Ăn thì đã no nê, khách trong quán cũng về gần hết, Mộc Hạ nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh ban đêm ở thành phố xa hoa lộng lẫy. Ở đây đẹp thật nhưng thấy thiếu thiếu gì đó, hình như là tiếng côn trùng và tiếng lá cây hòa gió kêu xào xạc. Tự nhiên cô nhớ nhà, nhớ ba mẹ quá, không biết họ ngủ chưa, đám em họ cô ở nhà có ngoan không? Lúc cô đi chúng khóc nhiều lắm. Ở quê cô tuy nghèo mà tình cảm.
Cô thở dài nhìn cảnh rồi nhìn vào bàn, đám Phó Tranh nằm gục say khướt, miệng còn lèm bèm:
"Nàoo, không say không về...aaa."
Mộc Hạ nhìn mà phát chán, muộn rồi mà họ thế này thì cô về kiểu gì, nghĩ một lúc, cô phải gọi taxi vậy. Cô gọi hai chiếc, một chiếc cho Kỉ Hồng, Mạc Quân, Tô Khiêm, chiếc còn lại để cô với Phó Tranh. Vì không biết nhà của ba người kia nên cô cho xe về thẳng nhà Phó Tranh luôn.
Nhờ sự giúp đỡ của hai bác tài, cuối cùng cũng mang được họ lên phòng, 4 tên đè lên nhau mà ngủ như chết. Để họ nằm xong, Mộc Hạ xuống đóng cửa, lễ phép cảm ơn:
"Cảm ơn, hai chú về an toàn."
Xong cô khóa cửa cẩn thận, chạy lên phòng Phó Tranh xem tình hình.
*Ọeeeee*
Từ ngoài cửa đã nghe Mạc Quân nôn trong nhà vệ sinh, Kỉ Hồng thì đang ôm Tô Khiêm khóc lóc:
"Mẹ đừng đánh con huhu, con sai rồi."
Mộc Hạ thấy mà nản, tình huống gì đây? Yangho sợ mẹ à. Quay sang Phó Tranh may quá anh còn nằm nghiệm túc một xíu.
Mộc Hạ chịu chả giúp được gì, thôi đóng cửa để bọn họ bên trong. Còn cô trở về phòng tắm rửa, vừa bước ra khỏi phòng tắm cô sững sờ khi thấy Phó Tranh đang ngủ trên giường cô, lại còn ngủ ngon lành nữa chứ.
Toan lôi hắn trở lại phòng, cô gồng sức mãi mới đi ra gần đến cửa bỗng nhiên hắn đứng im chả nói chả rằng bế bổng cô trên tay rồi đặt mông cô ngồi lên bàn học.
Môi hắn bất ngờ hôn cô, ngấu nghiến gặm. Mộc Hạ sợ hãi mím chặt môi né tránh nhưng đâu có được, Phó Tranh một tay giữ chặt gáy, tay còn lại nhéo vào eo cô:
"Á... ưmmm..."
Mộc Hạ mở miệng kêu lên, hắn nhân cơ hội đưa lưỡi vào trong khuấy đảo cuốn lấy lưỡi cô, lưỡi hắn như con rắn, lần mò mọi ngóc ngách trong khoang miệng thơm tho của cô mà hôn say đắm.
*Chụt... nhépp*
Tiếng hôn lép nhép khiến ai nghe cũng phải đỏ mặt. Hôn đến khi hết dưỡng khí hắn mới bỏ đôi môi sưng nhẹ của cô ra.
Mộc Hạ lấy tay xoa môi, nụ hôn đầu của cô mất rồi, chính hắn đã cướp nụ hôn đầu mà gần 20 năm cô để dành cho người yêu tương lai.
Giờ bị tên lưu manh là hắn cướp mất rồi. Sợ hắn làm gì liều lĩnh hơn Mộc Hạ tính nhảy xuống bỏ chạy, chân chưa kịp chạm đất thì lại bị Phó Tranh bế ném lên giường. Hắn bỏ lỏng cúc áo rồi ngã đè lên người cô. Mộc Hạ hoảng hốt:
"Aaa, anh làm gì vậy, đừng liều nha. Tôi mách ba anh đấy.".
Truyện đề cử: Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn
....
Thấy Phó Tranh nằm im, cô mới bình tĩnh lại, may quá hắn ngủ rồi, cứ nghĩ hắn sẽ đè cô ra ăn thịt luôn không chứ.
Thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn nặng quá đè lên như vậy khác nào ép bẹp cô đâu. Lấy hết sức Mộc Hạ vật Phó Tranh nằm sang bên cạnh.
"Phù... giờ thì thở được rồi."
Nhưng mà vẫn còn một vấn đề khác, tay hắn vẫn gác lên eo cô. Mộc Hạ muốn rời đi liền gỡ tay hắn ra, nhưng sao gỡ mãi không được? Hắn cứ ôm chặt lấy cô. Mộc Hạ đẩy mãi mà không tài nào thoát khỏi cánh tay chắc khỏe đấy, tức mình cô vỗ mạnh vào tay hắn.
" Đồ con heo."
Bị đau Phó Tranh lúc này mới lười biếng mở miệng càm ràm:
"Nằm im tôi đá cô đi bây giờ."
Càng nói hắn càng siết chặt tay. Bị dọa, Mộc Hạ không dám ngọ nguậy nữa, đành nằm im trở thành gối ôm cho hắn.
- --------Còn tiếp-------
Lòng Mộc Hạ lúc này....:=((
Like + Theo dõi +Cmt cho mình nha các cậu. Sự ủng hộ của các cậu là động lực cho mình ra chap mới đó 😘