Bên trong ngôi biệt thự của Vương Báo, buổi tiệc của những cao kẻ lãnh đạo cũng đã bắt đầu.
Gọi là tiệc nhưng đồ ăn cũng khá bình thường, đa phần là thịt nướng cùng lạp xưởng hun khói và một ít thịt gà, còn các loại như rau củ quả thì không hề có.
Nghĩ lại cũng phải dị biến hàng lâm làm cho không chỉ động vật mà cả thực vật cũng biến dị, những thực phẩm như rau quả chắc chỉ có huyết tộc chủng tộc vốn dĩ là thực vật mới có được còn nơi khác thì mơ đi, đến cả khu căn cứ Vũng Hải cũng chỉ có một số ít còn lưu trữ lại phục vụ cho các cao tầng mà thôi.
Tuy nhiên bình thường thì bình thường nhưng trong thời tận thế như hiện tại đã là quý giá lắm rồi, cho nên hai người Lê Dũng và Lê Quý đều khá khách khí vừa ăn vừa nói chuyện, khách sáo cùng đám người Vương Báo.
Chỉ có thanh niên Trần Lâm kia là vô cùng tập trung chuyên môn, vừa ngồi vào bàn đã cấm đầu ăn, không hề có tý gì gọi là khách khí...
Cứ thế chẳng mấy chốc một bàn thức ăn của Trần Lâm đã hết sạch, chỉ còn lại ba cái bánh mì đen ăn không ngon nên được chừa lại. Bánh mì đen này chính là được làm từ bột của những cây Chuối Ngô ngoài kia, khá cứng và hơi chát nên hơi khó ăn. Nhưng đối với những bình dân thì không hề gì thậm chí còn là lương thực chính của căn cứ Vũng Hải, chỉ là đối với kẻ như Trần Lâm thì không hề muốn ăn nó chút nào.
Bên kia Vương Báo nhìn thoáng qua đám người Lê Dũng đều đã ăn gần xong thì mỉm cười nói:
- Các vị huynh đệ!
- Hôm này là một ngày vui của Vương Báo tôi, khi đã quen biết được ba người Lê Dũng...
- Để kỷ niệm cuộc vui hôm nay để ta tặng cho các vị một ít món quà nho nhỏ...
- Các ngươi lên hết đi...
Vương Báo vừa dứt lời thì tám nữ nhân mang theo trang phục thanh nhã từ trong hậu viện đi ra, phân biệt quỳ gối trước đám người Vương Báo. Cứ thế hai người phân biệt bóp chân cho Vương Báo, Lý Tứ và Vương Ngôn, còn Trương Tam thì vì một vài nguyên nhân khách quan nên đã không hề tham gia buổi tiệc này...
Bên kia Lê Dũng cùng Lê Quý nhìn qua tám nữ nhân vây quanh bóp chân cho đám người Vương Báo thì không khỏi kinh ngạc, ánh mắt hiện ra thần sắc không thể tin nổi.
Vóc người và nhan sắc của những nữ nhân này không tệ, khí chất cũng cao quý. Nếu là trước kia sẽ có không biết bao nhiêu nam nhân theo đuổi như không ngờ hôm nay lại thành thành thật thật quỳ gối làm nha hoàn bóp chân cho kẻ khác...
Thực tế những người ở Phúc Điền thôn chưa thật sự trải qua sự đen tối của mạt thế, với những thôn dân thuần phác này đây chỉ là một hồi tai nạn thảm khốc cướp đi sinh mạng của thân nhân họ mà thôi, họ chưa ba giờ nghĩ xã hộ đã biến chuyển đến độ họ không thể nào tưởng tượng ra được. Có lẽ chỉ có Trần Lâm từng rải hơn là hiểu rõ nên không hề quan tâm lắm chỉ chăm chú đánh giá ba ổ bán mì đen trên bàn, thứ trong mắt cậu là đáng giá hơn tám nữ nhân kia.
Bên kia Vương Báo nhìn qua biểu hiện của ba người gật gật đầu cười nhạt một tiếng nói:
- Thế nào Lê Dũng lão đệ, Lê Quý huynh, Trần tiểu đệ...
- Các ngươi nhìn trúng nữ nhân nào cứ nói thẳng...
- Những nữ nhân này dù không có bao nhiêu tác dụng nhưng mà làm ấm giường cũng không tệ đâu.
Nghe Vương Báo nói thế Lê Quý nhìn thoáng qua tám nữ nhân đang quỳ gối trước người Vương Báo, chỉ thấy tám nữ nhân này dù rất đẹp nhưng vẻ mặt lại chết lặng, ánh mắt không có một tia linh động giống như chẳng còn hy vọng gì cả chỉ biết chết lặng sống qua ngày.
Từng là một cảnh sát trưởng của thôn, tuy không phải chức vụ gì lớn nhưng cũng đã tiếp xúc không ít việc, Lê Quý rất nhanh hiểu được đại khái những gì xảy ra với đám nữ nhân kia, lão không nhịn được thở dài từ chối:
- Vợ của bạn không thể lấn, những nữ nhân này đều là nữ nhân của anh...
- Sao tôi có thể lấy nữ nhân của anh được chứ?
- Huống hồ tôi cũng đã có vợ rồi mong anh Báo thông cảm...
Nghe thấy thế Vương Báo nhìn thoáng qua Lê Quý và Trần Lâm, một người kiên quyết từ chối, một người thì cả quan tâm đến.
Hiển nhiên Lê Quý là một người từng trải và có chút cương trực muốn dùng những thứ này mua chuộc lão là không dễ, còn tên Trần Đại Ca kia theo như Vương Báo đánh giá thì tên này khá kiêu ngạo nên những nữ nhân loại này hắn không để y đến cũng là chuyện bình thường.
Tuy nhiên mục đích của Vương Báo không phải hai người kia mà là Lê Dũng.
Nhìn cười nhìn Lê Quý, Vương Báo ánh mắt khăm phục chắp tay nói:
- Lê Quý huynh thật là một người chung thủy, như vậy tôi cũng không làm khó huynh...
- Tuy nhiên tôi và Lê Dũng lão đệ đây vừa gặp đã thân nên không thể không có gì tặng cho huynh đệ được...
Nói xong Vương Báo nhìn Lê Dũng mỉm cười rồi đá một nữ nhân đã quỳ dưới chân như đá một con chó nói:
- Như Lan đi qua hảo hảo hầu hạ Lê Dũng lão đệ đi...
- Từ hôm nay trở đi hắn chính là chủ nhân của cô.
- Nếu như không thể phục vụ Lê Dũng lão đệ cho tốt thì cô nên cút vào trong nhà chứa đi là vừa.
Nghe thấy thế nữ nhân tên Như Lan kia giật mình lo sợ rồi nhanh chóng bò tới trước người Lê Dũng cúi đầu xuống muốn xa bóp chân cho y.
Thấy thế Lê Dũng khẽ giật mình thu hồi chân lại, hắn thập phần không quen thuộc chuyện phục thị như thế này, tuy nhiên hành động vô ý kia Như Lan sắc mặt đại biến thoáng cái biến.
Còn Vương Báo thì sắc mặt cũng trở nên âm trầm, hàn quang trong mắt chớp động hung hăng nhìn vào Như Lan.
Đừng thấy Vương Báo đối đãi khách khí với đám người Lê Dũng mà bị đánh lừa, thực tế hắn là một tên cướp đúng nghĩ không chuyện ác gì mà không làm, đối đãi với nữ nhân không bằng heo chó nhất là những nữ nhân không được việc.
- Thực xin lỗi, chủ nhân!
- Van cầu ngài cho tôi phục thị đi!
- Tôi cái gì cũng làm được, chỉ cần ngài nói thì tôi sẽ thỏa mãn ngài.
- Van cầu ngài, để cho ta phục thị ngài đi!
Như Lan bị Vương Báo trừng mắt thì sợ tới mức quỳ bên chân Lê Dũng, gắt gao ôm lấy chân của y, dùng bộ ngực sữa mềm mại của mình ma sát lên chân y đau khổ cầu khẩn.
Bên kia Vương Báo nhìn Như Lan ôm đùi Lê Dũng sắc mặt trầm xuống, âm thanh thoáng cái trở nên vô cùng âm trầm nói:
- Đem nữ nhân này kéo ra ngoài đi.
Nghe thấy thế hai gã phần tử vũ trang lưng mang súng trường đi tới, dùng ánh mắt tham lam nhìn qua Như Lan.
Những nữ nhân xinh đẹp này tự nhiên là bị đám người Vương Báo độc chiếm, còn những lính quèn như họ chỉ có thể chơi những nữ nhân trong nhà chứa.
Nhà chứa cái tên đã nói lên tất cả là nơi để những tay sai cấp thấp nhất của Vương Báo phát tiết, những nữ nhân ở đó nhan sắc đều khá bình thường, nữ nhân xinh đẹp có khí chất như Như Lan lại không nhiều, mà dù có mấy người nhưng trải qua giày vò tàn khốc của cả một đám người thì sớm đã tàn tạ không còn hình người. Như Lan bổ sung vào cũng có thể làm cho bọn họ thoải mái được một thời gian...
- Không muốn...Cầu xin ngài... chủ nhân...
- Chủ nhân... tôi cái gì cũng nguyện ý làm...
- Cầu ngài cứu tôi với... ngài muốn chơi thế nào cũng được, cầu xin ngài...
Bị hai hệ phần tử vũ trang lôi đi Như Lần đau khổ cầu khẩn, dù sao để một người chơi có chơi thế nào cùng hơn bị một đám cầm thú giày vò, đã có không ít nữ nhân bị chơi đến chết ở đó.
Bên kia Lê Dũng nhìn vào Như Lan khóc lóc đau khổ cầu xin thì không nhịn được ngủi lòng, quay người nhìn Vương Báo nói ra:
- Chờ một chút...
- Vương đại ca, Như Lan này tôi nhận lấy.
Nghe thấy thế sắc mặt Vương Báo lúc này mới chuyển biến tốt đẹp, hắn phất tay bảo hai gã thủ hạ ánh mắt đầy thất vọng đi ra ngoài.
Tránh thoát một kiếp nội tâm Như Lan lúc này đang căng như dây đàn, khi hai gã thủ hạ kia vừa đi, nàng nhanh chống quỳ gối trước người Lê Dũng cẩn thận từng li từng tí bóp chân cho y.
Vương Báo nhìn thấy Lê Dũng tiếp nhận nữ nhân mà mình đưa ra, mỉm cười gật đầu rồi nói ra mục đích của mình:
- Lê Dũng lão đệ hay là anh theo tôi đi!
- Anh thấy đấy thế giới hiện tại đã biến đổi, đây chính là thời cơ tốt cho chúng ta quật khởi.
- Nhớ trước kia những tên con ông cháu cha, không hề có bản lĩnh gì còn ngu hơn con heo những chúng lại hưởng thụ cuộc sống xa hoa, chơi gái đẹp, uống rượu ngon, đi xe đắt tiền.
- Mà chúng ta vất vả cả đời có lẽ còn không mua được một căn nhà nhỏ.
- Nhưng bây giờ đã khác, thế giới đã biến hoá thiên hạ đã đại loạn, cái gì mà tiền tài, quyền lực, gái đẹp tất cả đều có thể do mình tự kiếm lấy.
- Đi theo tôi đi, chúng ta đánh ra một mảnh cơ đồ...
Trong mắt Vương Báo trong chớp động hào quang dã tâm cực lớn, ánh mắt nóng rực nhìn qua Lê Dũng muốn chiều hàng y về dưới trướng của mình.
Vương Báo nói những lời này cực kỳ có động lực, Lê Dũng lẫn Lê Quý cũng lâm vào trong trầm mặc, tự hỏi lời của hắn.
Phải thời đại này tất cả đều bắt đầu lại từ đầu, chỉ cần có súc mạnh trong tay sao không thừa lúc này giành lấy những thứ mình từng khát vọng.
Lúc này Trần Lâm đang im lặng bất chợt lên tiếng hỏi:
- Anh Báo, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, chỗ của anh không quá xa Vũng Hải...
- Anh không sợ chưa phất cờ khởi nghĩ xong đã bị bọn họ diệt sạch rồi sao...
Nghe thấy thế Vương Báo không nhịn được nhìn thoáng qua Trần Lâm, không ngời tên này mới chính là kẻ bình tỉnh nhất, không hệ bị mình lung lạc... không hỏi thì thôi mở miệng ra hỏi thì đúng ngay trọng tâm vấn đề.
Cùng lúc đó Lê Dũng cùng Lê Quý đều thoáng giật mình, phải ở đây còn có một con quái vật là Vũng Hải họ sẽ để nhóm quân phiệt nổi loạn này tồn tại sao...
Tuy nhiên Vương Báo cũng không hề sợ hãi nói:
- Có thế Trần tiểu đệ không biết, thật tế các thế lực tây Vũng Hải này đều được sự ngầm cho phép của chính phủ Vũng Hải...
- Thậm chí từ một góc độ nào đó tôi còn là nhân viên của chính quyền Vũng Hải...
Nghe thấy thế không chỉ Trần Lâm mà cả Lê Dũng và Lê Quý đều thoáng giật mình, họ không thể nào nghĩ ra được đám cướp này lại được sự cho phép của chính phủ...
Thấy thế Vương Báo cười nhạt chỉ vào ổ bánh mì đen trên bàn nói:
- Ổ bán mì đen này được làm từ Chuối Ngô, một loại cây lương thực của thành phố Vũng Hải...
- Tôi chính là dùng năm nữ nhân xinh đẹp cùng một số vũ khí đổi được từ tay chính phủ Vũng Hải...
- Có thế nói quân khu 7 chỉ tập trung phát triển vùng duyên hải không hề có hứng thú với hoang nguyên phía tây này...
- Đây chính là thiên hạ của chúng ra...
- Các vị ở đây chúng ta làm vua một cỏi không phải hơn đến Vũng Hải là chó cho chính quyền Lôi Chấn sao...
Nghe thấy Vương Báo nói thế Trần Lâm gật gật đầu nhìn qua Lê Dũng nói:
- Tôi thấy anh ở đây quả thật tốt hơn đến Vũng Hải nhiều.
Nghe thấy thế Vương Báo không khỏi vui mừng ra mặt còn Lê Dũng thì khi ngạc nhìn Trần Lâm, hắn không ngờ vị đạo lão này sẽ nói như vậy.
Thấy thế Trần Lâm khẽ mỉm cười nói:
- Tuy tôi chưa đến Vũng Hải nhưng đại khái cũng đoán được tình hình ở đó sẽ không phải là quá tốt như anh nghĩ, các phe cánh đấu đá nhau sẽ không phải chuyện hiếm thấy...
- Thôn dân của anh chưa chắc đã thích hợp sống ở nơi phức tạp đó...
- Chi bằng ở lại đây không phải tốt hơn sao...
- Ngoài ra Vũng Hải cũng không có gì khác biệt chỉ sợ cũng chỉ là một đám phiến quân, có đều lớn hơn mà thôi.
Nghe những lời nói của Trần Lâm, Lê Dũng không nhìn được nhíu mày suy nghĩ.
Thật tế những gì Trần Lâm nói Lê Dũng cũng đã từng nghĩ đến rồi, ngoài ra điều kiện ở nơi đây thật rất tốt và rất thích hợp với những người của Phúc Điền thôn, tuy nhiên Lê Dũng lại không muốn gia nhập vào đám người Vương Báo một chút nào.
Thấy Lê Dũng nhíu mày suy nghĩ Trần Lâm khẽ mỉm cười rồi chắp tay nói với Vương Báo:
- Báo ca... hay là anh cho chúng tôi hai ngày suy nghĩ đi...
- Dù sao đây cũng là chuyện trọng đại cần bàn bạc kỹ lưỡng...
Nghe thấy thế tinh quang trong mắt Vương Báo ánh lên, hắn mỉm cười gật đầu nói:
- Điều đó là đương nhiên, các vị có thể ở lại bao lây từ thích...
Nghe thấy thế Trần Lâm khẽ nhíu màu suy nghĩ rồi mỉm cười nói:
- Báo ca...
- Cho phép ta nói thẳng, tình hình của các vị tốt như vậy sao lại nằng nặc mời chào chúng ta như vậy...
- Không lẽ anh gặp khó khăn gì sao...
Khẽ nhìn thật sâu vào thanh niên kia, Vương Báo không nhịn được thở dài nói:
- Trần tiểu huynh đệ đúng là anh hùng xuất thiếu niên...
- Chỉ vài ba câu đã thấy được tẩy của tôi...
- Phải Bạch Gia thôn gặp một chút phiền phức cần các anh giúp giải quyết...