Thời gian thấm thoát trôi qua, hôm nay đã là ngày cuối tuần, Lộ Quân Dao như thường lệ sẽ đưa con trai tới trung tâm vui chơi, sau đó tạt qua siêu thị mua một ít đồ dùng và chuẩn bị thức ăn tối.
Hiếm hoi lắm cô mới có thể dành trọn vẹn một ngày để ở bên con trai. Vì thế cô muốn dùng quỹ thời gian này cùng Thiên Thiên vui đùa, cho thằng bé chơi tất cả những trò mà nó thích.
Vốn là đứa trẻ hiếu động cho nên Thiên Thiên chơi đùa với những con thú tự động rất hăng say. Lộ Quân Dao đứng từ xa nhìn con trai, môi khẽ mỉm cười hạnh phúc. Thời điểm hiện tại thì con trai chính là bảo bối quý giá nhất mà cô có, là động lực để cô tiếp tục sống tốt, là niềm vui hằng ngày của cô, là niềm khích lệ mỗi khi cô thấy mệt mỏi và áp lực.
Chỉ cần con trai được vui vẻ thì cho dù phải đánh đổi bất cứ giá nào cô cũng đều chấp nhận.
Sau khi ăn bữa trưa ở nhà hàng Trung thì hai mẹ con Thiên Thiên lại tiếp tục dạo vòng quanh siêu thị.
“Thiên Thiên hôm nay muốn mua mô hình đồ chơi gì nào?”
Ngước ánh mắt long lanh lên nhìn mẹ, Thiên Thiên ngập ngừng hỏi:
“Có phải hôm nay con muốn mua gì mẹ cũng sẽ đồng ý không?”
Vuốt nhẹ bàn tay mình lên mái tóc lưa thưa của con trai, Lộ Quân Dao nhẹ cười và gật đầu thật hiền từ.
“Đương nhiên rồi.”
Bờ môi nhỏ xinh của Thiên Thiên hé cười, nụ cười ngây ngô của một đứa trẻ.
“Con muốn mua mô hình Lego.”
Vầng trán nhấp nhô của Lộ Quân Dao khẽ nhăn lại, cô hỏi con trai:
“Cái đó rất khó chơi. Con chắc là mình biết chơi chứ?”
“Không biết thì con sẽ tự mình học.”
Lộ Quân Dao chỉ có thể bất lực lắc đầu rồi với tay lên kệ lấy xuống một bộ Lego theo ý muốn của con trai. Kì thực cậu con trai này của cô có tư chất thông minh từ nhỏ, hơn hẳn chúng bạn cùng trang lứa, lại ham học hỏi và thích tìm tòi những điều mới lạ.
“Giống ai thế không biết.”
Mặc dù cô đã cố hạ giọng thấp xuống nhưng lời cô vừa mới nói vẫn lọt vào tai Thiên Thiên. Nó nhanh nhảu đáp lại:
“Con do mẹ sinh ra, không là con của ba mẹ thì chẳng lẽ lại từ trên trời rơi xuống.”
Tuy giọng nói còn bập bẹ có đôi ba từ chưa rõ nhưng lời phản bác của thằng bé khiến Lộ Quân Dao đứng hình. Cô thực không ngờ con trai mình lại sáng dạ như thế. Có điều cô cảm thấy rất vui, môi hé lên nụ cười tươi như hoa vừa chớm nở.
Nụ cười vụt tắt khi một người phụ nữ trung tuổi xuất hiện. Tuy nhiên tuổi tác so với dáng vóc của bà ta lại tỉ lệ nghịch. Da dẻ sáng hồng ít nếp nhăn, lớp trang điểm nhẹ nhàng và nổi bật. Bước đi kiêu ngạo và khí chất. Chỉ có điều lòng dạ lại hẹp hòi và thích châm chọc người khác.
“Ai dà… Ai thế này? Hiếm hoi lắm mới được gặp lại cháu dâu cũ ở đây. Xem ra thời gian qua sống cũng không tệ nhỉ? Lại có đứa con trai lớn chừng này rồi cơ à? Cô thật là biết cách lừa giai đó.”
Người phụ nữ đó là Vương Hiệu- thím ruột của Lăng Trạch Hàm, mẹ ruột của Lăng Phong. Đi cạnh bà ta là Ôn Tiểu Noãn, cái mặt câng câng của cô ta trông thật bỉ ổi và đáng ghét.
Trước kia khi Lộ Quân Dao kết hôn với Lăng Trạch Hàm thì Vương Hiệu đã không ưa gì cô. Nay hai người đã ly dị bà ta cũng không còn phải nể mặt mũi gì nữa. Mặc dù trên môi vẫn gọi thím-cháu mật ngọt nhưng lòng dạ chỉ muốn làm cô xấu mặt.
Đương nhiên Lộ Quân Dao thừa hiểu điều đó, cô nhếch mép môi cười nhạt, sắc mặt điềm tĩnh khiến Vương Hiệu có đôi chút kinh ngạc.
“Thím thật biết nói đùa. Con nào có tài năng được như thím nói. Nhưng có một điều thím lại nói rất đúng, quả thực dạo này cháu sống rất tốt.”
Ôn Tiểu Noãn cậy mình được Vương Hiệu nuông chiều mà thuận đà đẩy nước trôi sang phía Lộ Quân Dao.
“Thím à,… Thím nhìn đứa bé xem… xem thử nó có giống anh Hàm không?”
Vương Hiệu cười đểu thành tiếng, vẻ mặt bà ta quả thực khiến Lộ Quân Dao chẳng muốn nhìn thấy một chút nào.
“Đúng nhỉ? Nếu nó là con cháu Lăng gia thì chúng ta nên đòi lại chứ! Huống hồ trưởng nam nhà họ Lăng chỉ còn lại mình Trạch Hàm, tới bây giờ nó còn chưa chịu cưới vợ mới, lỡ như nó thật sự không muốn kết hôn thì chẳng phải hương hoả sẽ tiêu vong sao? Lộ Quân Dao, cô nói đi, đây có phải là con của Trạch Hàm không?”
Lòng bàn tay cô nắm chặt lại, dáng vẻ vẫn bình tĩnh lạ thường, cô mỉm cười mỏng.
“Thím thật biết cách khiến người ta phải kinh ngạc đó. Con và Trạch Hàm đã ly hôn vào bốn năm trước rồi thì làm sao mà có con với nhau được. Hơn nữa, con trai con đã có ba rồi, không thể nào tự nhận bừa như thế được đâu!”
Đúng là bốn năm rồi Vương Hiệu mới gặp lại Lộ Quân Dao nhưng cô đã thay đổi đi nhiều. Hiện tại cô đã không còn là một cô gái chỉ biết cúi đầu chịu ấm ức mà cô biết nên đứng lên, biết đánh trả.
“Vậy ba thằng bé đâu? Sao chỉ có hai mẹ con cô đi như này?”
Trong khi Lộ Quân Dao bối rối thì từ đâu David lại xuất hiện, anh gọi tên cô từ xa.
“Quân Dao.”
Sải bước vội vã bước tới gần, David nhẹ bế Thiên Thiên lên, ánh mắt anh nhìn sang phía Vương Hiệu và Ôn Tiểu Noãn, dõng dạc tuyên bố.
“Tôi là ba của đứa bé này. Con trai tôi đã làm gì không phải với hai vị sao?”
Vương Hiệu cứng miệng chỉ có thể lắc đầu:
“Không có.”
Vừa lúc Lăng Trạch Hàm đứng từ xa có thể nghe thấy, anh loạng choạng bước đến, ánh mắt đau thương ngước nhìn Quân Dao rồi nghẹn ngào hỏi:
“Thiên Thiên thực sự là con của anh ta sao?”
Cảm xúc khiến cổ họng Lộ Quân Dao ứ nghẹn, cô cố nuốt tất cả vào lòng, mọi thứ hỗn độn đang cào xé tâm can cô.
“Phải, Thiên Thiên đích thực là con trai ruột của David.”
Từng chữ như vết dao cứa vào tim Lăng Trạch Hàm khiến anh thoi thóp từng nhịp thở. Anh bước lên gần cô hơn một chút, khắp người trĩu nặng như đang gánh cả đỉnh núi Thái Sơn trên lưng.
“Em thực sự yêu anh ta?”
Tâm trạng Lộ Quân Dao cũng chẳng khác Lăng Trạch Hàm là mấy. Nhưng cô vẫn giữ bản mặt lạnh để cố che giấu đi tất cả. Cô không muốn anh thấy mình yếu lòng, càng không muốn mình lại bị Ôn Tiểu Noãn cười nhạo. Một lần thôi đối với cô đã đủ lắm rồi.
“Nếu không yêu thì sao lại có Thiên Thiên chứ?”
Phải…
Bây giờ thì Lăng Trạch Hàm đã hoàn toàn tin là Lộ Quân Dao không hề yêu anh. Dường như ánh mắt lạnh của cô đã nói cho anh biết điều đó.