Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
Vui vẻ trò chuyện với lão bản nương Chu Lệ Đình vài câu.

Trần Lâm lập tức cảm nhận được không ít ánh mắt đang nhìn sang, tiêu điểm hiển nhiên là cập nhũ phong no tròn của Chu Lệ Đình...

Động tỉnh của Trần Lâm và Chu Lệ Đình không hề nhỏ...

Mặc dù trên cơ bản có màng che tạo cảm giác riêng tư nhưng cũng chỉ là cảm giác mà thôi thực tế không che được gì, huống chi đã lên đây ăn uống thì ai cũng đều biết rõ đặc sản của quán trọ Bò Sữa này.

Không chỉ thế bản thân Chu Lệ Đình còn cố tình để những khách nhân khác đang ngồi ăn kia nhìn thấy...

Trong đó một nam nhân đầu trọc nhưng râu đặc biệt nhiều không nhịn được nữa đập bàn hét lên:

- Chu lão bản... cho ta một phần sữa bò...

- Cmn các ngươi chơi thế này khác gì muốn hại chết lão tử...

Hiển nhiên đặc sản của quán trọ Bò Sữa này không chỉ tươi ngon nguyên chất 100% mà còn có năng lực quáng cáo cực kỳ phi thường...

Chỉ cần có một người gọi thì tất yếu sẽ có người thứ hai không nhịn được gọi theo...

Quả đúng là hảo thủ đoạn...

Tuy nhiên, mặc dù Chu Lệ Đình chưa phải người của Huyết tộc nhưng bầu ngực sữa to tròn mọng nước độc nhất vô nhị kia đã là của Huyết tổ đại nhân, kẻ khác đừng hòng đụng đến.

Khẽ vỗ vào cập mông to tròn của Chu Lệ Đình, Trần Lâm ánh mắt đột nhiên chuyển lạnh tựa như ra lệnh nói.

- Lấy cho ta một phần thịt thỏ nướng...

Nói xong Trần Lâm không một chút dao động đặc 50 lôi tệ lên bàn...

Nhìn 50 lôi tệ nằm an tĩnh trên bàn, cũng như cảm nhận được giọng nói đầy tính chiếm hữu của Trần Lâm, nữ nhân từng trải như Chu Lệ Đình lập tức biết ngay vị thiếu niên trẻ tuổi kia muốn gì...

Liếc nhìn nam nhân đầu trọc đang ngồi phía xa, Chu Lệ Đình thoáng mỉm cười cúi đầu nói:

- Triệu đại ca thật ngại quá... vị tiểu lão đệ đây hôm nay quá mức nhiệt tình một hơi uống sạch vốn liếng của ta...

- Bổn lão bản thực sự lực bất lòng tâm rồi...

Nói xong Chu Lệ Đình cũng không quên âm thầm cất số lôi tệ mà Trần Lâm dùng để “bao” mình kia đi...

Đáng tiếc Chu Lệ Đình không hề biết rằng, sau này nàng sẽ không có cơ hội dùng đến nó nữa...

Ngược lại nam nhân đầu trọc gọi là Triệu Cao kia chỉ vỗ đầu cười nói:

- Vậy thì thật tiết quá...

- Tiểu tử kia đúng là lợi hại nha có thể khiến Chu lão bản phải lực bất tòng tâm...

Hiển nhiên Triệu Cao cũng không có dị nghị gì mỉm cười chấp nhận...

Nhưng không phải vì hắn tốt tính mà là do lời nói của Chu Lệ Đình hoàn toàn đúng sự thật.

Trần Lâm chơi lớn như vậy mọi người ở đây đều có thể thấy, Chu Lệ Đình chỉ sợ thật sự bị hút gần hết.

Triệu Cao mở miệng muốn Chu Lệ Đình phục vụ cũng là nhất thời tinh dồn lên não mà nói vậy, nếu thất sự “hút sữa bò” của Chu Lệ Đình chỉ sợ sẽ không được bao nhiêu, tính ra là lỗ lớn...

Huống chi bản thân Chu Lệ Đình cũng bảo dưỡng bản thân vô cùng tốt, tuyệt đối không vì chút lôi tệ nhất thời mà liều mạng làm ảnh hưởng đến tiền vốn của bản thân.

Không có Trần Lâm ngăn cản nàng cũng sẽ không tiếp tục tiếp khách thứ hai, đây có thể nói là điểm khác biệt duy nhất giữa nàng và những nữ nhân viên khác trong quán trọ này ngoài cái danh lão bản.

Ngược lại Triệu Cao cùng không thiệt thòi gì khi ngay lập tức đã có một nữ nhân viên khác tiến đến ngồi vào lòng hắn mặc sức để hắn liếp láp bộ ngực sữa của mình...

Năm lôi tệ là con số không hề nhỏ, bất kỳ nữ nhân viên nào cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này...

Dần dần những nữ nhân viên âm thầm tiến lên tầng 1 này cũng ngày một nhiều, những tiếng rên rỉ nỉ non đầy tính gọi dục cũng theo đó không ngừng vang lên, khung cảnh dâm mỹ một lần nữa hiện ra chỉ là lần này Trần Lâm lại là người ngồi nhìn...

Tuy nhiên Trần Lâm cũng chỉ ngôi đó thoáng cười nhạt...

Rốt cuộc thì mạt thế cũng không thay đổi được bản chất của thế giới, vẫn là mạnh được yếu thua...

Đối với những kẻ mạnh, mạnh vì nấm đấm, mạnh vì đồng tiền hay đơn thuần chỉ là mạnh vì độ may mắn như Trần Lâm thì mạt thế cũng chỉ là một hồi dạo chơi của một phịch thủ.

Ngược lại với những kẻ không mạnh, không giàu lại không may mắn thì dù có mạt thế hay không vẫn phải chật vật sinh tồn...

Thế gian này vẫn như vậy không hề thay đổi ít nhất là với nhân loại...

Trước mạt thế nhân loại vẫn như vậy kẻ yếu vẫn phải chật vật sinh tồn, sau mạt thế nhân loại vẫn như vậy kẻ yếu vẫn phải chật vật sinh tồn...

Tuy nhiên, đó đã là bản chất và đã là bản chất thì không thể thay đổi, dù là ở bất kỳ đâu hay bất kỳ nơi nào.

Thứ duy nhất có thể thay đổi chính là bản thân mình.

Trần Lâm tin trên đời này vốn dĩ không có tuyệt đối thiên đàng cũng càng không có tuyệt đối địa ngục, thiên đàng hay địa ngục là do chính bản thân ngươi.

Ngươi “giàu” ở bất kỳ đâu cũng là thiên đàng, ngược lại ngươi không có cái gọi là “giàu” kia thì bất kỳ đâu cũng là địa ngục... thiên đàng hay địa ngục vấn đề nằm ở bản thân ngươi...

...

Rất nhanh lão bản nương Chu Lệ Đình đã đích thân đem một bàn thịt thỏ nướng lên cho Trần Lâm còn ngồi đó trò chuyện phiếm cùng Trần Lâm không hề có ý định rời đi.

Hiển nhiên trên đời này không có thứ gì là miễn phí, đã ăn của Trần Lâm 50 lôi tệ mà chưa trả lại thứ gì tương ứng, Chu Lệ Đình không có gan cứ thế rời đi...

Dù sao hiện tại thứ không có giá trị nhất là luật pháp, Trần Lâm mà điên lên thì thân phận lão bản hay không cũng không giúp được gì cho Chu Lệ Đình.

Mãi cho đến khi Trần Lâm ăn xong, Chu Lệ Đình mới một lần nữa dẫn Trần Lâm đến phòng trọ của mình trên tầng 3...

Tuy nhiên khác với suy nghĩ của Chu Lệ Đình, Trần Lâm không hề có ý định gọi nàng vào phòng hảo hảo tính toán số tiền kia mà ngay lập tức đuổi nàng rời đi, khiến Chu Lệ Đình ôm một bụng nghi vấn trở lại quầy tiếp khách dưới tầng trệt.

Năm mươi lôi tệ là một con số không hề nhỏ, thậm chí nói đúng hơn là rất lớn và kẻ có thể nhẹ nhàng ném ra con số kia chắc chắn không tầm thường.

Chu Lệ Đình ôm một đống tiền như thế của người ta nhưng lại chưa làm gì tương ứng để trao đổi khiến nàng cực kỳ không thích và lo lắng...

Không khác gì cầm một củ khoai nóng, bỏ đi thì không nỡ như cầm lấy lại bỏng tay...

Ngược lại Trần Lâm không mấy quan tâm đến số tiền kia, vừa nhận được phòng đã leo lên giường ngủ khò khò...

Nhiệm vụ duy nhất và cũng là cao cả nhất của Huyết tổ đại nhân chỉ có một, đó không phải cái gì mà phát triển lãnh địa hay tăng cường sức mạnh của bản thân mà là... thu đệ...

Nhờ bầu ngực sữa kia Chu Lệ Đình đã không may bị Trần Lâm nhắm đến và như một lẽ dĩ nhiên, bị Huyết tổ đại nhất nhắm đến chỉ có đúng một kết cục...

Chu Lệ Đình có ra sao hay nghĩ cái gì trong đầu cùng không còn quan trọng nữa, sớm hay muộn gì thì nàng cũng sẽ phải ngoan ngoãn trở thành một tiểu thị nữ lo chuyện nước nôi của Trần Lâm mà thôi.

Tuy nhiên tạm thời Trần Lâm chưa muốn cũng như chưa thể trích huyết với Chu Lệ Đình được.

Có thể nói “huyết giáp” là điểm ưu việt của team nhân loại khi bị “trích huyết” nhưng nó cũng là vấn đề khiến Trần Lâm đau đầu...

Sau khi trích huyết với Long Ngữ Yên, Trần Lâm mới thực sự cảm thấy sợ sự biết dị quái đản ngoài sức tưởng tượng mà huyết giáp có thể mang đến...

Nếu không may Chu Lệ Đình cũng lồi ra vài cái tay hay vài cái chân như vậy thì đúng là xui tận mạng...

Thế nên tạm thời cứ để Chu Lệ Đình qua một bên khi nào sắp rời khỏi đây mới bắt nàng theo, dù sao đại lão bản cái gì cũng đại này không chạy đi đâu cho được...

...

Cứ thế đêm đầu tiên của Huyết tổ đại nhân tại đại pháo đài Viễn Đông chầm chậm trôi qua...

Một cơ mưa đêm bất ngờ trút xuống khiến không khí trở nên xe lạnh càng khiến cho giấc ngủ của Huyết tổ đại nhân thêm phần ngon giấc.

Chỉ khổ cho những quân nhân đang dầm tuần tra và những nạn dân bị cái lạnh đêm đen mạt thế kia làm cho thức giấc...

Ngược lại, ở một nơi khá xa pháo đài Viễn Đông cũng có một nhóm người còn thức.

Đó không ai khác chính là nhóm người Phương Tuyết đã tách ra đi riêng với Trần Lâm, tranh thủ khoảng thời gian này quyết tâm cày cấp...

Địa điểm mà nhóm người Phương Tuyết lựa chọn là thành phố Long Thành, một thành phố khá lớn nằm cạnh thành phố Viễn Đông, nơi từng là trung tâm kinh tế cực kỳ sầm uất nhưng giờ đã là ổ thây ma thuộc thi đàn đông hải...

Ở đây thứ không thiếu nhất chính là thây ma và thây ma chính là điểm kinh nghiệm mà nhóm người Phương Tuyết đang cần...

Tuy nhiên, sau một ngày dài không ngừng chém giết thây ma, đêm tối cũng đã buôn xuống...

Nhóm người Phương Tuyết không dám săn giết thây ma trong đêm nên quyết định tạm nghĩ trong một ngôi nhà hoang còn khá lành lặn...

Đến lúc này bếp trưởng Trương Tố Nga mới có dịp bộc lộ tài năng của mình...

Ánh lửa bập bùng Trương Tố Nga vô cùng thuần thục thổi lửa nấu cơm chuẩn bị bữa tối cho mọi người.

Thực đơn cũng vô cùng phong phú gồm có bán gạo từ bột Chuối Ngô loot được từ Vũng Hải và thịt hung ngư săn được trước đó khi Trần Lâm bơi ra con sống... tính ra còn ngon hơn tên nào đó đi ăn tiệm...

Đêm tối mạt thế ngồi quây quần bên đóng lửa thưởng thức một chém canh cá ấm nóng quả là tuyệt vời...

Khung cảnh bố nữ nhân và một quái nhân hiện lên trông vô cùng ấm áp giữa đêm đen.

- Không biết đại nhân thế nào rồi...

Uống hết chén canh cá thơm ngon ngọt nước trên tay mình, Phương Tuyết không nhịn được nhớ đến đại lão một mình đi chơi nhà mình nhỏ giọng nói.

Bộ dáng không không khác gì đại tỷ lo lắng cho tiểu đệ mình lúc đi chơi xa.

Ngược lại Phương Ngân chỉ cười hì hì không mấy quan tam nói:

- Tỷ đừng quá lo lắng...

- Đại nhân nhà mình ăn chơi vô số, giờ này chắc kiếm gái chơi rồi không đói khát gì đâu mà lo...

- A Ngân nói phải đó...

- Đại nhân đâu phải hạn tầm thường, chỉ sợ khi gặp lại lại dẫn về cho chúng ta thêm vài tỷ muội nữa cũng nên...

Đổi lấy một chén canh cá khác cho Phương Tuyết, Trương Tố Nga cũng khẽ mỉm cười nói.

Hiển nhiên, tất cả đều tin rằng phen này Trần Lâm đi chơi kiểu gì cũng kiếm thêm vài người về và sự thật nào đúng là như vậy...

Trong đó có cả Lâm Mỹ Anh trong đầu cũng bắt đầu nhảy số tính toán xem nên bày ra trò gì dụ dỗ Trần Lâm khi có người mới đến, địa vị của “bồn chưa” của bản thân tuyệt đối không thể bị lung lay.

Chỉ có tiểu nha đầu Huyết Thiên là không mấy để ý, chỉ ngồi đó húp canh rồi ngơ ngác nhìn qua ngoài cửa chờ đợi Trần Lâm trở về...

Đùng... đùng...

Bất chợt liên tiếp những tiếng súng vang lên phá tan đêm đen...

Ngược lập tức Phương Tuyết và Phương Ngân bật dậy đứng nép mình sau bước tường cảnh giác nhìn ra ngoài cửa số, mỗi bên con ngươi của các nàng đều ánh lên tia huyết quang như muốn xuyên thấu cả đêm đen.

Trương Tố Nga và cả Lâm Mỹ Anh tuy chậm hơn một nhịp những cũng không chậm trễ lập tức lấy ra vũ khí sẵn sàng chiến đấu.

Ngược lại nha đầu Huyết Thiên được Trần Lâm đích thân dạy bảo thì cấp tốc ẩn mình trong một góc phòng tránh lộ diện...

Tuy tiếng súng ở khá xa nhưng đêm tối hoang dã, nhân loại đôi khi còn đáng sợ hơn cả thây ma, nhóm người Phương Tuyết tuy không sợ nhưng vẫn phải đề phòng...

Bên kia cách khá xa ngôi nhà mà nhóm người Phương Tuyết đang trú ẩn...

Một nhóm người đang hối hả chạy trên đừng phố, cảnh tượng khá giống nhóm người Vương Tài mà Trần Lâm đã gặp trước đó.

Tuy nhiên nhóm người này trông có vẻ chất lượng hơn, tổng cộng có đến 10 người tất cả đều thống nhất mặc trên người một bộ đồng phục màu trắng xanh nhìn khá là thanh tao nhưng cũng không kém phần sắc bén...

Không chỉ thế vũ khí trong tay nhóm người áo trắng này trên cơ bản đều là kiếm, tuy phẩm chất không đồng nhất và hình dáng cũng khác nhau nhưng đều là vũ khí của hệ thống có dạng kiếm, khiến cho khi mới nhìn qua đều lầm tưởng đám người kia thuộc bang phái nào đó từ trong phim kiếm tiên xuất thế...

Dĩ nhiên chỉ là trông giống mà thôi, đám người kia hoàn toàn không liên quan gì đến bang phái kiếm tiên nào cả. Trong đội cùng có không ít người dùng đến súng trường, thậm chỉ còn có hai tên hán tử ôm hai khẩu súng chống tăng trên vai.

Nhóm người này chỉ là có gu style mang màu sắc kiếm tiên mà thôi...

Tuy nhiên, dù đều được trang bị vũ khí khá là xịn nhưng nhóm người này cũng không khác gì nhóm người của Vương Tài đang chạy trốn chết như chó...

Nhưng phía sau nhóm người kia lại không phải là cự ngưu mà là bốn con thây ma cấp cao và còn thuộc tầng thứ vương giả trong Thi tộc, đúng là đại phiền phức...

Trong đó, hai con thây ma liêm đao sở trường tốc độ tựa như hai sát thú trong bóng đêm không ngừng bám theo đội ngũ áo trắng kia tìm cơ hội xuất thủ đánh lén.

Trên bầu trời một con thấy ma biết bay bất chấp màn đêm không ngừng vỗ cánh đuổi theo lạnh lùng nhìn nhóm nhân loại bên dưới...

Nhưng đặc biệt nhất và cũng là nguy hiểm nhất chính là tên đuổi theo sau cùng.

Nó là một con thây ma hình thế khá to lớn, cơ thể cực kỳ lực lưỡng tỏa ra sức mạnh nghiền ép, đặc biệt nhất trên lưng của nó còn ôm theo một cây sắc nguyên khối to lớn làm vũ khí...
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!