Thẩm Xuyên trong bộ âu phục đen bước tới cạnh Cố Tịnh.
“Có chuyện gì thế?”
Ánh mắt sắc như dao của Cố Tịnh chĩa thẳng về phía Thẩm Xuyên, vẻ mặt cô ấy xám xịt hẳn.
“Tại sao anh mời Lăng Trạch Hàm mà không nói trước với em một tiếng?”
Thời gian qua vì chuyện mời Lăng Trạch Hàm tới dự đám cưới mà chưa thông qua sự đồng ý của Cố Tịnh cho nên Thẩm Xuyên đã bị cô mắng suốt mấy tháng trời. Có cho anh ta thêm lá gan nữa cũng không dám làm càn.
Chỉ có điều mấy ngày trước là Lăng Trạch Hàm chủ động tìm tới Thẩm Xuyên ngỏ ý muốn tới dự sinh nhật Cố Tịnh. Dù trên phương diện là bạn thân hay đối tác thì Thẩm Xuyên cũng không cách nào để khước từ.
“Tịnh Tịnh à… Anh cũng đâu có cố ý. Là cậu ấy tự mình muốn đến anh biết phải làm sao.”
Đôi mày của Cố Tịnh chau lại, cô ấy nghiến răng nghiến lợi nói:
“Nếu anh không đưa thiệp mời cho anh ta thì làm sao mà anh ta vào được.”
Thẩm Xuyên chỉ đành thú thật:
“Đúng là anh đưa thiệp mời cho Trạch Hàm nhưng mà… đó không phải là ý anh. Mấy ngày trước là cậu ấy chủ động tới tìm anh và nói muốn tham dự tiệc sinh nhật của em, anh còn cách nào để từ chối. Em cũng biết bọn anh ngoài là đối tác thì còn là bạn bè, cũng đâu thể không nhìn mặt nhau nữa. Vả lại nếu Trạch Hàm đã muốn tới bữa tiệc này thì chắc là cậu ấy vẫn còn có mục đích khác nữa, dù anh có muốn cản cũng không cản nổi.”
Thấy bầu không khí giữa hai vợ chồng Cố Tịnh mỗi lúc một căng thẳng, Lộ Quân Dao bèn cản lời của cô bạn thân lại.
“Tịnh Tịnh, nếu là cậu đang nghĩ cho tớ thì không cần đâu! Dù sao cũng đâu phải là tớ chưa từng gặp lại anh ta. Hơn nữa bây giờ hai bọn tớ đã là đối tác, cùng làm stylist cho Âu Thiên Ân nên phải chạm mặt nhau suốt. Đừng vì chuyện nhỏ mà làm mất hoà khí vợ chồng.”
Mặc dù lòng đầy thứ muốn hỏi nhưng khi nhìn thấy sắc mặt không vui của Lộ Quân Dao thì Cố Tịnh không nỡ mở lời. Chỉ đành dẫn hai mẹ con họ tới bàn tiệc bên góc hồ.
“Đây là bàn mà tớ chuẩn bị riêng cho mẹ con cậu đó.”
“Được rồi, đừng mải quan tâm tới một mình tớ thế mau đi tiếp khách khứa đi.”
Vừa quay lưng chưa kịp bước thì Cố Tịnh sực nhớ ra điều gì đó liền quay lại nhắc nhở Lộ Quân Dao.
“À phải, ban nãy tớ đã lỡ hứa với tiểu Thiên là để nó thoả sức ăn bánh ngọt, cậu đừng có mà cấm đoán nó đó.”
Khi nhìn thấy cái gật đầu của Lộ Quân Dao thì Lộ Thiên Thiên đứng cạnh liền nhoẻn miệng cười. Ngón tay cái chĩa lên ra hiệu một like cho Cố Tịnh.
Thế nhưng khi Cố Tịnh rời đi chưa được bao lâu thì Lăng Trạch Hàm chợt bước tới.
Lộ Quân Dao vẫn tập trung lướt điện thoại mà không hề để ý tới sự tồn tại của Lăng Trạch Hàm.
Điều đó ít nhiều gì cũng đả kích tới cảm xúc của anh. Dẫu không phải là lần đầu nhưng cảm giác xa lạ này anh thật sự không thể thích nghi được. Cố ghì chặt mọi hỗn độn sâu trong lòng, anh mở lời hỏi cô.
“Chồng em không cùng tới sao?”
Ngoài mặt Lộ Quân Dao điềm tĩnh bao nhiêu thì trong lòng bão tố bấy nhiêu. Bàn tay cầm điện thoại của cô bất chợt run run không kiểm soát.
“Anh ấy có việc bận nên không thể cùng tới.”
Nếu không phải vì anh mặt dày tự mình đến mà không báo trước thì cô sẽ đi một mình chắc.
Vốn dĩ Lộ Quân Dao đã hỏi dò Cố Tịnh trước nhưng cô ấy lại chắc như đinh đóng cột là Thẩm Xuyên không hề mời Lăng Trạch Hàm. Ai mà ngờ đến khi then chốt anh lại lù lù xuất hiện khiến cô không hề có sự chuẩn bị nào trước.
Không có chút ngập ngừng nào Lăng Trạch Hàm ngồi xuống đối diện Lộ Quân Dao. Thế giới của hai người hoàn toàn tách biệt khỏi sự huyên náo của tiệc tùng.
“Em có muốn ăn gì không?”
Thái độ thờ ơ như nước, Lộ Quân Dao thẳng thắn lắc đầu.
“Không cần.”
Hai chữ “không cần” chưa tròn môi thì một dĩa thức ăn đã được đặt lên trước mặt cô.
Lộ Quân Dao lập tức ngước nhìn sắc mặt Lăng Trạch Hàm, đôi lông mày của cô hơi nhiu lại tỏ vẻ khó hiểu.
Rõ ràng là anh tự mình sắp xếp ổn thoả mọi việc, thời gian từ khi anh hỏi cô đến lúc lấy thức ăn chưa tới hai phút, vậy mà anh có thể bưng tới một dĩa thức ăn hoàn chỉnh tới trước mặt cô.
Lăng Trạch Hàm điềm tĩnh nở nụ cười ôn nhu, nụ cười mà trước đây cô từng rất ao ước muốn thấy được.
“Em bị đau dạ dày đừng để bụng rỗng.”
Hoá ra anh vẫn còn nhớ tới việc cô bị đau dạ dày, không vô tâm tới mức không biết gì về cô.
“Tôi đã khỏi từ lâu rồi…”
“Cho dù vậy em cũng không nên để bản thân bị đói.”
Biết mình có từ chối cũng không nổi, Lộ Quân Dao đành nhận lấy, xắn một ít rau cho vào miệng.
Lăng Trạch Hàm hớn hở ngồi xuống đối diện cùng dĩa thức ăn của mình, cùng cô ăn.
Tình huống gì thế này?
Là hai người cùng nhau dùng bữa sao?
Chẳng lẽ anh cố gài cô sập bẫy mà ngoan ngoãn ăn xong bữa này?
Khi Lộ Quân Dao nhận ra dụng ý của anh thì mọi thứ đã quá muộn. Cô không còn cách nào để đào tẩu, chỉ có thể ngồi chung bàn cùng anh dùng bữa.
Bảy năm trôi qua nhưng đây là bữa ăn đầu tiên chỉ có hai người. Không gian ấm cúng với tiếng đàn piano chill nhẹ nhàng, ánh sáng của đèn khổng minh ánh vàng quyện sắc đỏ tạo nên không gian lãng mạn xiết bao. Ánh mắt, đôi môi, nụ cười của anh êm ái như gió xuân đầu mùa thoảng lại.
Tất thảy từng là những gì cô mong muốn trong quá khứ. Nhưng hiện tại cô không biết bản thân nên mừng hay nên lo.
Bao nhiêu suy nghĩ lởn vởn trong đầu Lộ Quân Dao bị dập tắt khi Lăng Trạch Hàm mở lời hỏi.
“Thức ăn có hợp khẩu vị không?”
“Cũng tạm được.”
“Vậy em ăn nhiều một chút.”
“Ừm…”
Lâu dần bầu không khí giữa hai bọn họ rơi vào bế tắc. Lộ Quân Dao cảm giác như có một luồng khí nóng xông thẳng vào người mình. Càng lúc càng phải đấu tranh giữ dội giữ lí trí và con tim.
Nhưng Lăng Trạch Hàm mãi vẫn không chịu rời đi, bây giờ cô mới phát hiện mặt anh còn dày tới thế.