Đúng vậy, Mộc Hạ không về lớp nên Lâm Nhi rất lo lắng. Cô ở lớp rất ít nói nên khá ít bạn, chỉ có Mộc Hạ là hay bắt chuyện chơi với cô thôi. Vì mãi không thấy Mộc Hạ về lớp nên cô mới lẻn ra ngoài tìm Phó Tranh giúp đỡ. Phó Tranh là người yêu Mộc Hạ nên nhờ hắn thì dễ tìm kiếm và hiệu quả hơn.
Nghe đến việc Mộc Hạ mất tích Phó Tranh đơ đi giây lát. Rồi ngay lập tức hắn ngay đi.
"Anh Tranhhhh đi đâu vậy....?"
Tô Khiêm thấy hắn hốt hoảng chạy như bay thì cũng không ngồi yên mà phóng luôn ra khỏi lớp, khiến giáo viên không kịp cản.
"Hai em đi đâu? Về lớp ngay cho tôi."
Mặc kệ đời Tô Khiêm đuổi theo Phó Tranh xem tình hình.
"Tô Khiêm đi tìm Mộc Hạ, cô ấy mất tích rồi."
"Gì? Cừu nhỏ mất tích?"
Tô Khiêm luống cuống lấy máy gọi hai người Kỉ Hồng và Mạc Quân đi tìm hộ.
5 Con người đi khắp các dãy nhà vừa đi vừa gọi lớn tìm kiếm. Gọi đến khản cả cổ, tìm xung quanh mãi mà chả thấy Mộc Hạ đâu, Phó Tranh hết kiên nhẫn, hắn như con thú mất kiểm soát mà gầm lên. Rốt cuộc cô đi đâu được chứ? Gọi điện không nghe máy, nếu có đi ra ngoài thì cũng phải gọi điện báo hắn chứ.
Hắn điên cuồng giận giữ như con thú hoang. Đôi mắt đỏ ngầu nhìn vào phòng hiệu trưởng rồi một mạch thẳng tiến. Không thèm gõ cửa, hắn đá cửa bung của xông vào, cố đè nén âm thanh gằn từng chữ:
"Mộc Hạ, cô ấy tên Mộc Hạ mất tích tại trường, hiện tại nếu thầy không cho người đi tìm thì xác định cái trường này sẽ đóng cửa."
Mặt Phó Tranh hiện tại đáng sợ hơn bao giờ hết, mặt mũi hắn đỏ bừng, tay nắm thành quyền trừng trừng nhìn về phía hiệu trưởng đang ngồi. Nhìn hắn như quả bom sắp nổ, hiệu trưởng sợ hắn làm liều nên hơi nhỏ giọng:
"Phó Tranh, em bình tĩnh. Giờ không biết bạn đó mất tích hay đi đâu ra ngoài nên việc phát thông báo tìm kiếm là hơi..."
*Bốp*
Tay hắn in lên tường rớm máu, giọng lạnh hơn bao giờ hết:
"Tìm hay không?"
Tính mạng của Mộc Hạ là trên hết, dù cô có mất tích ở đâu đi chăng nữa thì hắn cũng phải tìm cho ra. Huống hồ giờ cô mất tích ở trường thì nhà trường phải có trách nhiệm đi tìm, Phó Gia là nguồn đầu tư lớn nhất cho ngôi trường này, lại là người có tiếng tăm nên chỉ cần một động tác nhỏ của Phó Gia là ngôi trường mất vốn đầu tư đóng cửa ngay lập tức.
Hiệu trưởng nhận thấy tình hình không ổn, để thiếu gia nhà họ Phó thật sự nổi giận thì bao nhiêu năm nghề nghiệp coi như bỏ. Ông ta nhanh chóng thông báo lên loa tìm kiếm trong phạm vi trường học, yêu cầu tạm ngưng mọi hoạt động tìm người mất tích.
Không những vậy nhà trường còn chiếu ảnh cô lên bảng tin chung để nhận dạng tìm kiếm cho dễ.
Ngôi trường yên tĩnh giờ náo loạn cả lên, tìm hết phòng học, nhà vệ sinh, những nơi gắn camera, xung quanh trường ở các nơi bụi cỏ um tùm cũng tìm kiếm nhưng không có kết quả. Cũng đã gọi cho hai bác giúp việc ở nhà xem cô có về không, nhưng kết quả vẫn vậy
Hơn 3 tiếng lục tung toàn trường mà không tìm thấy người, Phó Tranh càng điên hơn, rốt cuộc cô đang ở đâu, có biết hắn lo lắm không. Cô mà xảy ra chuyện gì thì hắn cho cái trường này sập luôn:
"Mộc Hạ. Em ở đâu?"
Hắn ngồi xụp xuống bên cầu thang, đôi mắt đỏ ngầu như chầu trực rơi nước mắt, hắn giờ phải làm sao đây, không tìm được cô hắn thật bất tài.