Trên đường về nhà, Mộc Hạ mệt mỏi tựa vào ghế. Cô chóng mặt quá, giờ chỉ muốn trở về căn phòng thân thương mà ngủ một giấc thôi.
Nhìn cô bơ phờ, Phó Tranh lo lắng. Hôm qua hắn có nấu canh giải rượu cho cô uống, nhưng ai ngờ phát sinh vài việc 'nho nhỏ' nên cô chưa uống. Giờ đau đầu là phải.
"Em đau lắm không, anh đưa em đến bệnh viện nhé."
Mộc Hạ lắc đầu từ chối, cô chả muốn đi đâu nữa, chỉ muốn về nhà thôi.
Phó Tranh thấy vậy cũng chịu, đành đưa cô về rồi nhờ hai bác giúp việc hộ, chứ hắn chưa giải quyết vấn đề như vậy bao giờ cả.
Về đến nhà chính, Thím Lạc lật đật ra mở cổng đón, thấy Mộc Hạ nằm trên tay Phó Tranh, Thím hốt hoảng hỏi han:
"Thiếu gia, cô ấy sao vậy, cần gọi bác sĩ không ạ."
Phó Tranh ôm Mộc Hạ đang ngủ trên tay đi lên phòng:
"Cô ấy hôm qua uống hơi quá chén, giờ đau đầu. Thím có cách nào giúp cô ấy đỡ hơn không?"
Thì ra là đau đầu do uống rượu, làm Thím Lạc tưởng cô bị làm sao, chuyện này thím lo được:
"Vậy thiếu gia đưa cô ấy lên phòng nghỉ đi, tôi lo cho."_Nói rồi thím nhanh chóng xuống bếp chuẩn bị.
Phó Tranh đưa cô lên phòng, đặt cô lên giường. Gương mặt cô lúc ngủ trông thật bình yên nhẹ nhàng, khác hẳn lúc còn thức.
Hắn nắm lấy tay nhỏ mềm mại đưa lên miệng hôn nhẹ, bàn tay nhỏ mang chút hương thảo mộc thoang thoảng.
Áp tay cô lên má cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay truyền lại, hắn bất giác mỉm cười, hắn muốn thời gian ngừng lại ở giây phút này. Hắn muốn nhìn cô ngắm cô ngủ lâu hơn nữa, ngắm mãi, in nhớ khuôn mặt cô vào tâm trí hắn. Hình như càng ngày hắn càng thích cô hơn rồi.
- Cốc cốc-
Bỗng có tiếng gõ cửa, Phó Tranh giật mình cất tay cô vào trong chăn, lấy lại trạng thái bình thường rồi lên tiếng:
"Vào đi."
Thì ra là Thím Lạc mang thuốc vào:
"Thiếu gia, thuốc đến rồi."
Phó Tranh đón lấy chen thuốc trên tay, quay sáng Thím Lạc:
"Được rồi, tôi sẽ cho cô ấy uống, Thím xuống nhà nấu món gì đó để chút cô ấy ăn."
Thím Lạc nhìn nhanh qua phía Mộc Hạ đang nằm xem tình hình rồi cũng nhanh chóng rời khỏi, dành chỗ riêng tư cho cô cậu.
Phó Tranh đợi cửa phòng đóng lại, hắn khẽ lay cô dậy:
"Mộc Hạ, dậy uống thuốc nào."
Mộc Hạ bị làm phiền thì khó chịu, nói bằng giọng mũi:
"Hong, anh để em ngủ, em đau đầu."
Phó Tranh phì cười, đỡ cô nằm dậy trên tay, để cô dựa vào ngực mình. Ngon ngọt dỗ:
"Dậy uống thuốc mới hết đau đầu chứ. Uống xong khỏi anh dẫn em đi mua đồ, mai là phải tới trường rồi đó. Ngày đầu mà không đến thì còn ra thể thống gì."
Nghe đến việc mai phải đến trường, Mộc Hạ mở mắt ngước lên nhìn hắn.
Đúng rồi, mai cô phải đến trường mới nữa, còn vài thứ chưa kịp mua.
"Vậy được, anh lấy thuốc cho em."
Phó Tranh thấy vậy hài lòng, cầm chén thuốc trên tay thổi cho bớt nóng rồi mới đưa cho Mộc Hạ uống.
Mộc Hạ uống được ngụm đầu thì nhăn mặt, đưa trả chén thuốc lắc đầu:
"Ưm, đắng lắm. Em không uống nữa đâu."
Cái thuốc gì mà đắng ngắt vậy cà. Phó Tranh dỗ kiểu gì cô cũng không chịu uống thêm.
Vậy được, hết cách, hắn đặt chén thuốc xuống bàn. Lấy tay chế trụ cổ cô rồi hôn.
Mộc Hạ bất ngờ vì hành động của hắn, nhất thời không kịp phản ứng, mở to mắt mà nhìn.
Hắn đang làm gì cô vậy?
3s nhận được tình hình hiện tại, Mộc Hạ đẩy vai hắn ra, mở miệng tính hỏi cho rõ.
Ai ngờ vừa mở miệng, hắn nhân cơ hội liền đưa lưỡi vào bên trong càn quét khoang miệng cô. Chiếc lưỡi hắn như con rắn tìm lưỡi nhỏ của cô mà trêu đùa.
Sau một hồi dây dưa, Mộc Hạ không còn phản kháng nữa chỉ biết phát ra tiếng 'Ưm ưm'
Hai thân thể, một to lớn vạm vỡ, một nhỏ nhắn mềm mại dán sát lấy nhau.
Ôm hôn nồng nàn một hồi, cả hai gần hết dưỡng khí Phó Tranh mới lưu luyến buông đôi môi sưng nhẹ bị hắn dày vò ra.