Không gian tĩnh lặng tới mức chỉ cần phát ra một tiếng động nhỏ cũng đủ khiến Lộ Quân Dao đứng tim. Cô run rẩy lùi mình lại, cố gắng cách ra xa người đàn ông hung hăng trước mặt, không một giây một phút nào dám rời mắt khỏi gã.
“Rốt cuộc anh là ai? Chúng tôi đâu có thù hằn gì với anh, sao phải làm như này?”
Thanh âm lí nhí, mi tâm nhiu lại, sắc mặt tím tái như không có giọt máu nào chảy qua, cổ họng cô bị thứ gì đó chặn lại, khó khăn lắm mới thốt được thành lời.
“Bọn mày lấy quyền gì mà hạnh phúc trong khi Tiểu Noãn đang phải chịu khổ một mình ở nước ngoài. Nếu như không phải vì Lăng Trạch Hàm thì tao và cô ấy đã sớm ở bên nhau, có cuộc sống hạnh phúc ấm êm, không cần phải chịu cảnh chia cắt như hiện tại. Các người có tiền thì giỏi lắm sao? Tưởng là muốn chà đạp đám người nghèo hèn như chúng tôi dễ lắm sao?”
Cảm giác nhói đau truyền tới, đôi bàn tay của gã thô bạo bóp chặt lấy cằm cô, bắt ép cô nhìn thẳng vào mắt gã, cố ý tăng thêm giọng nói, vẻ tàn nhẫn ở khoé miệng khiến lòng Lộ Quân Dao lạnh như băng.
“Hai người không thể bên nhau là vì cô ấy không chọn anh. Chuyện này chẳng liên quan gì tới Trạch Hàm cả.”
Giọng nói của Lộ Quân Dao mang một tia khàn khàn, thi thoảng lại bị ngắt quãng vì bị gã dùng lực bóp mạnh ở cằm, hơi thở dần lay lắt hẳn đi, cô cảm giác được bản thân sắp ngạt thở.
“Không liên quan tới hắn thì liên quan tới ai. Còn cả cô nữa, sao không ở nước ngoài luôn đi, đang yên đang lành lại đột nhiên trở về, để hắn lại yêu cô mà làm tổn thương Tiểu Noãn. Nếu giờ đây cô ngoan ngoãn ở nước ngoài thì Tiểu Noãn vẫn được ở bên cạnh tên họ Lăng kia, như thế ít ra, tôi vẫn được nhìn thấy cô ấy từ xa, không phải tới mức muốn nhìn cũng không được như bây giờ.”
Người đàn ông kia bị điên rồi?
Vì yêu mà hận vô cớ.
Gã điên loạn bóp cổ cô, gã muốn cô ngộp thở mà chết ở đây sao?
Đôi bàn tay của gã chẳng khác gì tượng đá, cứng rắn và tàn bạo, mỗi một khi gã tăng thêm nội lực, là cô lại cảm thấy cái chết gần trong tích tắc.
“Á… khụ… khụ… buông… buông tôi ra…”
Lộ Quân Dao bị gã chèn tới mức ho không ra tiếng, cổ họng đau đến điên dại, cô thừa nhận, là chưa bao giờ cô lại sợ chết như hiện tại.
Gã như tên dã thú bị thương, cứ điên cuồng gào thét giữa rừng xanh cô độc, cơn đau khiến gã mất đi lí trí, mà có ý định giết chết những kẻ yếu thế xung quanh.
“Các người có chết nghìn lần cũng không đủ. Tao sẽ thay tiểu Noãn trả mối thù này.”
Giọng gã gằn lên đáng sợ, như muốn giết chết cô ngay lập tức, trong ánh mắt sâu như chim ưng, ẩn duật một mảng đen huyền bí, tựa hồ là hố đen hận thù, nó đang điều khiển thần thức gã, khiến gã không cách nào làm chủ được chính mình, cứ điên cuồng tàn sát.
Gã chẳng khác gì yêu quái ăn thịt người, xung quanh toát lên luồng khí lạnh lẽo.
“Anh điên rồi… giết người phải vào tù đó. Như thế anh sẽ vĩnh viễn không bao giờ gặp được Tiểu Noãn nữa đâu!”
Cố dùng chút hơi thở lay lắt cuối cùng để nói, sắc mặt Lộ Quân Dao đỏ như gấc, cảm giác nặng nề mỗi lúc một rõ rệt, đè bẹp lên trái tim loạn nhịp của cô, khiến toàn thân cô hỗn loạn không ngừng.
“Vào tù thì sao? Chẳng phải hiện tại tự do tao vẫn không gặp được cô ấy đây sao?”
Mỗi một câu gã nói là bàn tay gã lại tăng thêm lực, ép sát thân thể Lộ Quân Dao vào tường, gã thật sự muốn giết chết cô ở đây sao?
“Tôi… có thể… giúp anh…”
Hơi thở của Lộ Quân Dao đang ngày càng yếu đi và ngắn lại, luồng oxy trong cơ thể cô sắp cạn kiệt, nếu như còn giằng co thêm một chốc nữa, thì cô thực sự sẽ tắt thở mất.
Ngay sau đó, gã hung hăng hất văng người Lộ Quân Dao ra xa, khiến đầu cô va phải tường, vết thương chằng chịt vết thương khiến cô tê tái, nhưng không kịp cảm nhận nữa rồi, trước tiên cô cần phải thở, cung cấp oxy vào người để giành lấy sự sống.
Phải sống trước rồi mới nghĩ được cách thoát khỏi đây.
Có thoát được khỏi nơi này cô mới có hi vọng chữa lành vết thương.
“Cô đừng nghĩ sẽ qua mặt được tôi! Nếu cô dám giở trò thì tôi sẽ lập tức giết chết.”
Lời hắn nghe thật đáng sợ, như luồng khí hàn truyền thẳng tới tim Lộ Quân Dao, cô không thể không thừa nhận, trong mắt cô người đàn ông đó còn đáng sợ hơn cả ác quỷ hút máu.
“Anh thả tôi ra đi. Tôi nói với Trạch Hàm đưa Tiểu Noãn về nước.” Nhịp thở của Lộ Quân Dao vẫn chưa ổn định, cô rã rời nói.
“Cô nghĩ tôi ngu sao? Khó khăn lắm mới bắt được cô tới đây, thả ra cho cô chạy đi báo công an à. Còn Lăng Trạch Hàm… tôi đoán… chỉ trong sáng mai thôi là hắn sẽ tìm tới đây.” Gã nhếch lên nụ cười tàn ác như quỷ sứ, ánh mắt của gã chứa màu đỏ của máu, thật đáng sợ.
Lời của gã khiến Lộ Quân Dao sợ xanh mặt, nếu Lăng Trạch Hàm thực sự đến thì cả hai sẽ phải chôn thân tại đây. Gã ta đang rất hận, thú tính bộc phát dữ giằng, không ai có thể đoán được tiếp theo gã sẽ làm gì, vì thế hiện tại gã nguy hiểm hơn bất cứ ác ma nào. Lòng thầm hi vọng là Lăng Trạch Hàm đừng vì cứu cô mà tới một mình.
Gió đêm lạnh lẽo hắt hiu trong bóng tối mịt mờ, phà phà vào trên gương mặt lay lắt của Lộ Quân Dao, khiến thân thể cô đã yếu ớt nay lại càng xiêu vẹo, toàn thân âm ỉ cơn đau, sức lực dần cạn kiệt.
Suốt đêm ấy, cô không tài nào nhắm nổi mắt, đôi con ngươi sáng trong cứ trợn tròn, thi thoảng lại đề phòng mà liếc nhìn gã đàn ông đang ngủ gục bên góc nhà, tiếng ngáy của gã phá tan đi sự tĩnh lặng.
Cố vùng vẫy để thử mở trói, nhưng chỉ khiến cơn đau nhói thêm, cơ bản sợi dây thừng vừa cứng lại vừa to, không cách gì để cô nới lỏng ra được cả.