Bốn người bạn thân ôm lấy nhau, tuy ai nấy đều tàn tạ nhưng mà vui, vui vì chơi đẹp và vui vì chiến thắng.
Mộc Hạ bên ngoài cũng sướng lây, cầm khăn, nước và không quên dẫn theo chú chó bự chạy về phía sân cỏ.
Cô đưa nước cho Phó Tranh, không nghĩ ngợi mà khiễng chân ngắn lên lau mồ hôi giúp hắn:
"Anh đau không."
Hơi bất ngờ vì hành động của cô, nhưng hắn vui lắm, răng hắn nhe hết cỡ. Có trời mới biết hắn vui đến mức nào đâu, trận thắng vừa rồi không nhằm nhò gì so với hành động đáng yêu của cô bây giờ.
Lũ FA trên sân nhìn mà đau lòng.
"Anh Tranh, bọn em không có nhu cầu nhai cơm tró."
"Hihi, chị dâu tương lai của bọn em đây sao."
Cả đám lao vào trêu chọc, lúc này Mộc Hạ mới nhận ra hành động của mình liền rụt tay lại, ngôn từ lẫn lộn thanh minh:
"Không mọi người hiểu nhầm rồi, em và anh ấy chỉ ở chung..."
"Ở chung thôi sao? Ồ ồ ồ."
Cả đám lại được phen kinh ngạc, chả phải Phó Tranh khó gần lắm sao, đây chắc chắn là chị dâu tương lai rồi khỏi bàn cãi.
Mộc Hạ nói xong muốn tự nuốt lưỡi mình ghê, nói vậy khác nào tự cầm roi đánh vào mông mình.
Ultr, ước có cái lỗ cho cô chui xuống cho đỡ nhục với.
Nhìn biểu cảm dễ thương của cô, Phó Tranh đứng ra che chắn cho cô, nói đỡ:
"Chúng mày đừng dọa, cô ấy chạy mất bây giờ."
"Hihi, đại ca bảo vệ vợ kìa."
"Thôi, đi thay quần áo đi. Nay đá hay lắm."
Mọi người dần di chuyển vào khu nhà thay đồ. Phó Tranh thấy cô đứng như trời trồng mà ôm mặt, hắn kéo tay cô đi cùng:
"Em đứng đó ma bắt bây giờ, đi thôi."
Cô vẫn ngẩn ngơ một tay cầm xích, một tay cầm tay hắn mà đi vào.
Trong lúc chờ hắn, Mộc Hạ ôm lấy Khuyển Brown mà gầm nhẹ:
"Aaa, ngại quá đii."
……
"Mộc Hạ?"
Hể hình như có tiếng gọi, giọng này vừa lạ vừa quen quen nha.
Mộc Hạ quay lại nhìn, thì ra là Lục Tiêu. Cô đứng dậy tươi cười chào hỏi:
"Anh là người ở phòng tập gym, Lục Tiêu?"
Lục Tiêu thấy cô còn nhớ mình thì cũng vui lắm. Từ hôm đó đến giờ anh bận, chưa có thời gian hẹn cô đi chơi, nay lại không hẹn mà gặp:
"Mộc Hạ, trùng hợp quá. Em cũng đi xem đá bóng sao?"
Mộc Hạ vén tóc nhẹ nhàng tươi cười đáp:
"Dạ em đi theo mọi người đến đây xem một chút thôi."
Anh chạm nhẹ lên vai cô nháy mắt một cái, nói nhỏ:
"Cách cổ vũ của em độc đáo đấy, rất ấn tượng đó nhaa. Haha."
Cách cô cổ vũ sao? Mộc Hạ lúc này mới nhớ lại, hình như cô tăng động quá rồi, ở đây nhiều người như vậy lúc đó cô hét cô mọi người chắc chắn đã nghe.
U là trời, cô nghĩ lại chỉ muốn độn thổ thôi.
Hai người nói chuyện rôm rả khiến Khuyển Brown nằm đó nhớ lại lời chủ dặn là không được cho tên đàn ông nào tiếp cận Mộc Hạ. Ok được rồi, vì miếng cơm manh áo, vì cục xương bò Kobe, làm nhiệm vụ thôi.
Khuyển Brown đứng dậy nhe nanh, hai mắt nhìn chằm chằm vào mục tiêu mà sủa.
Sủa một hồi hình như tên này không sợ thì phải, nó sủa đau họng quá rồi.
=))Chó với chả má, sủa được có vài cái mà đã đuối, tốn cơm quá.
Thấy sủa mà không xi nhê, Khuyển Bự liền chuyển qua cắn.
Nó nhào vào dùng chiêu lấy thịt đè người đẩy Lục Tiêu lùi ra xa. Cắn lấy gấu quần anh mà lôi.
Mộc Hạ lúc này hốt hoảng, cầm sợi xích quát:
"Khuyển Bự, em làm sao vậy. Thôi nào."
Cô cố hết sức nhưng hình như con chó còn to khỏe hơn cả cô nữa, sức cô chả thấm vào đâu.
"Khuyển Bự, ngoan nào, em sao thế, nhả người ta ra."
Khuyển Brown vẫn cắn chặt lấy gấu quần mặc kệ Mộc Hạ và Lục Tiêu kêu la oai oái. Trách ai bây giờ, cậu chủ kêu làm vậy thì nó phải làm thôi.
*Tró said: Đừng trách mình nhé =))*