Phó Tranh Cầm tay cô đi khắp nơi chơi đủ trò, bỗng Mộc Hạ thấy mọi người đang xếp hàng chờ để ngồi tàu lượn siêu tốc, cô nhìn cũng thấy khá là kích thích:
"Các anh, em muốn ngồi cái kia."
Nhìn theo hướng cô chỉ, cả đám nhìn rồi nhăn mặt, chơi cái đó kinh khủng chết, ai không quen có mà nôn xanh mặt. Mạc Quân can luôn:
"Tiểu Hạ Hạ, mình chơi cái khác nha, cái đó đáng sợ lắm."
Mộc Hạ nhất định muốn chơi cái đó, không cho là cô dỗi đấy. Cả đám nhìn nhau khó xử, hồi bé họ cũng từng chơi rồi đấy chứ, nhưng mà xuống thì nôn thốc nôn tháo, kể từ hôm đấy có cho tiền cũng không dám lên lần nào nữa. Nay cô đòi lên khiến ba người họ cũng hơi... rén.
"Được rồi, em thích thì chúng ta xếp hàng chờ nhé."
Mạc Quân với Kỉ Hồng trợn tròn mắt, kéo Phó Tranh ra một góc thì thầm:
" 'Chúng ta'?? Lão đại, anh có nhầm không, chả phải anh sợ lên đó lắm sao, với cả anh muốn thì đi một mình kéo bọn em lên đấy làm gì?"
"Đúng đấy, anh với Mộc Hạ lên đi, hai đứa em ngồi dưới đợi."_Mạc Quân tiếp lời từ chối.
Họ nói vậy cũng hết cách, chỉ có mỗi Phó Tranh và Mộc Hạ xếp hàng chờ, tuy hơi buồn nhưng đâu thể ép họ được.
Đến lượt, nhân viên đến thắt dây an toàn cho khách và dặn một số điều cần chú ý. Mộc Hạ đang lắng nghe thì Phó Tranh khều tay cô, giọng hơi run run:
"Mộc Hạ, hay là mình xuống đi được không, tự nhiên anh hơi sợ."
"Haha, anh nhát gan vậy cái này có gì mà sợ, rất kích thích mà. Với cả ngồi đã ngồi rồi, xuống làm sao được."
Phó Tranh im bặt, nhìn cô bằng ánh mắt kinh dị, cô không sợ sao, tí nó mà chạy là đau tim lắm đấy nhé.
"Quý khách chuẩn bị sẵn sàng chưa ạ?"
"Rồiiiiii"_ Mộc Hạ cùng mọi người đồng thanh hô to, chỉ có Phó Tranh là ngồi nắm chắc dây an toàn cầu nguyện, hai mắt nhắm tịt.
"3...2...1....QUÝ KHÁCH ĐI VUI VẺ."
Đoàn tàu bắt đầu khởi hành, chiếc xe đi từ từ lên dốc, rồi bất tình lình..... *Zèoooo*
"Áaaaa"_Đoàn người hét lên, trong đó có cả Phó Tranh và Mộc Hạ.
Phó Tranh nhắm mắt la toáng lên, còn Mộc Hạ vừa hét vừa cười thích thú mở to mắt đón nhận từng đợt kích thích:
"Anh Tranh, anh mở mắt ra đii. Aaaa, thích quá a."
Phó Tranh sợ hãi lắm rồi, hắn không ngại đánh nhau, không ngại va chạm, nhưng cái này thì khác, hắn ôm chặt dây an toàn gào Lên:
"Không tôi muốn về cơ, ai cho tôi xuống đi. Mẹ ơi CỨU CON... "
Hắn gào to đến nỗi Mạc Quân và Kỉ Hồng đứng dưới đợi còn nghe thấy, hai người họ cầm điện thoại quay lại, cười lớn:
"Anh Tranh không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ cái này. Ghi lại khoảng khắc đáng nhớ này mới được. "
Gòi xong, hảo đồng đội, hắn mà biết là hai anh bốc đất lên ngửi dần cho quen đi nhé =))
Chiếc xe bỗng từ từ chậm lại, nghĩ là đã xong, Phó Tranh lau mồ hôi cuối cùng cũng thoát, ai ngờ chiếc xe đi chậm để lấy đà phóng tiếp.
*Zèooo X2"
"Aaaaaa, sao chưa dừng vậy... "_Phó Tranh giật mình xanh mặt, hắn muốn xuống lắm rồi. Cảm giác của hắn bây giờ là chóng mặt hoa mắt và muốn về với mảnh đất thâm tình ngay bây giờ.
Khác với Phó Tranh, Mộc Hạ lại cực kì sung, quãng đường cô liên tục hú hét cười lớn, cô nắm chặt tay Phó Tranh, miệng cô không ngừng hỏi gọi tên hắn thích không, lần sau đi nữa nhé.
Phó Tranh hắn lúc này tối mặt mày, ù tai chả nghe thấy gì nữa, cúi đầu mắt nhắm, miệng hắn chỉ biết hét.
.....
"Chào mừng quý khách vừa quay trở lại. Hành trình đến đây là kết thúc, hẹn quý khách lại lần sau. "_Chị
nhân viên tươi cười tiến lại gỡ dây an toàn hộ khách.
Xe đã dừng, Mộc Hạ hơi tiếc vì đang vui, cô quay sang Phó Tranh nhưng đã thấy hắn tháo dây từ bao giờ. Hắn ngồi cưới gốc cây không ngừng nôn khan, nhìn cảnh này cô cười cười lớn, chạy lại đưa khăn giấy và nước cho hắn.
"Anh Phó Tranh non thế, mỗi vậy thôi mà đã như bà bầu ốm nghén ấy, hahah."
Phó Tranh không còn sức đấu khẩu hay tức giận nữa, chỉ biết đứng 'bón phân' cho cái cây tội nghiệp.
Đám Kỉ Hồng lúc này cũng tiến đến cười, hiếm lắm mới thấy được cảnh hay này, tí anh phải gửi clip khóc thét của Phó Tranh cho Tô Khiêm ở nhà xem mới được.