Bởi vì chuyện công việc, Vũ Thần liền để cho Yến Thanh Nhàn lo. Yến Thanh Nhàn cảm thấy bà không có vấn đề gì, ngược lại bà lo cô sẽ không chịu nổi.
Đỗ Minh Nguyệt cũng tập trung vào công việc. Phòng làm việc cũng đã lo xong đâu ra đấy. Chẳng qua chỉ có hai người các cô thì cũng có chút vắng vẻ.
Hoắc Minh Vân cầm một tờ poster đi vào trong: "Nguyệt, tớ thấy cái này ngoài cửa. Nói là cuộc thi thiết kế gì đó. Cậu xem đi này!"
Đỗ Minh Nguyệt ngẩng đầu lên khỏi bức tranh đang vẽ dở: "Đưa tớ xem chút nào!"
Cô nhận lấy poster trong tay cô ấy, cầm lên nhìn một cái.
Cuộc thi thiết kế, hạng nhất có thể đạt được tiền thưởng hơn một trăm bảy mươi triệu, còn có thể cùng hợp tác với Sunny nổi tiếng trong nước.
"Nếu như chúng ta giành được giải nhất, vậy không phải thể hiện rằng chúng ta cũng có tiếng rồi? Sunny rất có tiếng tăm. Nếu như chúng ta được hợp tác với bên đó, chắc chắn là có thể bùng dậy." Hoắc Minh Vân đầy kích động.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn cô ấy kích động như vậy, không kiềm được lộ ra nụ cười: "Cậu nghĩ thì hay rồi. Nhưng lỡ may tớ không giành được giải nhất thì sao?"
"Không phải hạng nhất cũng không sao!" Hoắc Minh Vân nghiêng đầu nói: "Ít nhất có người biết đến chúng ta. Đây không phải là làm tuyên truyền miễn phí cho chúng ta hay sao?"
Đỗ Minh Nguyệt nghe cô ấy nói như vậy, cũng cảm thấy có lý. Giai đoạn lúc này chính là phải quảng bá tên tuổi.
"Vậy chúng ta tham gia đi? Tiện xem thử thiết kế của người khác luôn?"
"Được đó được đó!"
Đỗ Minh Nguyệt vừa nghĩ như thế, lập tức liền bắt đầu ghi danh.
Hai người liếc nhìn nhau, sau đó len lén cười.
Nhưng mà cuộc thi này diễn ra ở thành phố của các cô, lúc ghi danh nhất định phải có công ty và phòng làm việc.
Cũng may Lâm Hoàng Phong giúp cô làm xong từ trước, cho nên cô cũng không lo lắng chút nào.
Vốn là muốn ghi danh trên mạng, nhưng cũng vừa hay tổ chức ở thành phố này nên Hoắc Minh Vân muốn có thể tới xem một chút.
Dẫu sao biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng.
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu một cái, tán thưởng: "Minh Vân, tớ phát hiện cậu càng lúc càng biết tính toán." . Ngôn Tình Ngược
Sau đó hai người hẹn xong thời gian, đến chỗ ghi danh nhìn một chút.
Số người ghi danh rất nhiều, trong phòng khách người đến người đi, phần lớn đều là tới tham gia tranh tài.
Hoắc Minh Vân đối với cái giới này coi như quen thuộc, thấy một số người đi qua, lập tức kích động nắm chặt tay cô.
"Nguyệt, Nguyệt, đó chính là tổng biên tập của tạp chí thời trang, nghe nói bán khá tốt!"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn sang theo hướng cô ấy chỉ, thấy lối ăn mặc của người trước mặt, cô thật không thưởng thức nổi.
"Bộ đồ đó là mẫu mới nhất gần đây à?" Đỗ Minh Nguyệt nghi ngờ hỏi.
Hoắc Minh Vân đằng hắng một cái, đại khái cũng là không thể hiểu nổi, cười nói: "Cậu phải biết là, người nổi tiếng đều có chút cố chấp, chỉ có khác biệt với người khác, mới có thể khiến bản thân mình nổi bật, không giống với người bình thường!"
Đỗ Minh Nguyệt cười một tiếng, bày tỏ mình đã hiểu.
Điền phiếu ghi danh ở tầng năm. Tầng này nghe nói dùng làm nơi tranh giải. Hơn nữa còn nghe nói lần này người đứng ra tổ chức là bên Sunny đã bỏ tiền.
Có thể tưởng tượng được, hoạt động lần này, bọn họ rất chú trọng!
Trong ngoài thang máy khắp nơi đều là người, khó khăn lắm thang máy mới mở ra, mọi người cũng chen nhau vào.
Cuối cùng đợi mấy chuyến, mới đợi đến lúc có chỗ, hơn nữa người ở bên trong cũng rất đông.
Đỗ Minh Nguyệt cùng Hoắc Minh Vân đứng sát vào trong, ngay lúc đóng cửa, lại đột nhiên nghe được giọng của một người phụ nữ lớn tuổi.
"Chờ một chút!"
Cửa thang máy lại lần nữa mở ra, đứng ở phía ngoài là một bà lão ăn mặc giản dị. Bởi do đi đứng bất tiện duyên cớ, cho nên đi chậm vô cùng.
Trong thang máy cũng là một đám người không có nhiều thời gian, nhìn bà lão như thế, cũng có chút bất mãn.
"Có thể đi nhanh lên một chút hay không, không có nhiều thời gian đâu!"
"Phải đó, chậm chà chậm chạp, tôi còn phải lên ghi danh!"
Đỗ Minh Nguyệt nghe lời của bọn họ, nhíu mày.
Bà lão không nói lời nào, nhìn bà ấy đi đứng có chút không tiện, nhưng mà sau khi đi vào rồi, thang máy đột nhiên vang lên thanh âm ting ting ting ting, hiển nhiên quá trọng lượng.
Bên trong thang máy lại một hồi xôn xao, nhiều người bắt đầu không nhịn được, một phụ nữ dáng dấp đẹp mắt bên cạnh Đỗ Minh Nguyệt nói.
"Bà ơi, bà già như vậy rồi, mau ra ngoài đi. Đi chuyến sau, chúng tôi đều bận rộn lắm, không nhường chỗ cho bà được đâu."
Người phụ nữ kia vừa nói xong, những người khác cũng phụ họa theo.
"Đúng đó, đúng đó, bà mau đi xuống đi, đừng làm trễ nải thời gian của chúng tôi!"
Bà lão kia được, thở dài một hơi, giống như đang chuẩn bị rời đi.
"Không cần, chúng ta đi xuống đi!" Đỗ Minh Nguyệt thật sự là không nhìn nổi, lên tiếng nói.
Người phụ nữ mới vừa mở miệng liếc cô một cái: "Xì, giả bộ tốt lành gì chứ. Làm như mình có nhiều thời gian lắm vậy!"
Đỗ Minh Nguyệt không để ý đến cô ta, kéo Hoắc Minh Vân tay của chen lấn đi ra ngoài.
Vốn cho là bà ấy sẽ đi theo nhóm người kia lên trên, ai ngờ không có, bà ấy cũng chậm rãi đi ra.
Nói: "Bỏ đi, đi thang máy chung với họ, tôi sợ xảy ra chuyện."
Người trong tháng máy không ai nói gì, ai nấy quay đầu đi.
Đỗ Minh Nguyệt đỡ bà cụ đi ra, sau đó cửa thang máy liền đóng lại.
"Thật là quá đáng, đám người kia có lương tâm hay không? Với một bà cụ mà cũng làm ra cái chuyện như vậy cho được!" Hoắc Minh Vân nổi giận đùng đùng nói.
Bà cụ kia người cười một tiếng: "Không có sao, tôi đã quen rồi."
Sau đó bà ấy nhìn về phía Đỗ Minh Nguyệt, càng cảm thấy quen thuộc, sau đó cười híp mắt hỏi: "Cô gái này, có phải chúng ta đã gặp ở đâu rồi hay không?"
Đỗ Minh Nguyệt đột nhiên bị hỏi như vậy, đầu cũng có chút không phản ứng kịp.
"Gặp cháu?" Đỗ Minh Nguyệt cẩn thận nhìn bà ấy một cái.
Bà cụ kia gật đầu một cái: "Đúng vậy, gặp cô ở đâu đó không nhớ ra, gần đây lớn tuổi, rất nhiều chuyện cũng không nhớ nổi."
Đứng ở đây nói chuyện, thang máy cũng đã đến, Đỗ Minh Nguyệt thấy bà ấy không nhớ nổi, cũng sẽ không miễn cưỡng nữa.
"Không có chuyện gì đâu bà, không nhớ nổi cũng không sao, nếu có duyên sẽ còn gặp lại. Thang máy đến rồi chúng ta mau vào đi thôi!"
Bà cụ nghe cô nói như vậy, gật đầu một cái: "Cũng đúng, có duyên sẽ còn gặp lại."
Vào thang máy, Đỗ Minh Nguyệt dò hỏi: "Bà cụ, bà đi đâu đây?"
"Tôi á? Tôi đến lầu trên cùng, gặp cháu!"
Lúc nhắc đến cháu trai, vẻ mặt rất vui mừng, cũng có chút kiêu ngạo.
Đỗ Minh Nguyệt nghe được bà lên lầu trên, không kiềm được nhìn kĩ bà cụ một cái, nhưng cuối cùng không hỏi gì, liền ấn xuống.
Bởi vì lo lắng một người bà ấy sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên Đỗ Minh Nguyệt lên lầu trên cùng với bà ấy.
"Bà ơi, chúng cháu đưa bà đến đây thôi, bà tự để ý mình chút nhé!"
Bà cụ khuôn mặt hiền từ, cảm ơn hai cô: "Cảm ơn cô gái!"
Đỗ Minh Nguyệt phất phất tay: "Không có gì, chúng cháu đi xuống trước!"