xếp cho Lan Huyên ở bên cạnh phòng của Lục Đồng Quân.
Trần Hương Thủy cũng mong sớm được ãm cháu nhưng dù gì thì Lan Huyên cũng chưa chính thức gả vào nhà họ nên bà ấy cũng phải suy nghĩ cho Lan Huyên.
Lan Huyên ra khỏi phòng của Lục Đồng Quân, chuẩn bị xuống lầu thì gặp Lục Tây Anh ở đầu cầu thang.
“Lục nam thần” Lan Huyên lên tiếng chào hỏi.
“Cô Tô” Lục Tây Anh gật đầu, hỏi: “Cô đã thấy quen chưa?”
“Cũng tạm” Lan Huyên cười nhẹ, lúc đối mặt với Lục Tây Anh thì ít nhiều gì cô cũng thấy hơi sượng sùng.
Dù sao thì trước đây Lục Tây Anh cũng là cấp trên của cô.
“Vậy thì tốt” Hai người họ nhất thời không biết nói gì, không khí đột nhiên trở nên im lặng. Vừa hay lúc đó chuông điện thoại của Lan Huyên vang lên, là Hạ Bảo đang gọi video cho cô.
Lan Huyên chỉ vào điện thoại và nói: “Tôi nghe điện thoại chút đã nhé” Cuộc điện thoại ấy gọi đến thật đúng lúc, vừa hay hóa giải được sự ngượng ngùng của họ.
“..Ùm” Lục Tây Anh vốn dĩ nói rất nhiều nhưng trước mặt Lan Huyên thì anh †a lại không biết phải nói gì.
Lan Huyên cầm theo điện thoại, xuống lầu nói chuyện video với Hạ Bảo, tiện thể cô cũng cho Lưu Lệ Phương và Lý Kính Hòa biết là cô sẽ tạm thời chuyển đến nhà cũ của nhà họ Lục để chăm sóc cho Lục Đồng Quân.
Ngày hôm sau.
Giống như những gì Lục Đồng Quân đã suy đoán, sáng sớm hôm sau, các kênh truyền thông lớn đều đưa tin Lục Đồng Quân bệnh nặng.
Đến cả tập đoàn Đại Lục cũng lâm vào trạng thái căng thẳng theo.
Tô Khánh Thành cố tình gọi điện cho Lan Huyên, dò hỏi xem tin đó là thật hay giả: “Lan Huyên, Lục Đồng Quân thật sự sắp chết rồi sao?” Lan Huyên lạnh lùng nói: “Ông cũng đã xem tin tức rồi à?” Tô Khánh Thành than thở trong điện thoại: “Cha còn tưởng con đã sắp được sống những ngày tháng tốt đẹp, không ngờ vẫn chưa bước chân vào nhà họ Lục thì Lục Đồng Quân đã sắp chết rồi” Tô Uyên cười lạnh lùng rồi nói: “Nhân lúc bây giờ tôi vẫn chưa tiếp quản tập đoàn Tô Thị, ông vẫn còn có thể hối hận đấy. Đợi sau khi tôi tiếp quản rồi thì ông sẽ không dễ dàng gì lấy lại được đâu”
“Sao cha lại hối hận chứ, cha là loại người đó sao? Cha đã giao.
công ty cho con rồi thì công ty đã là của con” Tô Khánh Thành nói: “Chẳng phải vẫn còn nhà họ Lý sao, Lan Huyên, nhà họ Tô nhờ cả vào con đấy”
“Hừ!” Lan Huyên cười châm biếm rồi tắt điện thoại.
Cô không hề trực tiếp tiếp quản công ty mà cầm theo thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần đến gặp trực tiếp phó tổng giám đốc của công ty, thăng chức cho phó tổng đó thành đại diện chủ tịch.
Thay vì tiếp quản một đống rác thì chi bằng tìm người dọn dẹp nó.
Lúc Lan Huyên đưa ra quyết định đó thì cô đã đặc biệt tìm Lý Kính Hòa tư vấn, sau khi nhận được sự tán đồng của Lý Kính Hòa thì cô mới thực hiện.
Lan Huyên nói xong thì ra khỏi quán cà phê, nhưng cô đã bị người ta chặn lại ngay sau đó.
“Cô Tô, cậu chủ của chúng tôi có lời mời” Lan Huyên liếc nhìn chiếc xe phía đối diện, cửa sổ xe được hạ xuống, người ngồi bên trong chính là Chu Văn Triệt.
Giữa ban ngày ban mặc chắc không phải lại đến bắt cóc cô nữa đấy chứ?
Lan Huyên do dự rồi đi qua đó, cô mỉm cười gượng gạo và nói: “Cậu Chu, trùng hợp thế” ôi đã đợi ở đây nửa tiếng rồi” Chu Văn Triệt liếc nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh, tỏ ý bảo Lan Huyên lên xe và nói: “Trước đây có vài chuyện vẫn chưa nói xong, kiếm chỗ nào đó nói chuyện đàng hoàng đi”
“Chắc không cần..”
Lan Huyên liếc nhìn những vệ sĩ mà Chu Văn Triệt dắt theo, có vẻ như cô khó có thể từ chối.
Chu Văn Triệt nhìn Lan Huyên rồi nói: “Sao hả? Cô Tô sợ tôi gây bất lợi cho cô sao? Cô yên tâm đi, Chu Văn Triệt tôi không phải loại người lấy oán báo ơn đâu. Vì bảo vệ cho tôi, cô đã một mình dụ tổ chức Bóng Đêm đi nơi khác, Chu Văn Triệt tôi sẽ không quên ân tình này đâu.” Lan Huyên mím môi, ngại không dám nói chuyện đó chỉ là hiểu lâm mà thôi.
Vốn dĩ tổ chứ Bóng Đêm cũng không phải đến vì Chu Văn Triệt mà chẳng qua là họ đang đi tìm kiếm cô mà thôi.
Cô cũng không vĩ đại như những gì Chu Văn Triệt nói, là người hi sinh bản thân để dẫn dụ tổ chức Bóng Đêm đi chỗ khác.
Nhưng cô đã giúp Chu Văn Triệt giữ lại được cái chân còn lại, Chu Văn Triệt thật sự đã nợ cô một ân tình.
Lan Huyên lên xe và nói: “Đi đâu đây?”
“Để trả nợ món nợ ân tình cho cô, tôi quyết định tặng cô một món quà lớn”
“Quà lớn hả?” Lan Huyên bĩu môi, cô không cần quà lớn gì cả, chỉ cần không phải thứ gì kinh sợ là được.
Nhưng sự thật đã chứng minh cô thật sự không thể kỳ vọng vào Chu Văn Triệt.
Một tiếng đồng hồ sau, chiếc xe được chầm chậm lái vào một căn biệt thự, đó là căn nhà bên ngoài của Chu Văn Triệt.
Chu Văn Triệt ngồi lên xe lăn, được vệ sĩ đẩy vào trong, Lan Huyên đi theo sau lưng anh ta. Sau khi vào trong thì cô đã ngây ra vì hai người đang ngồi trong phòng khách.
Hai người đang ngồi trên ghế sô pha được mấy vệ sĩ giám sát là Tô Lan Ninh và Sở Lâm Minh.
“Lan Huyên, chuyện này là thế nào?” Sở Lâm Minh rất bất ngờ, anh †a liếc nhìn sang Chu Văn Triệt đang ngồi trên xe lăn thì biết mình đã bị ai bắt đến đây.
Mấy tiếng đồng hồ trước, Tô Lan Ninh và Sở Lâm Minh bị đưa đến chỗ này, được mấy vệ sĩ canh chừng, không thể ra khỏi cửa, cũng không biết là ai đã bắt bọn họ đến đó.
“Chị, anh, hai người đưa chúng tôi đến đây làm gì vậy?” Tô Lan Ninh cũng không hiểu chuyện gì, và cũng cảm thấy sợ hãi, cô ta sợ Chu Văn Triệt.
Tô Lan Ninh là con gái riêng của Chu Đức Độ, là anh em cùng cha khác mẹ với Chu Văn Triệt nên theo lý phải gọi anh ta một tiếng anh.
Chu Văn Triệt hét lên với vẻ mặt nặng nề: “Ai là anh của cô? Mẹ tôi chỉ sinh cho tôi một đứa em gái, tên là Chu Ánh Nguyệt thôi, cô là cái thứ gì?” Lan Huyên lạnh lùng nói tôi, tôi không có em gái.” Hai người họ nói cùng một lúc, Tô Lan Ninh bị phản bác đến đỏ mặt tía tai.
Đừng gọi chị lung tung, mẹ tôi chỉ có mình Tô Lan Ninh bị mất mặt thì Sở Lâm Minh cũng cảm thấy xấu hổ, anh ta lạnh lùng liếc Tô Lan Ninh một cái.