Nói rồi bà đi đến lấy cây nhang Lệ Mỹ vừa cắm vào lúc này ném ra ngoài Lệ Mỹ nhìn bà đầy tức giận nhưng cô ta đang cố chịu đựng để đón nhận được sự thương hại của Vu Quân, nhưng dường như hắn không quan tâm đến,ngồi thất thần ở một góc nhìn lên di ảnh của Gia Kì nước mắt ứa đọng trên hàng mi, nổi đau dồn nén trong tận đáy lòng.
Tiểu Minh đi đến ngăn cản mẹ Gia Kì lại, mọi người ai cũng điều đau lòng trước sự ra đi đột ngột của Gia Ki, khi còn sống cô ấy luôn đối xử tốt với mọi người kể cả người hầu trong nhà Vu Quân họ cũng rất yêu quý Gia Ki.
Buổi tang lễ kết thúc với bao nhiêu tiếc nuối và buồn bã, bầu trời đầy âm u, Vu Quân cứ đứng đó nhìn vào di ảnh của Gia Ki đến tận tối không ăn uống gì bà Hạnh Nghi đau xót cho con trai sao lại tự hành hạ bản thân mình đến chứ, hắn đã vô cùng hối hận, dù bà có khuyên nhủ thể nào hắn cũng chẳng bao giờ chịu nghe.
Vu Quân vẫn không tin là Gia Ki đã chết hắn bắt đầu cho người tìm kiếm khắp mọi nơi gần khu vực xảy ra đám cháy, nhưng đều vô vọng. Những ngày tháng sau đó đối với Vu Quân như là địa ngục, hắn sống như một cái xác không hồn, nỗi đau cứ day dứt trong tim không thể
nào nguôi ngoai.
Thời gian cứ thế trôi qua hôm nay là tròn năm năm kể từ này Gia kì mất hôm nay là ngày giỗ của cô, Vu Quân đi đến phần mộ đã được làm sạch cỏ, hoa tươi và đồ ăn đã sum xuê, là mẹ của Gia Kì vào Tiểu Minh đã đến sớm để chuẩn bị cho cô, hắn cứ đứng đó gương mặt trầm lặng, đã nhiều năm trôi qua nhưng không ngày nào mà Vu Quân không nhớ đến cô, mỗi đêm hắn phải ôm chiếc váy của Gia Kì thì mới ngủ ngon giấc được, ngày còn cô bên cạnh hắn đã không đối xử tốt với cô, để hôm nay phải nhìn cô qua di ảnh mà đau lòng tưởng nhớ mọi thứ đã quá muộn màng.
Lệ Mỹ vẫn sống cùng Vu Quân nhưng hắn vẫn không cho cô ta một danh phận thật thụ cũng chẳng động chạm gì đến cô ta, chỉ có thể bù đắp cho cô ta về mặt tiền bạc, nhưng Lệ Mỹ cũng không có ý định từ bỏ Vu Quân, hắn cho cô ta thứ cô ta cần vì sao phải buông bỏ, Lệ Mỹ cũng chỉ muốn có một cuộc sống sung sướng nên cũng rất an phận không đòi hỏi gì thêm sự yêu thương của hắn.
Hôm nay Vu Quân sẽ đi dự một buổi tiệc quan trọng giữa các đối tác làm ăn, hắn thuê một nhà thiết kế riêng để thiết kế cho hắn một bộ âu phụ cho buổi tiệc, người quản lý của nhà thiết kế đã đem bộ vest đến cho Vu Quân hắn nhìn bộ âu phục trong lòng dâng lên một cảm giác quen thuộc ù về, lúc Gia Kì còn sống cô rất thích hắn mặc những kiểu âu phục như thế này trên team của bộ âu phục còn có kí hiệu của nhà thiết kế "VA".
Vu Quân nhướng mày hỏi người quản lý.
"Ai là người đã thiết kế bộ âu phục này ?"
Người quản lý thận trọng trả lời.
"Là nhà thiết kế Lisa cô ấy mới từ nước ngoài trở về, cô ấy là nhà thiết kế trẻ nổi tiếng hiện nay thưa thiếu gia ".
Vu Quân tiếp tục đề nghị.
"Cho tôi gặp mặt cô ấy".
Người quản lý ngập ngừng nói.
"Thưa thiếu gia, cô ấy thường rất bận rộn không có nhiều thời gian nếu muốn gặp cô ấy thì phải có hẹn trước ạ".
Vu Quân lạnh lùng bá đạo nói.
" Cứ nói tôi là Bạch Vu Quân, ngày mai gặp nhau ở nhà hàng Tây Đô"
Nói rồi hắn đứng lên đi ra ngoài không cho người quản lý từ chổi hay nói lời nào hết người quản lý đơ người nhìn theo hắn không biết nên giải thích làm sao.
Người quản lý vội vàng chạy về công ty thông báo.
" Cô Lisa ơi, tôi vừa đưa bộ âu phục cho thiếu gia nhà họ Bạch anh ta liền muốn gặp cô đó, ngày mai ở nhà hàng Tây Đô, tôi chưa kịp phản hồi gì thì anh ta đã đi mất".
Lisa đang ngồi trong phòng vẽ bản thiết kế, nghe quản lý nói liền ngẩn đầu lên chỉ trích.