Sáng hôm sau cả đoàn xuất phát trở lại thành phố từ sớm.
Không khí trong xe có chút ảm đạm, Lộ Quân Dao định cầm chai nước lên uống liền nhớ tới Lăng Trạch Hàm vừa mới tỉnh rượu, cũng cần bổ sung một ít nước cho dạ dày.
“Anh có muốn uống một ít nước không? Uống nhiều rượu như thế chắc là dạ dày sẽ khó chịu lắm!”
Liếc nhìn chai nước khoáng trong tay Lộ Quân Dao rồi Lăng Trạch Hàm cũng gật đầu.
“Có thể mở nắp chai dùm anh không?”
Sau khi mở nắp cô liền đặt chai nước vào tay anh. Vẫn là nước khoáng thường uống nhưng đối với Lăng Trạch Hàm chai nước này thật đặc biệt.
Từ trong túi xách cô lấy ra một mẩu bánh mì.
“Anh có muốn ăn một chút lót dạ không?”
Lộ Quân Dao vừa nói vừa xé miếng bánh mì đút lên miệng Lăng Trạch Hàm.
Cũng không phải là cô quan tâm anh gì cả, chỉ là cô nghĩ tới sự an toàn của bản thân mà thôi.
Tài xế vừa tỉnh rượu lại bụng đói lái xe cô sợ sẽ không an toàn. Cho nên mới sớm ra đã ra ngoài mua một ít bánh mì đem theo.
Đương nhiên Lăng Trạch Hàm cũng không dám mơ tưởng gì cao xa. Chỉ là anh thấy hối tiếc vì đã bỏ lỡ đi người vợ ân cần chu đáo như Lộ Quân Dao.
Chầm chậm nhai miếng bánh mì trong miệng, anh vừa mừng lại vừa xót xa. Bao nhiêu cảm xúc hỗn tạp dồn nén lên khiến sống mũi anh cay cay.
Cố kìm mọi thứ lại, Lăng Trạch Hàm quay sang nũng nĩu Lộ Quân Dao.
“Cho anh thêm một miếng nữa.”
Cô dùng tay xé thêm mẩu nhỏ cho lên miệng anh. Hành động vẫn cẩn thận và tỉ mỉ giống như xưa chỉ là thái độ của cô đã khác rồi.
Khi về tới thành phố, Lăng Trạch Hàm đưa Lộ Quân Dao tới tận nhà rồi mới quay về biệt thự. Cô lạnh lùng quay đi không một lời tạm biệt. Dường như trừ những lúc quan trọng ra thì cô đã không còn muốn tốn lời với anh nữa.
Còn chưa ngồi ấm chỗ thì chuông điện thoại Lăng Trạch Hàm đã vang lên. Người gọi tới là Trình Nhược, anh thở dài ném điện thoại sang bên.
Anh thừa đoán ra được những gì bà ta sẽ nói, bảy năm nay anh bị mẹ con bà ta làm phiền không ít cho nên chỉ cần nhắm mắt cũng có thể đoán ra tâm tư.
Mãi tới cuộc gọi thứ hai anh mới nhấc máy. Những gì bà ta nói qua điện thoại không chệch chút nào so với suy đoán của anh.
Lăng Trạch Hàm đành tìm tới biệt thự ngoại ô gặp Ôn Tiểu Noãn. Cô ta vừa thấy anh xuất hiện liền nhào tới ôm chặt lấy mà khóc nức nở.
“Có phải anh Hàm không còn thương Tiểu Noãn nữa không? Sao mấy ngày liền em gọi mà anh không nhấc máy?”
“Mấy ngày nay anh bận đi stylist ở vùng núi. Có lẽ do không có sóng.”
Sụt sịt mấy tiếng, Ôn Tiểu Noãn ra vẻ đáng thương nói tiếp:
“Vậy mà em cứ tưởng do chị Dao trở về rồi anh mới né tránh em.”
“À phải rồi…” Lăng Trạch Hàm nhẹ lau khô đi khoé mắt của Ôn Tiểu Noãn rồi hỏi. “Bảy năm trước có đúng là Quân Dao cố ý đẩy em xuống nước không?”
Đột nhiên Lăng Trạch Hàm nhắc tới chuyện cũ khiến Ôn Tiểu Noãn càng thêm bất an. Cô ta ngu ngơ vỡ oà thảm thiết, hai cánh tay vùng vẫy khỏi sự khống chế của anh.
“Đừng… đừng mà… Lộ Quân Dao… xin chị đừng đẩy em xuống dưới… đừng…”
Biết mình đã chạm tới vết thương của Ôn Tiểu Noãn, Lăng Trạch Hàm đành ôm chặt cô ta vào lòng, vuốt vuốt nhẹ sau sống lưng.
“Được rồi… sẽ không có ai đẩy em xuống đâu… anh xin lỗi…”
Dường như sự run rẩy sợ hãi của Ôn Tiểu Noãn khiến Lăng Trạch Hàm nhất mực tin tưởng những gì xảy ra năm xưa là thật.
Thế nhưng sâu tận cõi lòng Lăng Trạch Hàm từ lâu đã buông xuống những hận thù. Chỉ đáng tiếc là nó đã quá muộn màng.
Đêm đó, Lăng Trạch Hàm ngủ ở ghế sô pha gần giường Ôn Tiểu Noãn. Khi cô ta tỉnh lại loáng thoáng nghe thấy anh gọi tên Lộ Quân Dao trong mơ. Điều đó dấy lên một nỗi căm hận trong lòng cô ta.
Bảy năm đã qua, người luôn bên cạnh Lăng Trạch Hàm là Ôn Tiểu Noãn vậy mà trong lòng anh chỉ mãi nhớ tới Lộ Quân Dao.
Tưởng rằng bốn năm rời xa khỏi cô thì anh sẽ khác nhưng hoá ra chỉ là lòng anh đã buông đi sự thù hận, nhưng nỗi nhớ nhung thì chưa bao giờ anh buông.
——————————————-
Sinh nhật lần thứ hai mươi tám của Cố Tịnh được tổ chức ở biệt thự Thẩm gia, khách mời chủ yếu là người thân bạn bè thân thiết.
Khoảng sáu giờ mười lăm phút tối, khách khứa đến tham dự chật kín sân vườn, tiếng nhạc piano du dương trầm bổng, hương thức ăn quyện cùng mùi rượu nồng say.
Bên cạnh bữa tiệc có chiếc hồ nước trong veo, ánh đèn khổng minh rực rỡ toả xuống khiến mặt hồ càng thêm lung linh.
Chủ tiệc là Cố Tịnh trong bộ đầm lụa đỏ cắt xẻ tà khoe trọn đôi chân thon dài miên man. Cô ấy kiều diễm và thướt tha đứng trò chuyện với mấy người bạn cũ.
Khi nhìn thấy Lộ Quân Dao cùng Thiên Thiên đi tới thì Cố Tịnh liền đặt ly rượu sang bên và hớn hở chạy ra.
Lộ Quân Dao diễm lệ trong bộ trang phục màu nâu sữa lấp lánh. Chiếc đầm trễ vai khoe trọn lọng xương quai xanh trần quyến rũ cùng làn da trắng ngần như tuyết đầu mùa. Vẻ đẹp của chiếc đầm càng hoàn hảo hơn khi được cô kết hợp với phong cách trang điểm Hàn Quốc vừa trẻ trung vừa thanh lịch.
Đi cạnh cô là Thiên Thiên chững chạc trong bộ vest sọc đen, áo sơ mi trắng.
“Dì Tịnh… happy birth day…”
Cố Tịnh vui vẻ nhận hộp quà rồi xoa đầu Thiên Thiên.
“Cảm ơn bảo bối của dì nhiều nhé!”
Vừa ngước mắt nhìn lên Lộ Quân Dao liền bắt gặp ánh mắt Lăng Trạch Hàm. Có lẽ, anh cũng vừa mới tới.
“Trùng hợp thật.”
Thiên Thiên vừa nhìn đã nhận ra Lăng Trạch Hàm chính là người mà nó gặp ở nhà hàng Tây hôm nọ.
“Chú là Lăng Trạch Hàm sao?”
Hai con ngươi của Lăng Trạch Hàm bất động, phải mất một thoáng để anh lấy lại được sự bình tĩnh.
“Con biết chú sao?”
“Đương nhiên là biết rồi… Không những biết mà chú còn là người đáng ghét nhất mà cháu từng gặp.”
Lời nói của Thiên Thiên khiến Lộ Quân Dao hơi giật mình.
“Thiên Thiên… Ai cho phép con hỗn láo như vậy?”
Dứt lời cô buông lại cho anh lời xin lỗi vội rồi kéo Thiên Thiên sang bên.
“Sau này con không được phép nói với người lớn như thế nữa có biết không?”
Khoanh hai tay trước ngực, Thiên Thiên hờn dỗi với mẹ.
“Nhưng chú ấy là người xấu.”
Câu trả lời khiến sắc mặt Lộ Quân Dao đen lại, cô tức đến mức không nói được nên lời.
Xoa nhẹ mái tóc nhóc con, Cố Tịnh quỳ sạp xuống cạnh Thiên Thiên, thỏ thẻ bên tai thằng bé hỏi nhỏ.
“Sao con lại nói như thế?”
Lộ Thiên Thiên bếu môi, ghé sát tai Cố Tịnh nói lại:
“Chú ấy là người xấu. Chú ấy khiến mẹ Dao phải buồn.”
Đôi lông mày Cố Tịnh nhiu lại vẻ khó hiểu rồi tiếp tục hỏi:
“Sao con biết?”
Nhóc con thật thà kể lể:
“Con thấy mẹ nhiều lần ngồi một mình trong phòng ngẩn người ngắm ảnh của chú ấy.”
Dùng ngón tay giữ áp lên miệng, Cố Tịnh làm hành động im lặng nói với Thiên Thiên.
“Suỵt… không được nói với ai những lời này đâu biết không?”
Thằng bé nhoẻn miệng cười rồi gật đầu lia lia:
“Ò… Thế dì Tịnh phải cho con ăn bánh ngọt. Bình thường mẹ Dao cứ cấm con không được ăn đồ ngọt thôi!”
Cố Tịnh mỉm cười ôn nhu rồi gật đầu:
“Được, được… Hôm nay dì Tịnh làm chủ cho con.”