Một mình Lăng Trạch Hàm đứng ngoài hành lang mang đầy nỗi u uất. Một tay anh vịn lên thành tường, tay còn lại kẹp điếu thuốc đỏ rực, dưới đất vung vãi đầy vết tro tàn. Bên tai anh văng vẳng lại câu nói vừa nãy của Lộ Quân Dao, cõi lòng như bị chia xẻ thành nhiều mảnh vụn.
Thành phố đã chìm vào giấc ngủ đêm khuya, đìu hiu và tĩnh lặng giống như tâm trạng anh vậy.
Người ta nói chớ có sai: tất cả mọi thứ chỉ quý giá ở hai thời điểm là trước khi có được và sau khi mất đi.
Trước kia anh có cô nhưng chưa từng biết trân trọng cô, anh yêu cô nhưng luôn ra sức hành hạ cô, anh không muốn ly hôn nhưng vẫn đồng ý kí tên. Bây giờ anh hối hận rồi, hối hận về tất cả.
Phải chăng mọi thứ đã quá muộn màng…
Đôi mắt sầu thương nhắm lại, khuôn mặt anh in rõ hai chữ “khổ đau”.
————————————-
Quán bar Over…
Tiếng nhạc remix xập xình, ánh đèn xanh đỏ quyện lẫn vào nhau tạo nên một làn không gian ảo mộng, hương rượu nồng say đưa con người ta tiến sâu vào những ảo giác.
Lăng Phong hai tay ôm hai cô đào lả lơi đang dần đi từ cửa vào. Anh ta diện set quần Jean áo sơ mi đơn giản, vẻ mặt điển trai hào nhoáng, sự trẻ trung cuốn hút bao cặp mắt mĩ nhân.
Nhưng khi nhìn thấy Lộ Quân Dao đang ngồi một mình uống rượu ở trước quầy pha chế thì Lăng Phong có chút ngạc nhiên. Anh ta nhanh chóng báo tin tới Lăng Trạch Hàm, phất tay đuổi đoàn ong bướm xung quanh đi, rồi bước tới ngồi cạnh cô.
“Cho một chai Remy Martin.”
Chất giọng nam tuy không có gì đặc biệt nhưng Lộ Quân Dao nghe rất quen tai. Cô ngoái mặt sang nhìn, có chút kinh ngạc khi thấy Lăng Phong ngồi cạnh.
“Sao cậu lại ở đây?”
Lăng Phong nhận lấy rượu và ly từ tay Bartender, chậm rãi rót một ly đầy ắp, chạm nhẹ lên cổ ly của Lộ Quân Dao.
“Sao tôi lại không được tới? Chị dâu… à không bây giờ phải gọi là chị dâu cũ không muốn nhìn thấy tôi tới vậy à?”
Lộ Quân Dao nâng cốc rượu lên nhấp một ngụm nhỏ, mép môi cô nhếch nụ cười nhạt nhẽo.
“Thì cậu vẫn cứ xuất hiện trước tầm nhìn của tôi đấy thôi!”
Nói trắng ra là Lộ Quân Dao không muốn gặp hay liên quan gì tới nhà họ Lăng nữa.
Câu đáp của cô khiến Lăng Phong cảm thấy khó chịu, từ trước tới nay anh ta vốn đã không ưa gì cô. Nếu cô không có cái mác vợ cũ của Lăng Trạch Hàm chắc là anh ta sẽ không chút nào kiêng nể cả.
“Chị vẫn như trước đây nhỉ? Thẳng thắn quá rồi đó.”
Không đáp lại lời Lăng Phong, Lộ Quân Dao chỉ lặng im uống rượu. Điều đó khiến anh ta không kìm được cơn tò mò mà thốt lên:
“Từ bao giờ mà Lộ Quân Dao hiền thục ngày xưa lại biến thành con sâu rượu trong quán bar giống như bây giờ vậy?”
Mép môi Lộ Quân Dao nhếch lên như vừa cười, ánh mắt cô lạnh như nước nhìn sang Lăng Phong, cô thẳng thắn đáp.
“Thì giống như cậu nói đó: ngày xưa và bây giờ vốn dĩ đã không có gì liên quan tới nhau. Cho nên không thể nào đem ra so sánh một con người ở hai thời điểm được.”
Lăng Trạch Hàm vừa tới thì kịp lúc nghe thấy câu trả lời của Lộ Quân Dao.
Đúng thế…
Khi nhìn sự vô tình và hờ hững trong đôi mắt của Lộ Quân Dao bây giờ thì Lăng Trạch Hàm không thể nào so sánh với sự dịu dàng, ấm áp của ngày xưa được nữa.
Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ…
Một khi tấm chân tình bị bỏ lỡ thì cô sẽ không dễ dàng trao tới ai lần thứ hai.
Bốn qua năm qua, vẫn như thường lệ cứ mỗi khi vào ngày hai mươi lăm hàng tháng Lộ Quân Dao sẽ một mình ngồi ở bar uống rượu. Ban đầu là để xua tan đi bao tâm sự, để tìm nơi trút bỏ muộn phiền. Lâu dần nó trở thành thói quen, một thói quen khó bỏ.
Cô không rõ thói quen này tốt hay xấu, chỉ thấy khi rượu vào thì lòng mình sẽ nhẹ nhõm hơn một chút.
“Quân Dao… đừng uống nữa.”
Một bàn tay nắm chặt lấy tay cô cản lại, hơi thở, hương thơm toả ra từ người anh ta thực quen thuộc.
“Buông ra… buông tôi ra…”
“Dạ dày em không tốt, đừng uống nhiều rượu như thế.”
Lăng Trạch Hàm vẫn cố chấp không chịu buông tay Lộ Quân Dao ra.
Cô bất lực ngước đôi mắt lạnh tanh lên nhìn anh, trong khi thân thể cô đã bắt đầu ngấm men rượu mà toả lên luồng khí nóng phừng.
“Anh lấy tư cách gì để cấm đoán tôi hả? Đừng ra vẻ giả nhân giả nghĩa nữa… tôi thấy không hợp với anh đâu!”
Trong khi Lăng Trạch Hàm im lặng thì Lăng Phong lớn tiếng quát:
“Lộ Quân Dao cô đừng được đà mà làm tới. Anh ấy…”
Ánh mắt Lăng Trạch Hàm như mũi dao sắc bén cứa ngang cổ họng Lăng Phong. Làm sao anh lại không rõ ý tứ trong suy nghĩ của em trai mình được. Làm sao mà anh lại không biết em trai định nói gì chứ. Chỉ là nỗi đau mà anh chịu nào thấm thoát gì so với cuộc đời cô.
“Im miệng… ở đây không còn việc của em nữa. Mau đi đi.”
“Nhưng mà…”
“Đi…”
Khi Lăng Phong rời đi thì Lăng Trạch Hàm cũng buông tay mình khỏi Lộ Quân Dao.
“Xin lỗi… Nhưng lần sau em đừng một mình tới nơi này mà uống nhiều như thế nữa.”
Cô không nói gì chỉ vứt lại một ít tiền rượu trên bàn rồi lạnh nhạt rời đi. Dù sao cô cũng uống đủ rồi. Và cũng không còn hứng thú để uống tiếp nữa. Sự xuất hiện của anh hoàn toàn khiến cô cụt hứng, có thể về sau cô sẽ phải đổi quán bar khác hoặc là từ bỏ thói quen này thôi!
Mặc dù chưa tới mức say không biết gì nhưng hơi rượu khiến bước đi của Lộ Quân Dao loạng choạng. Nhưng cho dù thế nào thì cô cũng chối từ sự giúp đỡ của anh.
“Em say rồi, để anh đưa em về.”
“Không cần. Tôi có tay có chân đầy đủ sẽ tự mình về được.”
Cánh tay cô vẫy vẫy taxi nhưng khi vừa mở xe liền bị anh bế bổng bắt ép lên xe anh.
“Buông ra. Anh làm gì vậy?”
“Em say rồi, để anh đưa em về.”
“Đã nói không cần rồi mà…”
Mặc kệ cô có cần hay không thì Lăng Trạch Hàm đã đặt cô ngồi gọn vào trong xe. Khoảnh cách giữa hai người tạo ra bầu không khí nóng hổi. Hai ánh mắt si tình đối diện nhau, mặt sát mặt, môi gần chạm môi, nhịp thở hoà làm một.
Thời gian và không gian lúc ấy như chững lại…