Triều Lộc ảo não cắn môi!
Thế nhưng gia hỏa Cố Thượng Nghiêu lại còn có ý xấu ghé sát lại, hạ giọng "Hả? Sao lại không nói?"
Hơi thở người đàn ông mang theo xâm chiếm mười phần phảng phất qua sườn mặt cô, Triều Lộc chỉ cảm thấy "Bùng" một tiếng, cả người đều như thiếu cháy! Cô vội dùng chiến thuật ngửa ra sau, như lâm đại dịch trừng mắt với hắn!
Thế n hưng phía sau cô là một cây đại thu, lui không thể lui!
Ý cười trong mắt Cố Thượng Nghiêu càng sâu. Người này càng quá đáng hơn, thậm chí còn đặt tay vào thân cây bên tai cô "Cắn đầu lưỡi?"
Triều Lộc mặt đỏ bừng, không biết là tức giận hay là vì cái gì. Lúc này tất cả mấy chiêu thức đánh nhau cô đều quên hết, chỉ biết nâng tay nhỏ lên đẩy ngực hắn, hoảng loạn nói "Anh, anh cách xa em một chút!"
Ánh mắt Cố Thượng Nghiêu gia tăng, cả người càng không tự giác mà cúi đầu xuống....
Lại ngay lúc này——
"Thủ lĩnh, các cô ăn nướng tiêu này!" Bên cạnh không biết có ai nói một câu.
Động tác Cố Thượng Nghiêu dừng lại.
Triều Lộc cũng giống vậy.
Mới vừa rồi cô không biết bị thí gì đó mê hoặc, lúc này có một tiếng kêu kinh người mới ý thức được, tay mình chống trên ngực hắn, đang bị hắn nắm trong lòng bàn tay,
Bàn tay hắn vừa to vừa rắn chắc lại nóng tực, dễ dàng nắm gọn bàn tay nhỏ của cô.
Triều Lộc lập tức như bị kiệt quệ hết sức lực, vội vàng thu tay "Anh, anh đi qua xem chút đi!"
Cố Thượng Nghiêu bất đắc dĩ cười. Nhìn thật lâu cô gái trong ngực mình, hắn thu hồi cái tay chống bên tai cô, cả người lui lại.
Triều Lộc đang muốn tìm cách bỏ cái "vũ khí" đó, lại đột nhiên cảm thấy vành tai có một chút tê tê dại dại. Là hắn giơ tay, vén một sợi tóc rũ xuống của cô ra sau tai.
"Oanh ——" một chút, Triều Lộc cảm thấy mắt mình càng ngày càng nóng.
Cố Thượng Nghiêu thấy chuyển biến tốt liền thu lại, đưa đồ nướng trong tay mình qua, cười nói "Ăn đi"
Lúc này, Triều Lộc dừng lại, trừng mắt liếc hắn một cái. Nhưng mà, cô sẽ không tự ngược đãi bụng mình được, tiếp nhận lấy đồ ăn trong tay hắn.
Cô thành thành thật thật ngồi, an tĩnh ăn đồ ăn. Ngọn lửa nhảy múa chiếu rọi khuôn mặt nhỏ của cô đến đỏ bừng, toàn thân cô trên dưới như thể được bao phủ một tầng ánh sáng ấm áp, tự như một con mèo con vải ngoan ngoãn ăn cơm.
Tâm Cố Thượng Nghiêu lập tức mềm đi. Giờ phút này bấy kể ý nghĩ gì hắn cũng không có, chỉ nghĩ cứ lẳng lạng ngồi bên cô, nhìn cô ăn.
Xung quanh đều là tiếng nói cười nào nhiệt của các nữ nhân, chỉ có bọn họ ngồi một góc an tĩnh cực kì. Ánh lửa còn nhảy lên nhảy xuống, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng "Tách", "Tách". Gió đêm thôi bay mấy sợi tóc bên tai cô, che giấy đi lỗ tay không biết từ khi nào đã đỏ lên.
"Chờ anh một chút" Cố Thượng Nghiêu đột nhiên nói.
Triều Lộc "?"
Triều Lộc chỉ thấy hắn vội vàng đứng dậy rời đi, một lát sau lại quay về, trong tay cầm một cái ba lô to màu đen.
Thấy cái ba lô kia, đồng tử Triều Lộc co rụt lại.
Cố Thượng Nghiêu trực tiếp để ba lô giữa mình và Triều Lộc, còn cố ý dịch sang chỗ Triều Lộc một chút, sợ cô không nhìn thấy được trong đó có gì.
Tiếp theo, hắn duỗi tay vào trong túi, khi tay lấy ra, đã có thêm một quả táo to đỏ tươi.
Nhìn ra được trong mắt hắn có chút khoe khoang, Triều Lộc đột nhiên có một loại dự cảm không tốt.
"Nhìn" Quả nhiên, ngữ khí Cố Thượng Nghiêu đắc ý, lại lấy nhanh từ trong ba lô một cái dao nhỏ.
Sau đó, hắn bắt đầu gọt tóa.
Lần này hắn gọt vô cùng đẹp, một chuỗi vỏ dài không đứt đoạn!
Gọt xong hắn còn đưa quả táo trong tay cho Triều Lộc "Thế nào?"
Nhìn ánh mắt hắn như đại cẩu cẩu muốn khích lệ, Triều Lộc còn có thể làm gì? Chỉ có thể khen thôi "Khá tốt"
Cố Thượng Nghiêu lập tức đắc ý, khéo mắt đuôi lông mày tất cả đều là ý cười, bộ dáng kia thật sự so với hắn đánh trận thắng còn cao hứng hơn vài lần.
Nhìn đến đây, Lục Kỳ vẫn luôn ở ngoài yên lặng nhìn trộm rốt cuộc nhìn không được nữa, anh lên tiếng chế nhạo:
"Tôi nói cậu trong khoảng thời gian này sao lại bảo thị tòng quan tìm táo đến luyện tập, thì ra là để ở nơi này biểu hiện, mệt chúng tôi còn tường cậu đang nghiên cứu chiến, thuật, mới!"
Cố Thượng Nghiêu mở mồm liền mắng ".........Câm miệng!"
Triều Lộc "?"
Cố Thượng Nghiêu "............"
Cố Thượng Nghiêu "Không phải nói em!!!"
Cố Thượng Nghiêu tìm cớ, đi đến một bên đơn độc nói chuyện cùng Lục Kỳ.
"Cái kia, A Nghiêu, không phải tôi muốn ngắt lời cậu, là có chuyện phải hội báo với cậu" Lục nghiên cứu viên rất ý thức sống sót.
Hoàng Thái Tử điện hạ một tay đút túi, mặt đối diện với đại thụ, hơi có chút bị ngươi phá tâm sự mà thẹn quá hóa giận "Có rắm mau thả!"
"Tôi dựa theo lời cậu nói ở "Tra Lang" dẫn dắt dự luận hiệu quả không tồi, số phiếu Triều Lộc tăng đến hạng nhất hơn nữa fan CP của hai người cũng vọt lên tới đệ nhất siêu thoại!"
Ồ, kết quả này đúng là làm Cố Thượng Nghiêu nguôi giận, định chuẩn bị trở về để Lục Kỳ toàn thây "Cái kia nội tình nhân viên công tác đến đâu rồi?"
"Đã an bài người!" Lục Kỳ nói "Đúng rồi, Thủ Đô Tinh bên kia......"
Đề tài hai người càng ngày càng đứng đắn, Cố Thượng Nghiêu cũng không chút ý đến, Triều Lộc đang nhìn mình.
Trên thực tế, từ khi hắn đứng dậy, Triều Lộc cũng nhìn theo hắn, trong lòng nghĩ là:
Chẳng lẽ anh ấy cũng có hệ thống? Cũng tới làm nhiệm vụ? Bằng không giải thích không được việc hanh ấy còn mang theo ký ức vào dây. Đúng vậy, trải qua mấy ngày ở chung, Triều Lộc đã đoán được ra hắn có thể giữ ký ức.
Kỳ thật việc này cũng không cần mình cũng không cần phải đoán quá nhiều, cô cảm thấy hắn căn bản không muốn che giấu. Nghĩ đến đây, tầm mắt Triều Lộc nhìn vào cái ba lô đen của hắn
Hắn chỉ kém chút nữa viết trên mặt mấy chữ "Tôi là Kỳ Ngạch"
Này rốt cuộc là vì cái gì?
"Đúng nha, này rốt cuộc là vì cái gì?" Hệ thống trong đầu Triều Lộc lên tiếng, ngữ khí còn mang theo chút ồn ào.
Triều Lộc ".....Cậu kích động như vậy làm cái gì?"
Hệ thống "Bởi vì lại có cẩu lương ăn nha"
Triều Lộc "?"
Cô cảm thấy hệ thống chắc là hỏng rồi, cũng không quan tâm nó nữa, chỉ lại lần nữa nhắc lại vấn đề của mình.
"Oa cũng không biết anh ấy có hệ thống không nữa" Hệ thống trả lời cô "Oa nói cho chị, biết tin tức của anh ấy, oa không tra được cái gì hết"
Triều Lộc còn muốn nói cái gì đó, trước mặt đột nhiên lại có một cái đoàn bóng người.
Ngay sau đó, A Thanh với ngữ điệu không coi ai ra gì vang lên:
"Cô, lại đây một chút"
Ở dưới một cây đại thụ, Cố Thượng Nghiêu vẫn đang nói chuyện cùng Lục Kỳ.
Lục Kỳ "Mộc Mộc bên kia tất cả tiến hành thuận lợi. Đám lão già quý tộc kia cũng biết xem thời thế, bọn họ biết Cố Tư bây giờ đại thế đã mất"
Cố Thượng Nghiêu "Ừ" một tiếng, lại hỏi "Ngươi đi theo cô ta thì sao?"
Lục Kỳ biết hắn đang muốn nghe cái gì, ở một đầu khác yên lặng trợn trắng mắt "Mộc Mộc không làm việc gì bất lợi cho Triều Lộc"
Lục Kỳ thế mà lại nghe được Cố Thượng Nghiêu ở đầu bên kia thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiếp đó lại vang lên thanh âm lạnh nhạt vô tình của hắn:
"Được rồi. Về sau không có việc gì đứng quấy rầy tôi" yêu đương.
Lục Kỳ "......"
Ngắt kết nối Cố Thượng Nghiêu quay đầu lại, lại phát hiện, Triều Lộc đã không còn ở chỗ đó nữa.
Các nữ nhân tụ tập ở một ái sườn núi nhỏ bên lửa trại, sườn núi có cái cây gỗ xưa san sát, hình thành nên một cái dào chắn thiên nhiên.
Triều Lộc và A Thanh đang đứng ở đây.
A Thanh đi thẳng vào vấn đề "Ta biết cô không phải Triệu Giai Giai!"
Dưới ánh trắng nhu hòa, A Thanh nắm chặt hai tay, biểu tình vô cùng trịnh trọng. Cô trợn mắt nhìn Triều Lộc, không khí trở nên tiễn nỗ bạt trương.
Triều Lộc nhìn cô ta, bắt đầu diễn "Ta biết cô không phải A Thanh"
A Thanh "?"
Cô là người đóng vai Tiểu Lệ.
Triều Lộc khụ một tiếng, trở lại chuyện chính "Không có gì, cô tiếp tục"
A Thanh "......." Này! Ta là đang vạch trần cô đó! Làm ơn cô nghiêm tích một chút được không?!
A Thanh nỗ lực duy trì, lại vẫn không thể không tránh được tức giận: Cô ta không sợ mình sao? Cô ta một chút cũng không sợ mình sao?
Cô chỉ đành xụ mặt tự trấn định "Ta và Triệu Giai Gia đã từng là đồng học tiểu học, Triệu Giai Giai sợ rắn!" Nhưng buổi tối hôm đó các cô thả rắn dọa cô ta, cô ta rõ ràng còn chơi đùa với rắn!
Triều Lộc "ồ"
A Thanh muốn dậm chân, nhưng cô ta lại quên mất mình đang gãy chân, trong nhất thời đau đến đầu lưỡi đều vặn vẹo! "Ồ, ồ là ý gì?"
Triều Lộc nhìn cô một cái, bắt đầu đảo khách thành chủ "Cho nên?"
"Cho nên ta sẽ tố giác cô! Ta muốn ở trước mặt thủ lĩnh tố giác cô cô là gian tế trà trộn vào đây!"
Triều Lộc ôm tay "Đi thôi, xem thủ lĩnh các cô là tin ta, hay là tin cô?"
A Thanh "..............." Đột nhiên không thể phản bác.
A a a ta cũng nữ nhân này thế bất lưỡng lập!
"Cô chờ đó cho ta! Ta đây sẽ đi nói cho thủ lĩnh! Cô chờ!" Ngoài mạnh trong yêu kêu gào xong, A Thanh khập khiễng đào tẩu.
Triều Lộc cũng muốn đi, nhưng lại đột nhiên dừng chân lại, trên mặt cô xuất hiện biểu tình không còn gì để nói "Anh muốn xem diễn tới khi nào?"
Nếu A Thanh giờ phút này còn ở đây, sợ là bị chọc giận đến hộc máu. Chỉ thấy phía sau Triều Lộc cách đó không xa, thủ lĩnh khoanh tay trước ngực lưng tựa vào một cây đại thụ, nhìn có vẻ thú vị nhìn Triều Lộc.
Mới vừa rồi cảm giác nóng rực như còn tồn tại, Triều Lộc vô thức cuộc đầu ngón tay. Tiếp đó, cô đi thẳng về phía trước, không đẻ ý đến hắn.
Thời điểm đi qua bên người hắn, Cố Thượng Nghiêu bỗng cản cô lại "Không hỏi xem anh nghĩ gì sao?"
Triều Lộc nhìn cánh tay thon dài trước mặt mình "Vậy sao, anh có ý gì?"
Tầm mắt mắt Cố Thượng Nghiêu nhìn chằm chằm Triều Lộc một cách háo hức "Có cá tính, anh thích"
Triều Lộc "......"
Một lát sau, cô quay lại nhìn Cố Thượng Nghiêu, một bên lỗ tai tinh xảo theo mắt thường có thể nhìn thấy đang đỏ lên.
Triều Lộc chạy nhanh đi, hơi có chút bủn rủn tay chân.
"Ha ha ha ha!" Cố Thượng Nghiêu ở sau cô lên tiếng cười lớn.
Từ khi phụ hoàng mẫu hậu qua đời, hắn đã rất lâu không thể cười như vậy rồi. Thậm chí trong lúc xúc động, Cố Thượng Nghiêu muốn nói hết tất cả mọi thứ cho cô. Nhưng hắn miết, bây giờ tuyệt không phải thời cơ tốt.
Chờ một chút nữa, kiên nhẫn thêm chút nữa. Nhìn bóng dáng Triều Lộc, Cố Thượng Nghiêu theo bản năng xoay chuyển sợ tơ hồng trên cổ tay
Ngay sau đó, hắn cười đuổi theo "Chờ anh!"
Hai người ai cũng không chú ý đến, giờ phút này sau một cái cây, có một đôi mắt đang âm thầm nhìn trộm bọn họn.
...
Buổi sáng hôm nay, Triều Lộc vừa mở mắt đã nghe thấy được bên ngoài có âm thanh cãi cọ ổn ào:
"Không được rồi! A Thanh bị người bắt gian trên giường!"
Triều Lộc "?
Cả nơi tụ cư đều là phụ nữ, cô ta sao lại có thể bị bắt gian trên giường?
"Kỳ Ngạch là đàn ông nha" Hệ thống nhắc nhở cô.
Triều Lộc đeo giày xuống giường, không chút nghĩ ngợi "Không có khả năng"
Càng suy nghĩ càng cảm thấy hắn không phải loại người này. Lại nói "Ngày hôm qua anh ấy vào thành tìm vật tư, hai ba ngày mới trở về"
Hệ thống "Phụ nữ yêu nha nha....."
"Cậu nói cái gì?"
Hệ thống giây túng "Không có gì...."
Bên ngoài các nữ nhân cũng có cùng nghi hoặc với Triều Lộc, Triều Lộc đi theo dòng người, không bao lâu đã tới quảng trường ngoài khu cư trú.
Trên quảng trường dòng người chen chúc xô dẩy, trong ba tầng ngoài ba tầng trong đều là người.
"A Thanh sao lại bị bắt gian trên giường?"
"Nghe nói là ở bên ngoài, có nam nhân địa phương, A Thanh tự mình chạy ra!"
"Trời ạ! Sao cô ta dám?"
"Ta nghe người ta nói, đây không phải lần đầu tiên của cô ta! A Thanh thường xuyên ra ngoài tìm nam nhân, hơn nữa mỗi lần nam nhân mỗi lần đều không giống nhau! Xong việc cô ta còn cho bọn nó tiền!"
"A, Đây không phải là phiêu...."
Các nữ nhân thấy Triều Lộc, đều lập tức dừng nói.
Từ sau khi đánh chết hai con hổ ở Đông Sơn, Triều Lộc nghiễm nhiên trở thành anh hùng nơi tụ cư!
Cô cũng theo lời mình nói, vẫn luôn huấn luyện các nữ nhân, thường dẫn mọi người lên trên núi săn thú. Các nữ nhân đều học được bản lĩnh, không bao giờ sợ mãnh thú tập kích! Cho nên mọi người đều rất kính yêu Triều Lộc.
Vừa nhìn thấy Triều Lộc, các nữ nhân không nói hai lời, tự động tự phát nhường một đường đi cho cô.
Triều Lộc "......."
Kỳ thật tôi cũng không muốn xem não nhiệt như vậy.
Nhưng nếu đến đường cũng nhường rồi, các nữ nhân cũng bày ra bộ dáng chờ đợi, Triều Lộc cũng chỉ có thể tùy tiện đi một chút. Kết quả vừa đi, cô đã thấy A Thanh.
A Thanh đang bị trói hai tay ra sau lưng ngã trên mặt đất, cô đầu tóc tán loạn, quần áo hỗn độn lại còn lộ ra nửa bả vai, trên mặt còn có bàn tay hồng hồng.
Hai nữ nhân gài đứng trước mặt A Thanh, khinh thường đầy mặt nhìn cô ta "Mọi người nói nên xử trí nó thế nào"
"Dìm lồng heo!"
"Xử tử đi"
"Đuổi cô ta khỏi nơi tụ cư đi!"
"Đúng! Đuổi đi, chúng ta không muốn ở bên nữ nhân không biết xấu hổ như vậy!"
Theo âm thanh nhục mạ của đám người, A Thanh phủ phục trên đất, đầu cũng cúi càng ngày càng thấp.
Bọn thuộc hạ lúc trước đi theo A Thanh muốn tiến lên, rồi ngại nhiều người nên không dám, các cô đành phải cầu xin giúp đỡ Triều Lộc:
"Lão đại, ngày giúp A Thanh đi!"
Triều Lộc "........."
Tôi khi nào trở thành lão đại của các cô?
Cô nhìn A Thanh, không nói giúp, cũng không nói không giúp.
A Thanh đơn nhiên cũng nghe được cuộc trò chuyện của bọn thuộc hạ và Triều Lộc, cô hoảng sợ quay mặt đi chỗ khác. Giờ phút này, cô cũng không nghĩ đến lại bị Triều Lộc thấy được bộ dáng chất vật của mình!
Nhưng có đôi khi anh không muốn tới cái gì, nó lại cứ cố tình mà tới! Ngay sau đó, cô ta liền thấy một đôi giày da của nữ nhân dừng ở trước mặt.
A Thanh nhớ ra đôi giày này, là khi lần đầu tên cứu Triệu Gia Giai, thủ lĩnh cố ý bảo cô dừng xe bên đường, tự mình đi xuống mua cho Triệu Giai Giai.
Cô ta đang muốn tới chỗ mình, Triệu Giai Giai mở miệng "Cô có làm việc có lỗi với nơi tụ cư, hoặc là thủ lĩnh?"
A Thanh lập tức cảm thấy mình bị vũ nhục, cô ta lớn tiếng phản bác "Không có! Ta tuyệt đối không phản bội thủ lĩnh!"
"Vậy cô là bị lừa tiền lừa sắc sao?" Triệu Giai Giai lại hỏi cô.
A Thanh "......."
Đây là vấn đề sao?
"Đương nhiên là không, ta sao có thể ngu xuẩn như vậy chứ?!"
"Vậy cô có bảo vệ mình, cô xác định mình sẽ không mang thai?" Triều Lộc lần thứ ba đặt câu hỏi.
A Thanh vừa bực vừa tức, thiếu chút nữa nhảy dựng lên "Lão nương điên mới sinh hài tử cho mấy nam nhân đó!" Hổ thẹn bị người bắt gian trên giường đã không còn thấy nữa, lúc này cô ta chỉ nghĩ cãi nhau cùng Triều Lộc.
Triều Lộc lại di dời tầm mắt.
"Không bán đứng nơi tụ cư, không bị lừa tiền lừa sắc, cũng tự bảo vệ tốt chính mình" Triều Lộc nhìn mọi người, vẻ mặt chân thành đặt câu hỏi "Vậy cô ấy đi tìm nam nhân, có gì mà không thể?"
Mọi người "........................"
Mọi người trừng mắt, hơi hơi hé miệng, mặt cũng là: Ta biết cô nói không đúng, nhưng ta thế mà lại không thể phản bác.
"Nữ nhân hưởng thụ thân thể, hưởng thụ tính, nói cho cùng cũng không phải việc gì đáng xấu hổ" Triều Lộc nói.
A Thanh đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạch nhìn cô.
"Đương nhiên đáng xấu hổ!" Hai bà lão lúc trước hết to dậm chân "Nữ nhân sao lại có thể làm cái việc không đứng đắn như vậy chứ?"
"Nữ nhân chúng ta cần phải giữ mình trong sạch! Thủ thân như ngọc!"
Triều Lộc trào phúc cười "Là chính bà không muốn làm, là các nam nhân, hay là giáo dục từ nhỏ của bà nói bà không nên làm như vậy? Hay bà thủ thân vì ai?"
"Các cô đến hương vị nam nhân là gì cũng chưa hưởng qua" A Thanh nhỏ giọng nói thầm. Ngay sau đó, cô chỉ cảm thấy cẳng chân chợt đau xót, là bị Triều Lộc cảnh cáo đá vào chân.
A Thanh "......"
Hai bà lão cũng không nghe thấy A Thanh nói thầm, các bà hơi hé miệng, lộ ra biểu tình tiếng giống như đúc quần chúng vây xem.
Triều Lộc nhún vai, mặt đầy vô tội "Nếu một việc không làm thương tổn người khác, lại làm mình suиɠ sướиɠ, vì sao không thể làm?"
"Cô cô cô cô cô....."Bà lão liền mạng muốn phản bác, rồi lại không thể nói ra câu hoàn chỉnh, gập đến mức hai mắt cũng trợn ngược, thiếu chút nữa ngất đi.
Lúc này, quần chúng vây xanh rốt cuộc cũng tìm được lại giọng nói của mình:
"Thế mà lại cảm thấy nữ thần nói rất có đạo lý!:
"Nữ thần nói cài gì cũng đúng! Vừa lên tiếng là xong việc!"
"Kỳ thật ta cũng muốn.....Cái kia......hì hì"
"A cô háo sắc!"
"Nói như mà cô không háo giống ta ấy?"
"Vậy A Thanh làm sao bây giờ?"
Cuối cùng, Triều Lộc đề ra một kiến nghị mà mọi người có thể tiếp thu "Trước hết nhốt lại dã, chờ thủ lĩnh trở về để "cô ấy" quyết đinhh" Cô đơn nhiên cảm thấy, Kỳ Ngạch không phải loại lão cũ kỹ.
Thấy sự tình được giải quyết, Triều Lộc ngáp một cái liền đi ra ngoài. Cô còn chưa ăn sáng.
"Nữ thần ta có vài vấn đề muốn lãnh giáo cô!"
"Ta cũng thế ta cũng thế!"
"Cơm sáng cứu đến tiệm nhà ta ăn đi! Ta chuẩn bị mấy thú cô thích ăn...."
Đám người cãi cọ ồn ào lập tức tan đi, chỉ có A Thanh ngồi dười đất, nhìn Triều Lộc được mọi người vây quanh rời đi, suy nghĩ xuất thần.
Thời gian đến nhanh đi cũng nhanh, chớp mắt đã qua hai ngày.
Buổi sáng hôm nay Triều Lộc luôn cảm thấy lòng không yêu. Kỳ Ngạch nói chỉ rời đi hai ba ngày, nhưng hôm nay đã là ngày thứ bốn, anh ấy vẫn chưa trở về.
Hệ thống "Ài, hương vị tình yêu"
Triều Lộc "Cậu nói cái gì?"
Hệ thống "Không, không có gì"
Triều Lộc đặt lo lắng trong lòng, mang theo mấy nữ nhân cũng nhau lên núi. Hôm nay cô và mọi người đã hẹn trước, mang mấy cô ấy lên núi săn thú.
Dựa theo phương pháp lúc trước, các nữ nhân phân ra ba người một tổ cùng nhau săn thú, tới thời gian ước định gặp nhau ở chân núi. Nhưng hôm nay một nữ nhân xin nghỉ không tới, A Thanh lại bị nhốt lại, thế nên có một nữ nhân một mình một tổ.
"Cô tới tổ ta đi" Triều Lộc nhường vị trí của mình cho cô ấy, dù sao cô ở nơi này cũng có thể săn núi.
"Ô, cảm ơn nư thần!"
Mắt thấy các tổ nữ nhân đều đã vào núi, Triều Lộc cũng đi vào sâu trong rừng.
Vận khí của cô rất tốt, chưa đi được mấy bước đã gặp một con thỏ, trắng, lớn, lông xù.
Triều Lộc tức khắc cái gì cũng quên, hai mắt tỏa sáng! Cô không nói hai lời lập tức bắt lấy con thỏ, ôm vào trong ngực xoa lông.,
Sau khi đi vào thế giới này đã không được sờ lông, Triều Lộc hạnh phúc nheo mắt lại.
Đây là một con thỏ mẹ, vẫn còn bộ dáng vừa sinh xong. Nói không chừng còn có thể gặp nhiều thỏ con hơn, tưởng tượng đến cái này, Triều Lộc nhịn không được đi càng sâu vào trong rừng.
Phía sau bỗng truyền đến tiếng sột sột soạt soát. Triều Lộc nhăn mày lại, tiếng này là....
Cô đột nhiên quay đầu, đối diện với một nam nhân trưởng thành.
Triều Lộc "?"
Nơi này sao lại có nam nhân?
Càng kỳ quái hơn là, nam nhân kia mặt thèm nhỏ dãi, đến nước miếng cũng chảy xuống! Anh ta lau mặt đi lại gần Triều Lộc.
Triều Lộc bay lên đá một chân.
Chân công của cô lợi hại, tang thi cũng có thể bị đá bay. Nhưng lần này, nam nhân to béo chỉ bị cô đã đến liên tục lùi lại, đến Triều Lộc cũng liên tiếp lùi mấy bước "Bịch" một tiếng đụng phải thân câu phía sau.
Đến khi ngẩng đầu lại, cô cảm thấy có một trận choáng váng.
"Xú kỹ nữ!" Nam nhân không cam lòng mắng một câu.
"Ký chủ, chị làm sao vậy?!" Hệ thống cảm giác được cô không thích hợp.
"....Choáng đầu"
"Tay chân vô lực, đầu năng chân nhẹ, Triều Lộc rất nhanh đến đứng cũng không vững, lập tức ngồi bệt trên mặt đát.
Triều Lộc nhíu chặt mày "Sao lại thế này? Tôi....."
Hệ thống kêu lên "Kỳ chủ chị không thể ngủ? Không thể ngủ ——"
Tầm nhìn cuối cùng, chính là vẻ mặt nam nhân nở cụ cười dâʍ đãиɠ đi lại gần cô.....
Đầu vừa choáng vừa đau, cả người đau .......Triều Lộc mở chẳng mắt.
Lọt vào tầm mắt là nhóc nhà gỗ kết đầy mạng nhện.....
"Đừng nhìn, cô thấy thế nào? dược hiệu của một loại thuộc mà thôi" Bên người vang lên giọng nữ lạnh lạnh, là........A Thanh.
Phản ứng Triều Lộc một lát liền biết sao lại thế nà. Ngón tya khẩn trương nắm lấy vạt áo lúc này mới buông lỏng, tự đáy lòng cô nói "Đa tại cô"
Thấy cô trịnh trọng như thế, ngược lại làm A Thanh cảm thấy không được tự nhiên. Oán hạn ném que cười lửa trong tay xuống, cô quay đầu trừng mắt với Triều Lộc:
"Biết ta ghét nhất cái người như cô không? Mặc kệ gặp chuyện gì cũng đều bình tĩnh, thất giống như Thiên Vương lão tử tới cô cũng không thấy sợ!"
Triều Lộc xoa xoa đầu, thành thật nói "Đúng hơn là không thấy sợ qua, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền thôi"
A Thanh "......."
"Tính, nông, thủy" Cô đưa một chén nước nóng hầm hập cho Triều Lộc, thỉ ra vừa nãy cô vẫn luôn đang nấu nước.
Trong mắt Triều Lộc ấm áp, cô ngồi dậy, lại một nữa nói với A Thanh "Cảm ơn cô. Cảm ơn cô cứu ta"
Ánh mắt cô chân thành, con người hổ phách xinh đẹp đều là nghiêm túc.
Mắt thường có thể nhìn thấy A Thanh đang bắt đầu ngượng ngùng, sờ lỗ tai lung tung "Được rồi, dù sao cô cũng cứu ta một lần! Đôi ta huề nhau!"
"Cô vì sao lại ở trên núi?" Cái miệng nhỏ của Triều Lộc uống từng ngụm từng ngụm nước, hỏi.
Đương nhiên là bọn thuộc hạ lâu la trộm đưa A Thanh thả ra hít không hí.
Triều Lộc còn muốn nói cái gì đó, cửa nhà gỗ nhỏ lại đột nhiên bị người phá ra, mấy người phụ nhân hùng hổ vọt vào, mở mồm liền mắng:
"Quả nhiên là hai người các ngươi! Hung thủ cấu kết với người ngoài gϊếŧ người!"
Triều Lộc & A Thanh "?"
Triều Lộc không có tới nơi tụ cư trước trên Đông Sơn thường có dã thú lui tới, nên cần có người thủ sơn. Cái nhà gỗ nhỏ này là vì người thủ sơn chuẩn bị. A Thanh chính là người thủ sơn kia.
Đây là sau khi không thấy A Thanh, mọi người rất nhanh tìm tới ngôi nhà gỗ nhỏ này.
"Bắt cô ta về cho ta!!!" Lại là hai bà lão lúc trước muốn thẩm phán A Thanh ở trên quảng trường, vẻ mặt hai bà nghiến răng nghiến lợi chỉ vào A Thanh.
A Thanh đang muốn trả lời một cách mỉa mai, lại thấy Triều Lộc chắn trước mặt mình, nói "Nói rõ đi, sao lại thế này?"
Trên mặt hai bà lão kia lập tức hiện ra bi sắc:
"Tiểu Viên đã chết....."
Tiểu Viên là muội muội Tiểu Ngọc, là tiểu cô nương luôn vây quanh bên người cô ríu rít không ngừng.
Thi thể Tiểu Viên được người phát hiện trên Đông Sơn, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, cô bé bị nam nhân sống sờ sờ "làm" chết....
"Cô nói cái gì?!" A Thanh đột nhiên đề cao âm lương "Không, không có khả năng! Nam nhân kia đã bị ta....." Đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, vẻ mặt cô kinh hãi.
"Xem đi, ta đã nói việc này cũng cô ta có quan hệ!" Các nữ nhân kêu lên.
Cả người A Thanh phát rin, đầu óc cũng chỉ là một mảnh hỗn đỗ, bả vai bị một cánh tay hữu lực nắm lấy..
Cô ngẩng dầu, thấy "Triệu Giai Giai" vẻ mặt ôn hòa nhìn cô. Ánh mắt cô ấy chắc chắn, bên trong không chút hoài nghi nào, chỉ nói với cô "Nói từ từ"
Tâm A Thanh từ kì dị được trấn an vào, cô nuốt nước miếng, tìm lại giọng nói của mình "......Sau khi ta cứu Triệu Giai Giai, lập tức cưỡng chế di dời nam nhân kia đi.....Trên người ta cũng có thương tích, nên cũng không đuổi theo.....Ta không biết hắn ta sẽ gặp phải Tiểu Viên....."
"Nhất định là cô để nam nhân kia vào!" Không biết ai lớn tiếng nói một câu.
"Không phả ta" A Thanh nóng nảy "Người biết ta đều sẽ biết ta không có khả năng làm loại sự tình này!"
"Tri nhân tri diện bất tri tâm!"
"Đúng vậy! Cô háo sắc như vậy, để nam nhân vào để cho mìn suиɠ sướиɠ là không phải không thể!"
Trong lúc nhất thời, từng giọng nói chỉ trích bao phủ A Thanh "!"
Lại vào lúc này, có người đột ngột lên tiếng "Ta tin tưởng cô ấy"
A Thanh ngẩng đầu nhìn nhìn về phía Triều Lộc.
Triều Lộc cứ như vậy kiên định dứng trước mặt Triều Lộc, trên khuôn mặt nhỏ nhu mỹ viết không kiêu ngạo không siêm nịnh, con người hổ phách nở rộ làm lòng người tin phục. Trong lòng A Thanh có cảm giác nóng lên, một lòng không chịu không chế mà "Bịch bịch bịch" nhảy lên điên cuồng.
"Cô nói chuyện giúp A Thanh, các cô nhất định là đồng mưu!" Có nữ nhân kêu gào.
Triều Lộc không nhanh không chậm nói "Chứng cứ đâu?"
"Này....."
Các nữ nhân hiển nhiên không có chứng cứ, các cô chẳng qua chỉ bằng một cái phán đoán trong lúc phẫn nộ.
Như vậy, thì đến phiên Triều Lộc bắt đầu lấy chứng cứ ra.
"Có người hạ dược ta, làm cho hôm nay ta lên Đông Sơn săn thú thì té xỉu, gặp phải cái nam nhân xông vào nơi tụ cư"
Các nữ nhân ồ lên trong nháy mắt:
"Trời ạ! Thế mà còn có sự tình này!"
"Ai làm?"
"Người để nam nhân này vào, bị hãm hại chắc là ta, Tiểu Viên chỉ là vô tình bị lan đến" Tầm mắt Triều Lộc sắc bén quét qua mọi người "Cho nên, tất cả nữ nhân hôm nay lên núi săn thú đều có hiềm nghi"
Lời vừa nói ra, sắc mặt các nữ nhân đề thay đổi.
"Trời ạ! Là ai bỏ nam nhân vào?"
"Thật là đáng sợ! Đây là Tiểu Viên bị đụng phải, kia vạn nhất người đụng phải là ta....."
"Ý là hung thủ là ở trong những người chúng ta sao?"
"Kia, kia phải làm sao bây giờ?" Hai bà lão bất an chuyển hưởng Triều Lộc, nghiễm nhiên là đem cô trở thành người tâm phúc.
Triều Lộc suy nghĩ một lượt "Đi đến hiện trường xem:
Đi được vài bước cô đột nhiên quay đầu lại "Còn không đi?"
Phát hiện người bị nhìn là mình, A Thanh sửng sốt một chút, lập tức đuổi kịp "À à". Lúc này, đầu óc A Thanh kỳ thật rất trống rỗng, chỉ biết ngơ ngác đi theo Triều Lộc, xem ra là bị ánh mắt Triều Lộc mê muội.
Hiện trường ở trên sườn núi chỉ cách khoảng cách nhà gỗ nhỏ không xa.
Tới khi Triều Lộc đến, thấy một đám nữ nhân vây quanh dưới một cây đại thụ, dưới tàng cây là một nữ nhân hồng y, là Tiểu Ngọc. Tiểu Ngọc ôm thi thể Tiểu Viên vào trong ngực, cả người cũng trở nên ngơ ngơ ngác ngác không nói gì.
Triều Lộc cũng không đi qua, mà hỏi một nữ nhân bên người "Nam nhân kia đâu?"
"Rơi xuống triền núi, ngã chết!" Nữ nhân chỉ tay vào một phương hướng.
Triều Lộc đi đến bên sường núi kia thì thấy, đúng là nam nhân cô gặp phải kia!
Cô ở sườn trên xem xét chốc lát, nói "Không bài trừ khả năng bị người đẩy xuống..." Giọng nói cô bỗng nhiên dừng lại, ngay sau đó, nửa người cô đột nhiên ngả về phía sườn núi!
"Cẩn thận!" Bên người lập tức có người kinh hô lên.
Nhưng trong nháy mắt, cả người Triều Lộc lại ngả lên, trong tay có thêm một hạt châu nhỏ màu trắng gạo, nó ở trong vui cỏ bên triền núi.
Triều Lộc vê hạt châu trong chốc lát, đột nhiên hỏi A Thanh bên cạnh "Có túi không?"
Thấy Triều Lộc nhìn mình, A Thanh lập tức kích động, mặt cũng đều đỏ lên.
Triều Lộc "?"
A Thanh lập tức lấy cái túi trân quý của mình trong áo cống hiến ra "Ở nơi này! Tùy tiện dùng....."
Lúc này, Tiểu Ngọc bên kia đột nhiên phát ra tiếng bi thương gào thét "Không, không có khả năng! Sẽ không! Tiểu Viên——"
Tất cả mọi người lộ ra thần sắc bi ai.
Phát sinh chuyện lớn như vậy, mọi người đều hỏi Triều Lộc nên làm cái gì bây giờ.
Hàng mi dài của Triều Lộc rin rẩy "Chờ thủ lĩnh về rồi nói"
Nhưng thời gian đã qua ba ngày, thủ lĩnh vẫn chưa trở về.
Buổi sáng ngày thú tư, bên ngoài nơi tụ cư truyền đến tin tức thủ lĩnh quay lại "Không tốt rồi! Thủ lĩnh gặp tập kích! Trọng thương...."
Lúc đó, Triều Lộc đang ngồi trong phòng mình ăn bữa sáng A Thanh sáng sớm tới hiếu kính. Nghe thấy tin tức này, cô đứng phắt dậy, chén trên bàn cũng bị rơi trên mặt đất "Choang" rơi vỡ tan.
Lần này thủ lĩnh vào thành tìm vật tư, nhưng nửa đường gặp một nữ nhân cầu cứu. Thủ lĩnh quyết định nhận tiện cứu cô ấy, nhưng không nghĩ tới trên đường cứu người, các cô bị một đám nam nhân công kích bằng lửa đạn!
Các nữ nhân tụ tập ở quảng trường, nghe cô bé báo tin vừa hóc vừa miêu tả tiền căn hậu quả. Cô bé này chỉ mới 14 tuổi, lớn lên cũng rất nhỏ xinh.
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Phải nghĩ biện pháp cứu thủ lĩnh đi!"
"Ô ô ô thủ lĩnh có gặp phải nguy hiểm hay không?"
Thời điểm mấy nữ nhân còn đang khóc sướt mướt, Triều Lộc đã tách khỏi đám người, đi thẳng ra ngoài nơi tụ cư.
"Cô đi đâu?" A Thanh kiềm không được cao giọng hỏi.
Triều Lộc cũng không quay đầu lại "Đi tìm 'cô ấy'"
Giọng nói cô bình đạm, như thể đang nói một chuyện đương nhiên, các nữ nhân khác còn đầy mặt kinh hãi còn có khâm phục:
"Trời ạ! Cô cô cô..... Cô ấy dám đi!"
"Cô ấy rốt cuộc lấy dũng khí ở nơi này?!"
Nhưng ở nơi rời khỏi nơi tụ cư, Triều Lộc bị nữ nhân thủ vệ phản đối.
Triều Lộc còn chưa mở miệng, A Thanh đã đầu tàu gương mẫu tiến lên "Để lão đại chúng ta đi!"
Mọi người "..........."
Nữ nhân thủ vệ trợn trắng mắt "Tuần trước cô còn nói hai người là kẻ địch?"
A Thanh hai tay chống nạnh, đáp đến đúng lý hợp tình "Tuần trước là chuyện tuần trước, bây giờ tôi muốn thế khác được không!"
Nữ nhân thủ vệ "........"
Triều Lộc cuối cùng vẫn được đi.
A Thanh lấy một chiếc xe vận tải nhỏ, từ ghế điều khiển ló đầu ra gọi Triều Lộc "Lão đại, lên xe!" Đúng là chiếc xe lần trước Triều Lộc đi tới nơi tụ cư, đi cùng Cố Thượng Nghiêu.
Triều Lộc cũng không chối từ, kéo cửa ra ra ngồi vào ghế phụ "Biến 'cô ấy' ở chỗ nào sao?"
"Biết!" Lên tiếng là cô bé báo tin. Trên thực tế trong chiếc xe vận tải này cũng chỉ có ba người các cô.
Thủ lĩnh lần này mang đi phần lớn tinh anh, chỉ còn lại nữ nhân......Được rồi, Triều Lộc để các cô ngoan ngoãn ở nhà đợi thôi.
Các nữ nhân cũng ngoan ngoãn nghe lời cô nói, như thể nghe A Thanh gọi lão đại lão đai nhiều, các cô cũng vô hình trung coi Triều Lộc trở thành lão đại.
"Phía trước rẽ trái! Đến! Chính là nơi đó!"
Nơi này là khu biệt thự ở ngoại ô thành phố, kể cả không cần cô bé báo tin nhắc nhở, Triều Lộc cũng đã xác định được vị trí trước đó.
Đó là một biệt thự màu xám nâu, xa xa nhìn lại, ngoài biệt thư, ba tầng trong ba tầng ngoài đều có am nhân mặc cảnh phục!
"Các cô muốn cứu là người nào?" Triều Lộc không khỏi hỏi.
"A? Chính là tiểu bảo mẫu"
A Thanh thò đầu ra cửa sổ "Nhiều người như vậy, chúng ta cứu người như thế nào?"
Triều Lộc khởi động xương cổ tay, nhìn chằm chằm biệt thự, nhưng lại nói với cô bé "Hỏi cô"
Cô bé nhíu mày 'Thủ lĩnh để ta đi ra từ cống thoạt nước biệt thự, cái cống kia rất nhỏ, bởi vì người ta nhỏ, miễn cưỡng lắm mới có thể chui qua, các tỷ tỷ khác thì không được"
Điểm này khó làm.
Triều Lộc đảo tay lái "Đi đến chỗ cống thoát nước"
Cửa cống ở rừng cây nhỏ trong hi biệt thự. Như lời cô bé nói, nữ nhân thành niên không thể chui qua, Triều Lộc cũng không được.
Ba người đang đau đầu suy nghĩ biện pháp, phía sau lại đột nhiên truyền đến một động tĩnh tốt. Triều Lộc quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt mang theo vài phần suиɠ sướиɠ.
"Triệu Giai Giai!"
Triều Lộc nghiêng đầu sang một bên "Anh là?"
Lâm Bắc "........."
Nhìn đến nơi này, làn đạn bên ngoài chỉ có【 ha ha ha ha ha ha ha ha】
【đau lòng Lâm Bắc!】
【đau lòng +1】
【Lâm Bắc kỳ này đến tên cũng không sửa, Lộc Lộc chúng ta vẫn là không nhận ra anh ấy】
【Mong Lâm Bắc giờ phút này không có bóng ma tâm lý!】
【Tôi là fan Bắc ca, làm ơn chừa cho Bắc ca chúng tôi một chút mặt mũi đii?】
【Cp này chú định rồi】
【Đây có phải có quá nhiều cp không?】
【Đcm các chị em! Nhìn Triều Lộc kìa!!】
Chỉ thấy trên màn hình phát sóng trực tiếp, Lâm Bắc bởi vì Triều Lộc không nhớ rõ mình mà đang chịu đã ích, Triều Lộc bỗng nhiên tiến lên, không nói hai lời lập tức bắt cóc cậu "Có biện pháp vào biện thự rồi"
Cô bắt theo Lâm Bắc đi thẳng vào chỗ biệt thư xám nâu.
Lâm Bắc "......"
Lâm Bắc chắc là biết mấy cảnh sát đó, vừa thấy cậu bị bắt cóc, các cảnh sát lập tức luống cuống. Tình huống hiện giờ hiển như là đi ra thì khó đi vào thì dễ, các cảnh sát thất sự cho Triều Lộc đi vào.
Người trong biệt thự biết Triều Lộc, lập tức mở cửa cho cô.
Triều Lộc cứa như vậy lướt qua cảnh giới hàng loạt, công khai đi vào biệt thự. Cuối cùng, cô còn kéo Lâm Bắc vào theo.
Lâm Bắc "...................."
Lâm Bắc kỳ thật là chuyên gia đàm phán cảnh sát mới đến. Thân là chuyên gia cậu cũng không biết vì sao, từ lần trước gặp Triều Lộc ở tòa án thẩm vấn, đã có một loại cảm giác đặc biệt với cô, chính là.......Luôn muốn lộ mặt trước cô, dường như sợ cô không nhớ rõ cậu. Cũng vì thế, cậu mới có thể phát hiện thân ảnh hư hư thực thực kia là cô, một mình đi gặp cô.
Tuy rằng bị bắt cóc, Lâm Bắc cũng không hoảng hốt, cậu vừa lúc này có đầy bụng tâm sự muốn nói với cô. Ngẩng đầu lại phát hiện, Triều Lộc đã "cộp cộp cộp" gấp không chờ nổi chạy lên lầu.
Lâm Bắc "................................" Cô rốt cuộc có để ta vào mắt không?! Ta thật sự chỉ là công cụ người sao?!!!
Tầng hai biệt thự.
"Thủ lĩnh ở bên trong" một tâm phúc bên người thủ lĩnh dẫn Triều Lộc tới ngoài cửa một căn phòng. Nói xong, tâm phúc kia lập tức đi, cô ấy đi ra nhìn người bên ngoiaf.
Ở cạnh cửa đứng chớp chớp mắt, Triều Lộc giơ tay đẩy cửa phòng.
Cô liếc mắt một cái thấy Kỳ Ngạch đang hôn mê nằm trên giường, mà ở mép giường, tiểu cánh cụt lông xù xù cũng đang ngồi ở đó. Nghe được động tĩnh, tiểu cánh cụt nghiêng đầu nhìn qua cô, cái miệng nhỏ phát ra tiếng kêu vui mừng "Pi~"
Triều Lộc "???"