Gia Kì nắm lấy tay mẹ mình điên cuồng hỏi.
"Vu Quân đầu rồi mẹ anh ấy sao rồi".
Mẹ cô nhìn thấy con gái thật trí không ổn định vô cùng xót xa bà cũng không kiềm được nước mắt mà khóc, Gia Kì hỏi bà câu hỏi đó rất nhiều lần nhưng bà không trả lời chỉ lắc đầu khiến cô như phát điên lên Gia Kì hét lớn.
"Tại sao, tại sao lại không nói cho con biết ".
Cô bước xuống giường điên cuồng chạy đến mở cửa chạy ra khỏi phòng bước đi thật nhanh nhưng đầu óc không thể nào ổn định được miệng cứ lẩm bẩm nói.
"Em sẽ đi tìm anh đừng bỏ rơi mẹ con em".
Khoé mắt cô đã cạn hết nước mắt vì đã khóc quá nhiều Gia Kì tuyệt vọng ngồi bệt xuống sàn đôi mắt vô hồn, mẹ cô và Tiểu Minh chạy theo đi đến ôm lấy cô nói.
"Con gái à bình tĩnh lại đi con mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi con phải cố gắng vượt qua ".
Gia Kì một lần nữa lại ngất đi, thật ra cô không muốn đối diện với sự thật có chỉ đang cố trốn tránh, hay cô đang sợ hãi đều gì đó khi thức dậy, cô không thể nào tin đó lại là sự thật cô đã vô cùng tuyệt vọng về thế giới hiện tại.
Tin thần Gia Kì xuống cấp trầm trọng cô không muốn ăn uống gì cơ thể trở nên suy nhược bỏ bê công việc, mọi người vẫn đang tích cực tìm kiếm thi thể của Vu Quân, mỗi lần nhắm mắt lại là cô lại nhớ đến hình ảnh Vu Quân đau đớn lạnh lẽo dưới biển sâu, mỗi đêm đối với cô như một cơn ác mộng thật sự, Tiểu Ân thì được hai bên gia đình nội ngoại chăm sóc khi cô đang trong tình trạng khủng hoảng như thế này.
Cứ như thế thời gian đã trôi qua được một tháng Gia Kì vẫn còn rất đau buồn như cô không thể nào sống mãi với nó được, còn có rất nhiều người ủng hộ động viên tinh thần cô còn có cả Tiểu Ân, Vu Quân đã căn dặn cô là phải dạy dỗ và chăm sóc cho Tiểu Ân thật tốt. Hôm nay cô cũng đi làm như mọi khi những đột nhiên có một bó hoa hồng đỏ rực đặt trước cửa nhà, Gia Kì khó hiểu khom người xuống cầm lên xem, đây là loài hoa cô thích nhất không biết ai đã để trước nhà nữa, Gia Kì đem bó hoa vào trong nhà thích thú đưa cho người hầu cắm vào bình rồi đem lên phòng đặt xuống bàn, cô cười dịu dàng nhìn bình hoa rồi mới rời đi. làm.
Cô cố gắng vùi đầu vào đóng công việc để quên đi những chuyện đau buồn, Gia Kì nổ lực làm việc từ sáng đến tận tối mới về, mấy hôm nay cô cứ có cảm giác ai đó đang cố bám theo mình, Gia Kì bước đi nhưng trong lòng vô cùng bất an cô cứ quay người nhìn về phía sau đề phòng, đi vào trong nhà cô vội vàng đóng cửa lại Gia Kì sợ hãi nói với bà Dung.
"Tôi có cảm giác là có người đang theo dõi mình".
Bà quản gia Dung cũng nghiêm trọng nói.
" Có thật không thiếu phu nhân vậy thì nguy hiểm quá tối sẽ kêu người đi điều tra cho cô".
Gia Kì gật đầu rồi đi lên phòng, cô tắm rửa thay đồ rồi đi sang phòng gặp tiểu bảo bối.
" Hôm nay đi học có vui không con ?"
Tiểu Ân chu môi đáng yêu trả lời.
" Cũng vui lắm mẹ nhưng mà con nhớ baba lắm mẹ ơi sao baba lâu về quá vậy mẹ".
Gia Kì nghe Tiểu Ân nói đôi mắt bắt đầu ngấn lệ cô vô cùng xót xa khi thấy con trai của mình liên tục hỏi về ba, nhưng nó vẫn còn quá nhỏ để hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Baba đang đi công tác rất xa, lâu lắm baba mới về nhà".
Rồi Gia Kì đi đến cửa sổ để kéo rèm cửa lại cô nhìn xuống dưới lầu thấy một bóng người đang đứng trước cổng nhà Gia Kì sợ hãi đóng rèm cửa lại rồi đi xuống lầu kêu bà quản gia cho người đi ra xem đó là ai, từ ngày xảy ra chuyện đến nay cô rất đề phòng những người xung quanh, một người vệ sĩ đi vào nói với Gia Kì.
"Thưa thiếu phu nhân không có ai cả".
Gia Kì nói với giọng chắc nịch.
" Rõ ràng tôi đã nhìn thấy, thôi được rồi các người nhớ canh giác cho cẩn thận".
Nói rồi cô đi lên phòng để dỗ Tiểu Ân ngủ, sáng sớm Gia Kì lại nhận được một bó hoa hồng nữa lúc này cô mới bắt đầu cảm thấy lo lắng về mọi chuyện, ai là người đã làm ra những chuyện này thật sự không thể nào hiểu nổi.
Gia Kì giữ tâm thế bất an như cứ như vậy mà đi làm, cô lo lắng cho Tiểu Ân nên phải chắc chắn thằng bé đến trường an toàn Gia Kì mới yên tâm đi làm.
Hôm nay cô để Tiểu Ân ở lại nhà ông bà nội dù gì bên đó cũng rất an toàn bây giờ điều duy nhất cô muốn là bảo vệ Tiểu Ân được an toàn, Gia Kì đi lên phòng cô ngồi xem điện thoại một lát rồi đi lấy đồ đi vào phòng tắm, Gia Kì đang tắm nhưng luôn có cảm giác ai đứng bên ngoài cửa, cô sợ hãi lấy khăn quấn quanh người rồi từ từ mở cửa phòng tắm đi ra ngoài, nhìn xung quanh thì không có ai cô cầm theo một cây gậy để phòng thân, Gia Kì đi xung quanh phòng nhìn ngó trong lòng đầy sợ hãi, cô không thấy ai mới yên tâm đi vào phòng tắm, bỗng nhiên một cánh tay bịch chặt miệng Gia Kì tay còn lại thì khống chế đôi tay đang cầm cây gậy định đánh người của cô, Gia Kì sợ hãi vùng vẫy điên cuồng bỗng nhiên có một giọng nói thì thào bên tại của cô.
"Em định mưu sát chồng mình à"
Gia Kì bị đơ người lại khi nghe giọng nói đó Cô mở to mắt nước mắt lưng tròng Gia Kì xoay người lại nhìn người đối diện, cô không thể nào tin vào mắt của mình người đàn ông đang đứng trước mặt lại là Vu Quân, Gia Kì nghẹn ngào khóc.
"Anh đã đi đâu sao bây giờ mới quay về có biết là em lo lắng lắm không hả ".
Vu Quân nhẹ nhàng ôm cô vào lòng nói.
"Anh xin lỗi đã để em phải chờ, anh cảm thấy mình không hề xứng đáng với tình yêu của em nên anh đã không về trong lúc đó".
Gia Kì nghẹn ngào đánh vào lưng Vu Quân nói.
" Đồ xấu xa sao không đi luôn đi".
Vu Quân quay mặt hôn lên tóc cô nói.
"Được rồi chẳng phải em cũng rất đau buồn khi không có anh sao".
Gia Kì giận dỗi đẩy Vu Quân nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!