Ngày hôm sau đoàn người Lê Dũng đều thức dậy sau một đêm mệt mỏi, ung dung bước đi vào trong nhà ăn của khu biệt thự...
Bữa sáng cũng vô cùng phong phú gồm bánh mì đen và hai bát cháo, hiển nhiên chỉ có Trần Lâm là khá kén ăn nên không đụng đến bánh mì đen còn lại đều xem nó như món ăn chính kể cả Vương Bá cũng không ngoại lệ, dù sao lương thực như gạo thóc đã không thể sản xuất được nữa dùng một phần là tiêu hao một phần...
Trên bàn cơm, Vương Báo không nhịn được nhìn Trần Lâm cười to nói:
- Trần lão đệ đêm qua rất thoải mái đúng không...
- Tuổi trẻ thật là tốt, nửa đêm còn la to như vậy... ha ha...
Nghe thấy lời nói đầy ý trêu chọc của Vương Báo, Trần Lâm như không hề có chuyện gì cười nói:
- Nhờ phúc của anh Báo, ngày hôm qua tôi đúng là không tệ...
Đêm qua Trần Lâm đâm một phát không chỉ đánh động hai tên họ Lê phòng kế bên mà đám người Vương Báo phái đi theo dõi cũng bắt đắc dĩ nghe thấy cuộc chiến thâu đêm kia.
Cũng nhờ thế mà Trần Lâm nhận không ít ánh mắt oán trách của hai chú cháu họ Lê, tên khốn này trâu bò như vậy hại họ cả đêm không ngủ được...
Ngoài ra Trương Tam khi vừa mới ngồi vào bàn ăn đã dùng ánh mắt oán động nhìn Trần Lâm, trận thua đầy ê chề trước Trần Lâm đã làm hắn vô cùng mất mặt, tuy nhiên hắn cũng không ngốc khi ngoài nhìn chằm chằm Trần Lâm ra thì không nói gì thêm.
Còn Lý Tứ là ánh mắt đầy ghen ghét, hắn đã nhằm vào Thanh Thanh từ lâu nhưng mà chưa đắc thủ, bây giờ lại bị Trần Lâm ăn đầu tiên còn ăn suốt đêm, trong lòng hắn không ghen ghét mới là lạ.
Chỉ có Vương Ngôn cẩn thận khẽ liếc nhìn qua Trần Lâm một cái, ánh mắt chớp động không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tuy nhiên trước ánh mắt mỗi người một vẻ của ba cự đầu Bạch Gia thôn Trần Lâm chỉ mỉm cười không mấy quan tâm rồi nhìn qua Vương Báo ra vẻ nôn nóng hỏi:
- Anh Báo...
- Hôm nay chúng ta xuất phát đánh thôn Phi Vũ chứ...
- Ta rất muốn xem tên Phi Thiên kia lợi hại đến mức nào...
Nhìn thấy Trần Lâm tích cực như thế Vương Báo lại chần chờ một hồi rồi lên tiếng:
- Không vội! Các huynh đệ vừa mới ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, cần phải buông lỏng nghỉ ngơi hai ngày.
- Hai ngày sau đó chúng ta sẽ lên đường tiêu diệt bọn chúng...
Phần tử vũ trang sau khi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ quay về nhất định phải buông lỏng hai ngày, đây là quy củ Vương Báo định ra.
Ở thế giới bên ngoài mỗi thời khắc đều có nguy hiểm tử vong, bộ hạ của Vương Báo tuy có được súng ống nhưng đối phó với thây ma bình thường không có vấn đề, còn nếu như gặp phải thây ma cấp cao thì chỉ có một kết cục đó là bị diệt sạch. Cho nên dưới thời khắc lúc nào cũng phải chú ý như vậy nếu không cho người ta thư giãn một tí, những phần tử vũ trang kia nhất định sẽ tạo phản. Trên thực tế Vương Báo thu nạp người sống sót cũng có không ít người cảm thây tuyệt vọng vì tương lai đen tối mà tự sát hay làm ra những chuyện điên khùng, nhìn chung đám ô hợp của Vương Báo là một con đao hai lưỡi...
Nghe thấy thế đoàn người của Lê Dũng gật gật đầu đứng lên muốn đi ra ngoài xem xét thôn dân của mình, nhưng trên thật tế hai người Lê Dũng muốn ra ngoài hỏi rõ Trần Lâm, dù sao quyết định gia nhập đám người Vương Báo cũng do cậu ta tác động, hai người muốn hỏi rõ xem tên này có ý định gì...
.
Rời khỏi khu biệt thự của Vương Báo, Lê Dũng vôi vàng đi đến nơi ở của các thôn dân Phúc Điền thôn, may thay Vương Báo cũng không làm khó những người này còn đối đãi khá tốt, được cho ở tại một khu nhà bỏ hoang của thôn tuy khá tồi tàn nhưng hơn hẳn ngủ trên xe...
Thật tế nhóm thôn dân này cũng là một trong các nguyên nhân mà Vương Báo muốn thu nạp đám người Lê Dũng đến vậy, do làm nông nên tố chất thân thể của họ khá tốt lại chất phác xay đâu đánh đó thử hỏi sao Vương Báo không thích cho được, ngoài ra nhóm thợ săn của Phúc Điền thôn đều vô cùng ưu tú, tuy đa phần đều là trung niên và không thể so sánh với quân đội nhưng nếu so sánh với đám du côn dưới trướng Vương Báo thì thật đúng là tốt hơn rất nhiều...
Nhìn thấy đám người Lê Dũng bước đến các thôn dân đều chạy đến lo lắng nhìn họ, dù sao họ cũng đã đi suốt cả đêm, dù đã được người của Vương Báo thông báo nhưng thôn dân vẫn không hết lo lắng...
Lúc này Phúc bá bước ra ánh mắt quan tâm hỏi:
- Thế nào A Dũng tại sao đến giờ các ngươi mới trở về...
- Bọn họ làm khó các ngươi à...
Nghe Phúc bá quan tâm hỏi, Lê Dũng có chút xấu hổ lắc đầu nói:
- Không... không có gì đâu Phúc bá...
- Chỉ là Vương Báo mời chúng ta ngủ lại một đêm...
Nghe thấy thế Phúc bá thấy là lạ ánh mắt khẽ nhìn qua bốn cô gái xinh đẹp đang đứng một bên đầy nghĩ vấn nhưng vẫn gật đầu nói:
- Tốt như thế thì chúng ta tiếp tục lên đường...
Lê Dũng lắc đầu ánh mắt có chút lo lắng nhìn Phúc bá muốn nói lại thôi, thấy thế Lê Quý khẽ thở dài rồi nói:
- Xin lỗi Phúc bá, chúng ta không thể đi được...
- Tôi đã đồng ý gia nhập đám người Vương Báo rồi...
Nghe thấy thế Phúc bá bất chợt tức giận chỉ vào Lê Quý mắn to:
- Các ngươi... các ngươi sao lại gia nhập bọn chúng được, bọn chúng là cướp, rồi thôn dân sẽ phải làm sao...
- Không lẽ các ngươi là vì đám nữ nhân kia...
Không chỉ Phúc bá những người xung quanh đều ngạc nhiên không nghĩ hai người Lê Dũng lại chấp nhận gia nhập vào phần tử của Vương Báo, ánh mắt nhìn lại bốn người Thanh Thanh ánh mắt không khỏi tức giận...
Nghe thấy thế Lê Dũng thở dài lắc đầu nói:
- Không phải vì bọn họ...
- Vương Báo đã hứa với chúng ta chỉ cần chúng ta giúp hắn đánh bại khẽ thù, hắn sẽ đem thôn Phi Vũ cho chúng ta...
- Tuy không biết thôn Phi Vũ kia thế nào nhưng có thể thành đối thủ của Vương Báo chắc chắn sẽ không tệ...
- Ở nơi đó chúng ta sẽ có thể xây dựng một gia viên mới...
Nghe thấy thế Phúc bá tức gian lắc đầu nói:
- Ngu xuẩn... thỏ chết thì chó săn cũng vào nồi...
- Vương Báo muốn lợi dụng các ngươi để tiêu diệt kẻ thù, nếu như đã không còn mối nguy kia đều gì đảm bảo hắn sẽ không ra tay với các ngươi...
- Dù sao các ngươi cũng đâu thật tâm với hắn...
Nghe thấy lời nói của Phúc bá, Lê Dũng chỉ biết lắc đầu thở dài, thật tế y cũng đã nghĩ đến chuyện này nhưng vì vị Trần Đại Ca kia và vì gái y đã lở chấp nhận. Bây giờ không theo Vương Báo thì không ổn...
Bên kia chủ mưu của mọi chuyện Trần Lâm thì vô cùng vui vẻ ngồi xem kịch không hề có ý định xen vào, chỉ khi Lê Dũng đưa ánh mắt đến nhìn cậu thì vị Đại Ca này mới chịu đứng lên nói:
- Đây là chủ ý của ta... là ta bảo bọn họ làm vậy...
Nghe thấy âm thanh bất chợt vang lên, mọi người đều nhìn lại vị thiếu niên tóc thần bí mà cường đại kia.
Phúc bá không hề sợ hãi tức giận đi đến nhìn vào Trần Lâm nói:
- Trần đại nhân sao ngài lại muốn làm vậy...
- Đồng ý gia nhậm Vương Báo chính là tìm chết...
Nhìn sâu vào Phúc bá, Trần Lâm mỉm cười gật gật đầu nói:
- Thôn dân Phúc Điền thôn tuy không ngốc như lại khá chân chất thật thà...
- Mặc dù chưa đến Vũng Hải nhưng ta đoán tình hình ở nơi đó không hề thích hợp với các người...
- Đến đó các ngươi cũng bị kẻ khác ăn sạch, chi bằng ở lại vùng hoang nguyên này sinh sống chưa hẳn đã là đều không tốt...
Nghe những lời nói của Trần Lâm, Phúc bá gật gật đầu nhưng vẫn thở dài nói:
- Điều đại nhân nói không sai, chính ta cũng không muốn đến Vũng Hải nhưng Vương Báo không phải người tốt lành gì...
- Có lẽ ngài không biết hôm qua ta đã chứng kiến sợ tàn ác của những kẻ kia...
- Ta lo lắng thôn dân sẽ rơi vào tay hắn phải chịu hoàng cảnh tương tự...
Nghe thấy thế ánh mắt Trần Lâm trở nên sắc lạnh, sâu kính nhìn Phúc bá rồi nhìn qua Lê Dũng, Lê Quý nói:
- Ta đâu có nói các ngươi sẽ đi theo Vương Báo...
Như nghĩ ra đề gì đó Phúc bá giật mình nhìn Trần Lâm khẽ thì thầm:
- Không lẽ ngài muốn chúng ta... giết chết Vương Báo chiếm lấy Bạch Gia thôn này...
Liếc nhìn qua Phúc bá cùng hai người Lê Dũng, ánh mắt Trần Lâm hiện lên vẻ thâm sâu lạnh giọng nói:
- Tại sao không...
- Các vị cũng đã chứng kiến sự cực khổ của thôn dân ở đây, tại sao không vừa giúp họ vừa giúp bản thân mình...
Nghe thấy thế ba người Phúc bá, Lê Dũng và Lê Quý đều giật mình lo sợ nhìn quanh, rất may ở đây ngoài người của Phúc Điền thôn thì không có người ngoài.
Khẽ suy nghĩ một lúc Lê Dũng lắc đầu nói:
- Trần đại nhân, thứ lỗi cho ta...
- Ta chỉ muốn tìm một gia viên cho thôn dân Phúc Điền thôn, chuyện giết người đoạt thôn ta sợ mình sẽ không làm được...
Nghe thấy những lời nói của Lê Dũng, Tử Long không hề ngạc nhiên chỉ mỉm cười quỷ dị.
Bên kia Phúc bá thấy thế chỉ biết thở dài, từ lúc Lê Dũng đồng ý gia nhập đám người Vương Báo thì đã rơi vào bẩy của vị Trần Đại Ca thần bí mà cường đại này, Lê Dũng nếu không muốn thôn dân bị ức hiệp, không muốn bị đồng hóa như những người kia chỉ có thể làm một việc đó là phản kháng, chống lại Vương Báo...
Ngược lại Vương Báo giết Lê Dũng sao khi thống nhất vùng hoang nguyên là điều rất có thể sẽ xảy ra, đây chính là số mệnh của hai người. Tuy nhiên nhờ sự có mặt của một Trần Đại Ca thần bí thì chuyện đó vẫn sẽ xảy ra chỉ có điều kết quả sẽ khác rất khác mà thôi...
Tuy nhiên điều trăn trở nhất cả Phúc bá chính là tại sao vị đại nhân thần bí kia lại làm vậy, ông không tinh hắn làm những việc này chỉ để giúp đỡ họ...
Phải Phúc bá nghĩ không hề sai, Trần Lâm làm tất cả không phải hoàn toàn vị bọn họ mà là vì Bạch Gia thôn này, nhưng không phải thâu tóm nó mà muốn biến nó thành cầu nói với Vũng Hải, một cái cầu nói thuộc quyền quản lý của huyết tộc.
Chiến lực trước mắt của huyết tộc làm nam tiến thống nhất vùng đồng bằng sông Vân Hà rộng lớn, vùng duyên hải phía đông huyết tộc không muốn đụng đến cùng lắm sẽ chỉ thâu tóm vùng hoang nguyên này mà thôi, như thế tương lai sau này Bạch Gia thôn này sẽ là địa phận nằm giữa huyết tộc và Vũng Hải, chính vì thể Trần Lâm mới muốn biến nó thành trung tâm giao thương của hai tộc, mặt ngoài là nhân loại nhưng thực chất là phụ thuộc vào huyết tộc...
.
Bất chợt khi không khí có phần im lặng thì cửa thôn truyền đến một tiếng kêu đau đớn vang lên:
- Xin các anh! Đừng đánh tôi...
- Van xin các anh...
Bị âm thanh thảm thiết kia hấp dẫn đám người Lê Dũng cũng tạm để việc kia qua một bên, dẫn theo một số thôn dân ra ngoài xem thử...
Bên ngoài trên một con đừng lớn tên mặt sẹo Chu Thử đang điền cuồng cầm roi quát vào một nữ nhân ôm yếu đang nằm co ro dưới đất chịu đựng, mặc kệ nhưng lời vẫn xin của nữ nhân kia...
Bên cạnh còn có năm sáu tên thuộc hạ tay cầm loan đao mỉm cười nhìn một màng trước mặt như nhìn một thú vui tiêu khiển...
Vương Báo không có nhiều súng ống đạn dược, vì thế không phải ai cũng được trang bị súng ống.
Cùng chính vì thế có thể chia nam nhân sống trong thôn thành ba loại. Thứ nhất chính là những người trung tâm nhất với Vương Báo được trang bị súng, còn lại chính là những người dùng loan đao chiến đấu với thây ma, nhưng người này đa phần đều là những du côn hay những phần tử hiếu chiến mà Vương Báo tìm được sau này. Cuối cùng là những nam nhân không tham gia chiến đấu hay nói đúng hơn là không gia nhập phần tử vũ trang của Vương Báo, họ phải làm các công việc nặng nhọc để đổi lấy cái ăn, thậm chí làm cả pháo hôi để dần dụ kẻ thù vào bẩy, tóm lại họ là nhân vật tầng dưới chót những kẽ bị thống trị.
Bên kia đám người Phúc Gia thôn bước ra nhìn thấy trên thân thể của nữ nhân kia đầy rẫy những vết roi dài thì không nhịn được run sợ, còn những nam nhân có xúc động muốn xong lên ngăn cản nhưng đã bị Phúc bá ngăn lại...
Lê Dũng nhíu mày bước đến nói:
- Chuyện gì xảy ra?
- Sao các anh lại đánh người như vậy?
Chu Thử đưa roi cho một tiểu đệ của hắn đánh tiếp rồi nhìn qua Lê Dũng đi tới cười nói:
- À... thì ra là Lê Dũng đương gia..
- Không có gì... con nhỏ này tay chân không sạch sẽ, trộm một ổ bánh mì đen của chúng ta ăn...
- Bị huynh đệ bắt được tại chỗ nên đẩy ra đây hành hình, cho những kẻ tay chân không sạch sẽ khác thấy kết cục của việc ăn cắp là gì.
Lúc này trên người nữ nhân này đầy vết roi co rút nằm trên đất, không ngừng đau khổ cầu khẩn âm thanh cực kỳ thê lương. Đám thôn dân của Phúc Điền thôn không đành lòng nhìn thảm cảnh của nữ nhân kia to nhỏ nghị luận.
Lúc này thím Trương cũng chính người đã đứng ra đôi co với tên phần tử vũ trang cướp thứ ăn của bọn trẻ kia, không thể nhịn được tức giận bước ra nói:
- Chẳng qua chỉ là một ổ bán mì, có cần đánh người ta như vậy không?
- Bộ lương tâm của các anh bị chó ăn rồi sao?
Nghe thấy thế Chu Thử nhíu mày hung ác nhìn thiếm Trương nói:
- Chỗ nam nhân chúng ta nói chuyện, nữ nhân các ngươi xen vào làm gì, muốn bị đánh à?
Sát khí trên người Chu Thử rất nặng làm cho thím Trương bị hắn làm giật mình, vội vàng lui về phía sau vài bước không dám nói thêm cái gì nữa.
Lúc này Chu Thử mới hừ lạnh một tiếng nhìn qua Lê Dũng cười nói:
- Lê Dũng huynh năng lực tuy mạnh như cách quản lý thuộc hạ phải hỏi tôi...
- Đám thôn dân ngu ngốc này phái đánh mới nghe lời nếu không họ sẽ trèo lên đầu chúng ta ngồi...
- Nhất là đám nữ nhân kia, chỉ là công cụ cho chúng ta phát tiết không khác gì gia súc, phải cho chúng biết thận phận của mình ở đâu...
Nghe thấy giọng điệu trịnh thượng của Chu Thử, Lê Dũng túc giận siết chặt nắm đấm, thím Trương là cô cô ruột cả hắn Chu Thử nói bà không bằng cả heo chó thử hỏi làm sao không tức giận cho được, nếu đây không phải là địa bàn của Vương Báo, Lê Dũng đã xông lên cho tên này một trận.
Còn Trần Lâm ngồi phía xa nghe thấy thì thoát mồ hôi hột, nếu để đám nữ nhân huyết tộc mà nghe được những lời nói của tên Chu Thử kia, thì chỉ sợ chưa đến một ngày thì đại quân huyết tộc đã san bằng cái ổ chó này không còn một cọng cỏ... tuy nhiên Trần Lâm cũng không ngại giúp họ giải quyết tên kia...
Bên kia Chu Thử hồn hiên không biết rằng mình đã có tên trên một quyển sổ đen nào đó, lạnh lùng nhìn qua nữ nhân kia nói:
- Đưa nó vào trong nhà chứa!
- Đúng rồi, đưa vào trong chứa!
Một phần tử vũ trang quất mệt mỏi, lúc này mới dừng tay. Đám phần tử vũ trang bên cạnh vui mừng hét lên như lể hội.
Không chỉ nam nhân nữ nhân ở trong Bạch Gia Thôn này cũng có gia cấp được chia ra làm bốn loại.
Loại thứ nhất chính là những nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp nhất đều bốn đại thủ lĩnh chiếm dụng. Loại thứ hai là phần thưởng của nhóm phần tử vũ trang, đây là quỳ định của Vương Báo để mua chuộc lòng người, nhóm phần tử vũ trang nếu lập nhiều công lao sẽ được Vương Báo ban thưởng cho một nữ nhân làm của riêng, những nữ nhân này là tư sản của phần tử vũ trang cho dù thủ lĩnh cũng không thể dùng loạn. Loại thứ ba chính là nữ nhân ở Bạch Gia thôn cũng là lao động chính của cả thôn họ chịu trách nhiệm làm ruộng trồng trọt nhưng chỉ nhận được rất ít lương thực để sinh tồn, đám phần tử vũ trang cũng không được dễ dàng động vào nữ nhân này phải có lý do chính đáng. Loại thứ tư chính là nữ nhân trong nhà chứa, tất cả phần tử võ trang đều có thể tùy ý lăng nhục, địa vị thấp nhất.
Chính vì thể đám phần tử vũ trang này luôn tìm mọi cách bắt những nữ nhân khác vào nhà chứa để mình hửng dụng...
Đúng lúc này một gã nam tử chừng ba mươi tuổi xông vào trong đám người, thoáng cái đã quỳ xuống trước mặt đám phần tử vũ trang không ngừng dập đầu với đám người kia khóc lóc:
- Không nên! Không nên! Các vị đại gia, van cầu các người thương xót...
- Không nên đem vợ tôi đưa vào nhà chứa... Tôi... tôi ở chỗ này dập đầu với các vị....
- Vợ tôi đói quá mới phải làm như vậy, vang cầu các người buông tha cho vợ của tôi đi...
Nghe thấy những lời nói của nam nhân kia hàn quang trong mắt Chu Thử lóe lên, một cước đạp tên nam nhân kia, lạnh như băng nói ra:
- Người trộm đồ vật, nữ đưa vào nhà chứa, nam chém mất hai tay đuổi ra khỏi thôn.
- Đây là quy củ do Báo ca định ra.
- Trình Đại Ngưu, cho dù ngươi dập nát đầu cũng không thể thay đổi được.
Nghe thấy thế Đại Ngưu quỳ bò dưới đất cuống quít dập đầu trước người Chu Thử, dập đầu tới chảy máu đau khổ cầu khẩn nói:
- Thử ca... Thử gia gia, van cầu ngài, xin thương xót...
- Không nên đem vợ tôi đưa vào trong nhà chứa...
- Tôi cam đoan, nàng sẽ không dám. cầu ngài...
Chu Thử tức giận trực tiếp cầm lấy súng trường trong tay chỉ vào đầu của Đại Ngưu hung tợn nói:
- Cút... hoặc là chết...
Thấy thế nữ nhân kia không nhịn được chảy ra hai hàng nước mắt vô cùng suy yếu nói:
- A Ngưu... Anh đi mau... đừng qua tâm đến ta...
Đám phần tử vũ trang trong Bạch Gia thôn đều là nhân vật hung ác, chẳng những chém giết thây ma mà giết người cũng không có nương tay. Những ai trong Bạch Gia thôn phạm tội đều có khả năng bị xử bắn.
Biết không thể làm được gì Đại Ngưu vô lực quỳ trên mặt đất, lên tiếng khóc lớn:
- Tú Liên... Anh thật sự xin lỗi em... Tú Liên...
Thấy thế không hề có tí xúc động chỉ hừ lạnh một tiếng rồi Chu Thử lạnh lùng nói:
- Kéo đi!
Nghe được mệnh lệnh hai tên phần tử vũ trang lập tức kéo nữ nhân kia như kéo một con chó trượt dài trên mặt đất chằm chằm hướng đến một nhà kho bỏ hoang.