Lộ Quân Dao chọn ra set up trang phục phù hợp rồi đưa cho Âu Thiên Ân, cô mạnh dạn nói:
“Chị Ân, có đôi khi chị cũng đừng khắt khe với stylist quá! Thực ra, cách nhìn của mỗi người đều khác nhau, đâu có thể rập khuôn mãi được.”
Lời lẽ của Lộ Quân Dao tuy mang đầy hàm ý nhưng không những không khiến Âu Thiên Ân tức giận, mà còn thành công chọc cô ấy cười.
“Hazzza… ai bảo trên đời này chỉ có vợ chồng cô là hợp ý tôi chứ!”
Rất muốn nói với họ rằng giữa cô và anh đã không còn là vợ chồng nhưng cổ họng Lộ Quân Dao lại ứ nghẹn, không nói nổi thành lời. Vì thế cô chỉ có thể giả vờ xởi lởi cho qua.
“Chị Dao… chị đỉnh quá! Không hổ là phu nhân chủ tịch Lăng.”
Stylist bên Fashin ghé nói nhỏ bên tai Lộ Quân Dao, ngón tay cái ra ám hiệu like ủng hộ.
Bị dồn vào thế khó, Lộ Quân Dao chỉ đành cười gượng như không có chuyện gì xảy ra, như đối với cô mọi thứ thực bình thường, nhưng thực ra lòng cô hiện tại lại vô cùng rối bời và ngổn ngang.
——————————
Tại bệnh viện…
Lăng Trạch Hàm vừa tỉnh lại cứ nằng nặc đòi đi tìm Lộ Quân Dao. Anh như sói hoang mất đi lí trí, cứ vô thức kiếm tìm như vừa đánh mất đi một thứ rất quan trọng.
“Buông ra… anh phải đi tìm Quân Dao.”
Lăng Phong cố giữ Lăng Trạch Hàm lại, hai người đàn ông giằng co nhau, mệt rã rời.
“Anh… đừng cố chấp nữa. Hãy cho chị ấy thêm chút thời gian để chấp nhận và cho anh được nghỉ ngơi nữa. Bây giờ anh tới tìm chị ấy cũng không có ích gì đâu!”
Thất vọng nằm xuống giường, Lăng Trạch Hàm như chim non bị vỡ tổ, cứ nằm thoi thóp vô hồn.
Điều đó khiến Lăng Phong có chút xót xa. Người đàn ông trời không sợ, đất không sợ, mà lại bị hành cho lên bờ xuống ruộng chỉ vì một chữ “tình”.
Nghe có nực cười không cơ chứ!
Lăng Phong kéo ghế ngồi xuống cạnh giường bệnh, tuy thường ngày hay lêu lổng, thích trêu đùa ong bướm nhưng vào những lúc quan trọng vẫn còn sâu sắc lắm!
“Anh à! Mặc dù anh thật lòng muốn chăm sóc chị ấy nhưng mà anh lừa dối chị ấy cũng là thật. Hơn nữa, chắc là chị ấy đang rất khó chịu khi phải nghe sự thật từ phía Ôn Tiểu Noãn. Cho nên tạm thời anh đừng vội tìm chị ấy, chỉ khiến chị ấy càng tức giận mà xa cách thêm thôi! Anh cứ cho chị ấy ít thời gian để bình ổn lại mọi chuyện trước đã.”
Lời của Lăng Phong bị ngắt quãng khi cánh cửa phòng bệnh phát lên tiếng động.
Lăng Hạc cùng phu nhân đi vào, nhìn thấy dáng vẻ tiều tuỵ trước giờ chưa từng có ở Lăng Trạch Hàm thì họ không khỏi xót xa.
Lăng Hạc hỏi Lăng Phong:
“Anh con làm sao thế?”
Lăng Phong đau lòng liếc nhìn Lăng Trạch Hàm rồi quay sang trả lời ba mình:
“Anh ấy dầm mưa nên bị cảm lạnh.”
Câu trả lời ấy của Lăng Phong khiến Lăng Hạc giật bắn người, hai mắt xoe tròn, cánh tay chỉ về phía giường bệnh mà Lăng Trạch Hàm đang nằm.
“Bị cảm lạnh mà thành ra như thế này sao?”
Khẽ thở dài đằng đẵng, Lăng Phong lắc đầu nói tiếp:
“Không phải chỉ riêng bị cảm lạnh, mà anh ấy còn mắc bệnh tương tư.”
Sự thật vượt quá sức tưởng tượng của Lăng Hạc, thật không ngờ đứa cháu trai thường ngày chưng ra bộ mặt lạnh lẽo, lại có lúc liệt giường vì tương tư.
“Là ai?”
Mi tâm Lăng Phong nheo lại, anh ta khó khăn lắm mới nói được nên lời:
“Lộ Quân Dao.”
Ông bà Lăng liếc mắt nhìn nhau đầy kinh ngạc, đó chẳng phải là vợ cũ của anh sao?
“Sao lại là cô ta? Không phải cô ta biệt tăm nhiều năm nay rồi à? Sao lại trở về và còn bám lấy Trạch Hàm nữa cơ chứ!” Vương Hiệu cố ý nhấn mạnh từng câu chữ mà nói tiếp: “Trên đời này thiếu gì phụ nữ tốt, mắt nhìn của Trạch Hàm cũng thật là kém quá đi mất.”
Như thế có khác nào đang dùng muối xát lên vết thương của Lăng Trạch Hàm.
Mà cũng đúng thôi, từ trước tới nay Vương Hiệu hoàn toàn không ưa gì Lộ Quân Dao cả, đương nhiên bà ta không muốn lại thấy cô xuất hiện ở Lăng gia thêm một lần nào nữa.
Liếc thấy sự biến đổi sắc trên gương mặt Lăng Trạch Hàm, một sự xám xịt như màu mây đen, Lăng Phong tiến tới cắt lời Vương Hiệu.
“Mẹ nói gì thế?”
Vương Hiệu định mở miệng nói tiếp liền bị Lăng Hạc chen lời, ánh mắt căm phẫn của ông nhất thời khiến bà ta quay cuồng, câm thin thít.
“Bà im miệng đi, đừng nói linh tinh nữa. Bà có tư cách gì mà nói Trạch Hàm. Tự xem lại mình đi, lúc nào cũng bao che cho Ôn Tiểu Noãn mà không biết mình đang bị qua mặt. Đó phải chăng là phụ nữ tốt mà bà nói…”
“Tôi…”
“Tôi cái gì mà tôi. Chuyện tình cảm là thứ không thể ép buộc được và cũng không có ai được phép xen vào. Cho nên chuyện của Trạch Hàm cứ để nó tự mình đối diện. Bà đừng có ở đó mà châm thêm dầu vào lửa.”
Sự hỗn độn trước mắt khiến thần trí Lăng Trạch Hàm càng thêm rối bời.
“Mọi người cứ về trước đi. Con muốn yên tĩnh.”
“Trạch Hàm à, thím…”
Vương Hiệu chưa nói xong lời đã bị Lăng Hạc kéo ra khỏi phòng.
“Đi thôi! Để nó còn được nghỉ ngơi.”
Căn phòng vip của bệnh viện tuy thoáng đãng và sạch sẽ nhưng thật trống trải biết mấy, khiến lòng Lăng Trạch Hàm cô đơn đến lạ lùng.
Thấy sắc mặt ẩm thấp của anh như thế, Lăng Phong chỉ có thể câm thin thít, không dám nhiều lời, cứ tự xem mình là người tàn hình, thoát ra xa khỏi tầm mắt anh. Vì nếu để anh thấy phiền sẽ thực sự đuổi đi mất, như thế lại càng khiến nhiều người lo lắng thêm.
“Lăng Phong…”
Tiếng gọi đầu tiên của anh suốt một ngày đằng đẵng khiến Lăng Phong giật mình, không dám tin là thật.
“Anh vừa mới gọi em sao?”
“Không phải tôi thì là ma à. Mau lại ngồi đây anh có chuyện muốn hỏi cậu.”
“Được…”
Kéo ghế ngồi xuống cạnh giường, Lăng Phong rửa tai sẵn sàng lắng nghe.
Giọng nói của Lăng Trạch Hàm âm trầm và mang đầy khí lạnh.
“Cậu có cách gì để xin lỗi phụ nữ hay không? Làm sao mà khiến họ vừa nghe đã đồng ý liền thì càng tốt.”
Câu hỏi khiến Lăng Phong câm nín, sâu trong ánh mắt trong veo ẩn duật sự bất lực, trước kia anh hành hạ người ta đủ đường, bây giờ lại lừa dối dắt người ta về làm vợ, mà còn dám đòi hỏi vừa xin lỗi là được đồng ngay. Anh có mơ xa vời quá không vậy, có mơ thì cũng thực tế một chút đi chứ!
“Cách thì thực sự có rất nhiều cách. Nhưng mà… anh cần có sự chân thành, và cũng không thể đảm bảo thành công trong lần một, lần hai được.”