Editor: QN
CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!
Chương 2: Chú là fan của cháu.
Thời gian trở lại nửa phút trước.
Triều Lộc lười nghe Hắc Phân ồn ào, đang định nhắm mắt dưỡng thần thì mắt chợt lóe lên, qua gương trang điểm trước mặt, cô thấy phó đạo diễn Uông Hải đi đến.
Triều Lộc đến mặt đều không chớp liền có chủ ý.
"Cô muốn phơi bày cài gì?" Uông Hải bước vào cửa, trầm giọng hỏi. Hắn lớn lên vừa đen vừa cường tráng (cao to đen hôi :>), cả người giống như một ngọn núi nhỏ.
"Tôi, tôi không biết......" Hắc Phân từng bước từng bước lùi về phía sau, chân cũng sợ đến mức run rẩy "Tôi, tôi không nói cái gì cả..."
"Ý cô là tai tôi bị điếc?"
"Không, không phải, ý tôi không phải như vậy. Tôi, tôi..." Hắc Phân hoảng sợ không tính toán kĩ đường đi của mình, giơ tay nắm lấy Triều Lộc "Cô, cô, cô... cô mau nói cho phó đạo diễn tất cả chỉ là hiểu lầm đi"
Triều Lộc nghiêng người, tránh đi động tác của ả.
Hắc Phân bởi không có chỗ dựa, cả người liền ngã xuống bàn trang điểm.
"Bùm, bùm ---" đồ vật trên bàn rơi đầy xuống đất.
"Cô" Hắc Phân tức giận trừng về phía Triều Lộc.
Triều Lộc chỉ lặng lẽ nhìn ả.
Từ đôi mắt thanh triệt của cô, Hắc Phân thấy mình như một trò hề: Mặt mũi lấm lem phấn, chật vật vô cùng (CV đề là "Phi đầu tán phát, hình dung chật vật" mà mình không hiểu nên quyết định sửa luôn). Nhìn lại vẻ mặt hung ác của phó đạo diễn đang trừng mắt với mình... Hắc Phân trong lòng hiện lên bốn chữ: đại thế đã đi.
"A--" Ả ôm đầu, khóc lên trong sự bi thương.
"Hôm nay mà không nói rõ, tất cả các cô đều cút khỏi chương trình cho tôi" So với tiếng khóc của Hắc Phân, tiếng hét nổi trận lôi đình của Uông Hải càng vang hơn.
Chức vị phó đạo diễn trong "Diễn viên hãy nhắm mắt" có thể coi là nét vẽ cuối cùng trong sự nghiệp đạo diễn của Uông Hải. Để lên kế hoạch cho chương trình này, ông đã bỏ ra tất cả công sức của mình. Mắt thấy chương trình sắp lên sóng, ông tuyển đối không cho phép có bất kì sự cố ngoài ý muốn nào xảy ra.
Các cô gái nhỏ đều bị bộ dáng của Uông Hải dọa sợ, cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, cả đám sắc mặt đều trắng bệch.
"Đều tại Hắc Phân, tất cả đều tại cô ấy gây ra" Có người nhỏ giọng nói.
Mấy cô gái nhỏ nhịn không được nhìn thoáng qua Triều Lộc.
So với người khác nơm nớp lo sợ, trên mặt Triều Lộc đều duy trì sự bình tĩnh bất di bất dịch. Cô là người duy nhất trong phòng dám nhìn thẳng Uông Hải.
Nhận thấy chung quanh đều có ánh mắt cầu xin giúp đỡ, Triều Lộc hướng các cô gật khẽ.
Cô gái mặc áo vàng hít sâu một hơi, dũng cảm đứng dật "Là Hắc Phân xúi giục Triều Lộc cùng tổ tiết mục xé..."
"Đúng vật đúng vật, tôi có thể làm chứng"
"Tôi cũng có thể làm chứng. Hôm nay Hắc Phân đã nói bậy với Triều Lộc muội muội.
.....
Khác với các cô gái lòng đầy căm phẫn, đương sự Triều Lộc vẫn tỏ ra bình tĩnh dị thường. Cô ôm gấu đen nhỏ đứng đó, bộ dáng có chút dễ thương.
Uông Hải đánh giá nhìn cô "Cô thấy thế nào?"
Triều Lộc lời ít ý nhiều "Việc nhỏ"
Cô có một khuôn mặt trẻ con đáng yêu nhưng lời nói ra loại như một lão đại, các cô gái xung quanh đều bị cô tác động đến, nhịn không được thấp giọng kêu lên "Oa, Triều Lộc muôi muội có chút đẹp trai aa"
"Tôi thích"
"So với lời đồn thật sự không giống nhau a"
(Mấy cô gái này thật can đảm nha, đang trong tâm thế sắp bị đuổi mà còn nói chuyện được)
Nửa phút sau, tầm mắt tìm tòi nghiên cứu của Uông Hải mới dời khỏi trên người Triều Lộc. Ông hung ác "hừ" một tiếng "Cấm gây chuyện"
Dứt lời lại nhìn Hắc Phân "Cô cút khỏi đây, về sau tất cả tiết mục của đài vũ trụ sóng cô không cần tới nữa"
Đài vũ trụ sóng là nhà sản xuất của "Diễn viên hãy nhắm mắt". Ảnh hưởng của đài vũ trị sóng vô cùng lớn, nó bao trùm toàn bộ tinh tế. Lời Uông Hải nói không thể nghi ngờ đã kết án tử hình cho Hắc Phân.
"Khôngggg---" Hắc Phân kêu gào trong tuyệt vọng "Tôi sai rồi, tôi sai rồi. Lần sau tôi không dám nữa..."
Ngay sau đó có nhân viên công tác tiến vào đem ả ra ngoài, rất nhanh giọng nói Hắc Phân không còn nghe thấy nữa.
Loại diễn viên nhỏ như Hắc Phân Uông Hải đã thấy rất nhiều. Bất quá Triều Lộc này lại khiến cho ông chú ý.
Uông Hải bất ngờ ngoắc Triều Lộc "Cô ra đây với tôi"
"Triều Lộc muội muội" Mắt thấy Triều Lộc thành thành thật thật đi phía sau Uông Hải, cô gái áo vàng lúc nãy không nhịn được lên tiếng, tên cô ấy là Chân Ái Phân (không biết mấy cái tên này có nghĩa gì chứ hiểu nguyên theo nghĩa mặt chữ thì hơi...)
Nhìn thấy đáy mắt lo lắng của Chân Ái Phân, Triều Lộc kéo kéo khóe miệng "không có việc gì". Cô đưa gấu đen nhỏ cho cô ấy.
"Em ấy cười lên thật ấm áp" Nguy hiểm đã được dỡ bỏ, phòng hóa trang lập tức ổn ào thảo luận.
"Nhìn có vẻ ngọt a"
"Tôi muốn phấn (làm fan) em ấy"
"Mong em ngàn vạn không có việc gì" Chân Ái Phân quý trọng ôm gấu đen nhỏ lẩm bẩm.
Đài vũ trị sóng tài đại khí thô*, chỉ một tiết mục "Diễn viên hãy nhắm mắt" đã chiếm trọn một tòa nhà thương mại.
(Tài đại khí thô(财大气粗): 1. Giàu có hào sảng (tài sản giàu có, phong thái bất phàm) 2. phô trường giàu có; ỷ vào giàu có khinh thường người khác)
"Phó đạo diễn Uông, chuyện gì đây?" Đi đường gặp nhân viên công tác, thấy một nữ diễn viên xinh đẹp (TL) đi đằng sau Uông Hải, họ đều cảm thấy hứng thú.
Uông Hải cười lạnh một tiếng "Gây chuyện thôi"
"Dám ở chỗ này gây sự? Thật sự không muốn lăn lội trong giới sao?"
"Phó đạo diễn Uông đừng nương tay, hảo hảo □□ hahahaha"
(Cv để □□ nên mị cũng không biết là gì)
....
Mấy nhân viên công tác đều rất vội, thuận miệng bb (cv để thế a) vài câu liền rời đi. Lúc này Uông Hải mặt vô tình ấn thang máy.
Tầng -9 (chắc là tầng 9 hoặc tầng hầm gì đấy)
Triều Lộc giật giật cằm.
"leng keng" cửa mở, bên ngoài ánh đèn sóng trưng. Đây là một phòng làm việc khoảng 100 mét vuông (đúng là người giàu:>)
Thế nhưng trong đây một người cũng không có.
Bên trái tường có một màn hình lớn:
Lâm Bắc: 79870
Mộc Mộc: 40392
Lý Tứ: 6570
Trương Rải: 3547
Kẻ Ngốc: 567
....
Đó là danh sách diễn viên chính của chương trình, những con số đằng sau là số phiếu bầu của khán giả.
"Diễn viên hãy nhắm mắt" là chương trình hoàn toàn dựa vào bình chọn của khán giả để quyết định diễn viên, khi tiết mục kết thúc, người có số phiếu cao nhất chính là "Diễn viên tốt nhất". Đến lúc đó người đó sẽ trở thành con cưng trên toàn tinh tế.
Triều Lộc nhìn xuống dưới, không có tên cô. Đúng rồi, cô chỉ là một pháo hôi, thậm chí còn không có phòng phát sóng trực tiếp nên nào xứng đáng có tên trên đấy. (Nghe chua xót thể nhở).
"Theo kịp" Uông Hải đột nhiên lên tiếng, giọng nói không có bất kì cảm tình gì.
Triều Lộc lúc này mới thu hồi tầm mắt.
"Đát, đát, đát ---" hành lang an tĩnh chỉ nghe tiếng bước chân hai người Uông Hải, Triều Lộc.
Cuối cùng, Uông Hải dừng lại ở bên ngoài một gian phòng nhỏ cuối hành lang. (tưởng nguyên cái tầng đấy được làm thành phòng mà nhở, sao lại có hành lang nhở)
Trong phòng không có ai, bốn bức tường đều trắng tinh làm người ta cảm thấy một áp lực vô hình.
Triều Lộc không do dự tiến vào. (Liều ghê)
"Cô không sợ tôi?" Uông Hải xoay người lại, tầm mắt sắc bén nhìn thẳng cô.
Triều Lộc lắc đầu, cô nắm chắc mười phần có thể đem đối phương đẩy xuống đất.
Hứng thú trong mắt Uông Hải càng nồng đậm "Cô không sợ tôi đem cô tuyết hay trực tiếp tiềm quy tắc cô ở chỗ này?"
Triều Lộc ngước mắt nhìn ông, đôi mắt đáng yêu khẽ mở "Mười năm trước, một nữ diễn viên vu khống ngài đánh cô ấy, lần đó đối với sự nghiệp của ngài có ảnh hưởng rất lớn. 2 năm sau ngài làm đạo diễn cho một bộ phim, cô ấy đến thử vai, ngài cũng không gây khó dễ cho cô ấy"
Uông Hải sửng sốt, hoàn toàn không dự đoán được cô sẽ nói đến chuyện này.
Triều Lộc vẫn nói tiếp "5 năm trước, một nam diễn viên bởi thù lao đòng phim thấp mà không giữ lời ước hẹn với ngài. Nhưng trong những bộ phim tiếp theo, ngài vẫn cho anh ta cơ hội"
Triều Lộc nhìn hắn, con người hổ phách tràn đầy nghiêm túc "Ngài là một người chính trực"
Uông Hải trong lòng cảm động.
Ông không phải không biết điểm yếu của mình - mềm lòng. Người trong giới đều nói ông ngốc, là một thánh nam* nhưng kỳ thật... ông chỉ là việc nào ra việc đấy, đói sự không đối người. Nhiều năm như vật, bị người khác trong tối ngoài sáng chê cười ông đã sớm tập thành thói quen, chỉ là không nghĩ tới hôm nay bị một cô gái nhỏ nói trúng tâm tình
(CV để "thánh nam kỹ nữ" mà mình không hiểu nên để thánh nam)
"Ngài là một người chính trực"
Khóe miệng Uông Hải không nhịn được vui sướng mà kéo lên, lời hay ai mà chẳng thích nghe?
Ông làm bộ "hừ" một tiếng "Công tác chuẩn bị không tồi"
Đâu chỉ là không tồi!
Trước khi Triều Lộc tới dự thi đã đọc kĩ thông tin của tất cả mọi người trong chương trình, từ nhân viên công tác tới tuyển thủ dự thi. Cô biết Uông Hải là người có tài lại chính trực, ông sẽ không giận chó đánh mèo tới những người không liên quan. Hôm nay bởi Uông Hải đến, cô mới làʍ ŧìиɦ thế phát triển như này.
"Thế nhưng, cô đã nói sai một chút" Uông Hải đột nhiên quay đầu lại, hai mắt sáng ngời có thần.
Triều Lộc im lặng nhìn ông.
"Chú giúp cháu không phải vì chú là người chính trực mà còn bởi chí là fan cháu" Dứt lời ông chớp chớp mắt.
Mãnh nam chớp mắt.
Triều Lộc dù bình tĩnh tới đến đâu cũng không khỏi có chút sửng sốt.
Ngay sau đó, con ngươi cô co rút lại chỉ vì đột nhiên Uông Hãi "bạch bạch" vỗ tay, bức tường phía sau ông vỡ toang, lộ ra một không gian khác sau bức tường.
Đó là một cái phòng lớn gấp mấy chục lần cái phòng nhỏ này, các thiết bị giống như khoang ngủ được đặt ngay ngắn theo từng hàng trên mặt đất. Theo Triều Lộc nhìn chắc có khoảng mấy trăm cái.
"Hoan nghênh ra nhập 'Diễn viên hãy nhắm mắt'" Uông Hải làm thủ thể mới với cô, cười nói "Chú đã cho cháu đi cửa sau, đừng làm chú thất vọng nha"
Cùng lúc đó, cung điện Phàm Lỗ Tái - cách Thủ Đô Tinh mấy trăm triệu năm ánh sáng.
"Điện hạ, tối hôm qua ngài lại đâu đầu?" Cựu binh sốt ruột nhìn thị tòng quan.
Hắn trầm trọng gật đầu "Àii, cũng không biết năm đó điện hạ đi địa cầu kia đã gặp chuyện gì, trở về liền như vậy"
"Lục Tiêu sinh nói thế nào?"
Thị tòng quan nhìn cửa lớn đằng sau cựu binh bĩu môi "Khuyên đâu" (minh không hiểu lắm)
Bên trong cánh cửa, thanh niên mặc áo blouse trắng đi qua đi lại như ruồi bọ không đầu "Không được, tôi không đồng ý. Cậu làm như vậy quá nguy hiểm" Hắn là Lục Kì - nghiên cứu viên ý thức (nhà nghiên cứu ý thức) dưới trướng Hoàng Thái Tử.
Đôi chân dài của Cố Thượng Nghiêu trùng xuống, người tựa vào cửa sổ. Đột nhiên, hắn ra dấu im lặng với Lục Kì.
Thanh niên một khắc trước còn ồn ào ngay lập tức liền yên lặng.
Cố Thượng Nghiêu lúc này mới kết nối thiết bị liên lạc tạm thời.
"Điện hạ, tiền tuyến báo tin chiến thắng. Thủ Đô Tinh cầu đàm phán hòa bình với chúng ta"
"Ồ? Ai tới?"
"Bộ trưởng bộ quốc phòng"
Cố Thượng Nghiêu cười nhạo một tiếng "Bảo bọn họ đổi một người có trọng lượng tới" Vừa dứt lợi hắn liền ngắt tín hiệu liên lạc, từ chỗ khuất trong cửa sổ bước ra.
Vai rộng chân dài, thể trạng cường tráng, quân trang mặc trên người toát ra khí chất uy nghiêm như một đấng sơn lâm đang trong thời kì hùng tráng. (là con sư tử ấy mọi người mà mình thấy để thế ko hay nên mình sửa lại. Để "như một sơn lâm" hay "đấng chúa sơn lâm" ko hay nên mình để "đấng sơn lâm)
Lục Kì nãy mới im lặng lại bắt đầu suy nghĩ "Hay tôi tìm người khác thay thế cậu?"
Cố Thượng Nghiêu "Đó là chuyện của tôi". Một tay hắn cho vào túi, tay kia tùy ý buông thõng lộ ra một đoạn tơ hồng trên cổ tay trắng nõn.
Trên dây có một viên gỗ mun phật châu, cũng không biết hắn đã đeo bao lâu mà hạt châu kia đã có chút cũ.
"Nhưng tôi nhớ rõ khi vào thể giới kịch bản kia, ký ức diễn viên sẽ tạm bị xóa đi. Kể cả cậu định hỏi cái gì trước mặt cô ấy điều vô ích"
Cố Thượng Nghiêu "Vậy thì để cô ấy khôi phục kí ức"
"...."
"Không phải, tôi nói rồi" Lục Kỳ càng cản càng hăng, giống như Husky quay tới quay lui bên hoàng thái thử "Công cụ của tôi chỉ có thể đo lường trên người cô gái kia có dao động ý thức của cậu không thôi, nhưng cái này cũng chẳng có ý nghĩa gì, càng không thể chứng minh điều gì. Hơn nữa, cô gái kia ở Thủ Đô Tinh, Thủ Đô Tinh đó! Chẳng lẽ cậu không biết hiện tại ở đó có bao nhiêu người muốn đầu cậu hả?"
Cố Thượng Nghiêu liếc hắn một cái, đột nhiên nói "Biết tại sao chó nhà cậu cứ thấy cậu là trốn đi không?"
Lục Kì "???" Sao đề tài lại chuyển nhanh như vậy? Hơn nữa nó liên quan gì đến chó nhà mình.
Cố Thượng Nghiêu "Tại cậu quá phiền"
Lục Kì "..." Cái tên súc sinh này, có thể không làm bạn với tên này không?
"Được rồi, chỉ mới qua 10 phút thôi, sẽ không ảnh hưởng đến cái gì cả" Cố Thượng Nghiêu ung dung kéo bao tay xuống, đưa ra hồi kết của chuyện này.
Thế giới kịch bản với thế giới hiện thực có thời gian không giống nhau, 10 phút ở đây tương đương với 2 ngày ở thế giới kia.
Chân dài một mại (mình bí từ luôn rồi:))), Cố Thượng Nghiêu đi tới trước cái ghế kim loại trong phòng.
Chiếc ghế này được chế tại từ chất liệu đặc biệt, được liên kết với những thiết bị xung quanh bằng vô số dây dẫn.
"Hánh bá" Lục Kỳ nhận mệnh "Nhưng mà đài sóng vũ trụ của tinh tế đã sừng sững mấy trăm năm, kỹ thuật của bọn họ có thể nói là lô hỏa thuần thanh*, cứ như vậy xâm nhập vào, chính tôi cũng không đảm bảo sẽ xảy ra tác dụng phụ nào"
{Lô hỏa thuần thanh: làm/ học được việc gì đó cực kỳ cực kỳ nhuẫn nhuyễn, thực hành siêu việt}
"Biết rồi"
Cố Thượng Nghiêu nhìn Lục Kỳ.
Lục Kỳ nhìn ghế tựa, sau đó nhìn Cố Thượng Nghiêu.
Giằng co khoảng 1 phút.
"Ài, cậu chết cái thói ở sạch" Lục Kỳ muốn hỏng mất, lấy nước tiêu độc trên bàn phun vào cái ghế một cái.
Xác nhận ghế đã hoàn toàn sạch sẽ, Cố Thượng Nghiêu lúc này mới một bước đi đến rồi ngồi lên ghế.
Lục Kỳ cắn cắn môi, nhắm mắt rồi ấn nút khởi động.
Cố Thượng Nghiêu chỉ cảm thấy "Ong" một tiếng trong đầu, ý thức trong nháy mắt biến mất.
Loại cảm giác này thật huyền diệu, phảng phất chỉ qua 1 giây rồi lại giống như đã rong ruổi thật lâu trong bóng tối vô ngần.
Một lần nữa mở mắt ra, cảnh tượng quen thuộc trong phòng thị nghiệm đã không còn nữa, Cố Thượng Nghiêu phát hiện mình đang ở trong một căn phòng tối tăm.
"???"
Giây tiếp theo, hắn ngẩng đầu, vừa lúc thấy được đôi mắt to tròn của chim cánh cụt trong gương.
"????????????"
φ(* ̄0 ̄)φ(* ̄0 ̄)φ(* ̄0 ̄)φ(* ̄0 ̄)φ(* ̄0 ̄)φ(* ̄0 ̄)φ(* ̄0 ̄)
Đến giờ mình vẫn không biết nên để Uông Hải là chú hay là anh nữa >﹏<
30/8/2021
Beta: 18/11/2021
CẢM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ĐỌC