Còn một tiếng nữa là trận đấu bắt đầu rồi, mấy cô gái với thân hình bốc lửa đang nhảy sexy trên sàn đấu, đẩy bầu không khí xung quanh lên cực high.
Hứa Gia Địch nhận được điện thoại bảo Inoue Junya đã xuất phát từ khách sạn rồi. Thế là cậu ta đứng dậy định ra ngoài cổng đón, nhưng vẫn còn chưa rời khỏi hàng ghế thì lại nhận được một cuộc điện thoại. Bên kia bảo trong nhà Dư Điển xảy ra chuyện, bây giờ đang về quê rồi, không đến được nữa.
Dư Điển là bạn của họ, không phải là người Thành Đô, nhưng vì câu lạc bộ đang ở Thành Đô nên mới sống lại bên này lâu dài.
"Cái đm!" Hứa Gia Địch cầm điện thoại chửi: "Tự dưng tới bây giờ lại có chuyện? Mày bảo Dư Điển nghe điện thoại xem nào!"
Đầu dây bên kia nói Dư Điển thật sự không đi được, hết cách rồi, mong giám đốc Hứa thông cảm cho. Mắt thấy Hứa Gia Địch sắp tức điên lên rồi, Trâu Bắc Viễn lấy điện thoại qua, hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
Bên kia lại giải thích dài dòng, Trâu Bắc Viễn càng nghe mặt càng nghiêm lại. Hắn cúp điện thoại xong thì kề sát vào tai của Hứa Gia Địch nói gì đó với cậu ta, Hứa Gia Địch lại chửi thêm một câu: "Đcm! Toàn chuyện đéo gì thế này!"
Trâu Bắc Viễn ném điện thoại lại cho cậu ta: "Liên lạc với bên câu lạc bộ đi, kiếm người khác tới."
Hết cách, Hứa Gia Địch chỉ vừa hùng hổ mắng chửi cầm điện thoại đi ra ngoài.
Mười phút sau, cậu ta quay lại nhưng sắc mặt vô cùng khó coi: "Inoue Junya nhìn không lọt mắt những tay đấm boxing khác, bây giờ nói không đánh nữa đòi về rồi."
Các bài quảng cáo đã đăng lên từ nửa tháng trước, tuyên truyền trên khắp các trang mạng. Khách đông đúc tới vào tối nay đều là vì trận đấu này, giờ mà không đấu thì Bốc Xinh cũng khỏi mở cửa tiếp luôn.
"Làm sao bây giờ đây anh Viễn?" Hứa Gia Địch hỏi hắn.
Mọi người đều nhận ra chuyện này hơi khó giải quyết rồi, ai nấy đều nhìn về phía Trâu Bắc Viễn. Trâu Bắc Viễn trầm mặc hai phút, ngẩng đầu lên hỏi Hứa Gia Địch: "Bây giờ Inoue Junya đang được BOXREC rate bao nhiêu sao?"
Hứa Gia Địch nói: "Ba sao."
Trâu Bắc Viễn gật gật đầu: "Thế mày hỏi gã, Trâu Bắc Viễn đánh với gã thì gã có nhìn lọt mắt không."
Hứa Gia Địch trợn to mắt: "Nhưng hợp đồng của mày..."
Trâu Bắc Viễn lạnh nhạt nói: "Cuộc đấu không chính thức, không sao."
Trước mắt thì không còn cách giải quyết nào tốt hơn nữa, Hứa Gia Địch ấn vai hắn một cái: "Vậy đi đi, tao đi kêu người đi lấy trang bị của mày qua."
Tô Minh và bạn của anh đều không phải là fan của boxing thật, thế nên nhìn tình cảnh này ai nấy đều vô cùng khó hiểu.
Trần Mộc Siêu hỏi Tô Minh: "Trâu Bắc Viễn là tuyển thủ boxing hả?"
Tô Minh lắc đầu, dùng thủ ngữ: Em có biết đâu.
Một lúc sau, Tô Minh nhận được tin nhắn của Trâu Bắc Viễn: [Anh khoan đi đã, đợi em đấu xong trận.]
Dáng vẻ hắn nói nghe vô cùng nhẹ nhàng, Tô Minh hỏi hắn: [Em có đánh lại người Nhật kia không? Bọn họ đều nói cái người Nhật đấy giỏi lắm.]
Trâu Bắc Viễn cố ý nói: [Hơi khó, lệch hạng rồi, em là hạng dưới nặng, còn gã kia là hạng nặng, hai tụi em cách nhau gần 20 pound cơ.]
Tuy Tô Minh không hiểu nhưng những kiến thức bình thường anh vẫn có. Trong các trận đấu boxing thì hạng cân được chia rất nghiêm ngặt, cho dù là trận đấu phi chính thức thì cũng rất ít khi được sắp xếp thế này.
Vì người có hạng cân nhẹ hơn thì rõ ràng là bị thiệt về sức lực và khả năng kháng đòn. Cho dù người có hạng cân lớn thắng thì cũng không vẻ vang, còn thua thì lại mất mặt. Thế nên thường họ sẽ không đánh với người có hạng cân nhẹ, trừ phi rất công nhận thực lực của đối phương.
Trâu Bắc Viễn còn tưởng là Tô Minh sẽ tiếp sức cổ vũ cho hắn, ai ngờ một lát sau Tô Minh trả lời: [Ừ, vậy thua thì cũng không mất mặt.]
Trâu Bắc Viễn: [Anh cảm thấy em sẽ thua sao?]
Tô Minh: [Chứ không thua hả?]
Trâu Bắc Viễn: [Nếu thắng có thưởng thì sẽ không thua.]
Tô Minh: [Muốn thưởng gì?]
Trâu Bắc Viễn: [Tặng em một bức tranh.]
Tô Minh nhớ lại lúc mới quen Trâu Bắc Viễn đã nói muốn mua một bức tranh anh vẽ để treo lên tường, khi đó Tô Minh chỉ thuận miệng nói là sẽ tặng hắn một bức, không ngờ là hắn vẫn còn nhớ. Khoé môi Tô Minh cong lên: [Được, vẽ cho em một bức to luôn.]
Chín giờ kém năm, hai tuyển thủ bước lên sàn đấu ra mắt khán giả. Tất cả mọi người đều đứng dậy đi đến bên sàn đấu. Tô Minh cũng đi theo đám đông qua đến phía trước, cách hàng dây thừng ngăn cách, anh chăm chú nhìn Trâu Bắc Viễn đang đứng trên sàn đấu.
Tốc độ nói chuyện của MC rất nhanh, anh ta giới thiệu đôi bên. Đầu tiên là giới thiệu khách mời bên sân khách, sau đó chỉ vừa nói tới tuyển thủ đeo găng tay boxing xanh lá thì bên cạnh đã có một fan boxing chuyên nghiệp nhận ra, hét lớn: "Trâu Bắc Viễn! Trâu Bắc Viễn!"
Trần Mộc Siêu hỏi một câu: "Trâu Bắc Viễn nổi tiếng vậy sao?"
Người kia nghe thấy được, trả lời anh ta: "Tất nhiên là nổi tiếng rồi, năm ngoái cậu ấy vừa mới đánh bại được Pereira đó!"
Trần Mộc Siêu lại hỏi: "Đánh bại Pereira là tới trình độ nào vậy?"
Lúc này trận đấu đã bắt đầu, tiếng hô hào xung quanh lấn át hết tiếng nói. Người kia nghiêng người qua đây, lớn giọng nói với bọn họ: "Pereira đoạt được đai vàng quyền vương thế giới năm lần, anh nói xem đánh bại được anh ta thì là trình độ gì?"
Trần Mộc Siêu giật mình, cũng lớn giọng hỏi: "Vậy nên bây giờ Trâu Bắc Viễn đang là quyền vương thế giới hả?"
Người kia hét lớn trả lời: "Bây giờ đai vàng của hạng dưới nặng đang nằm trên tay của Harrison, nếu đánh thắng được Harrison thì Trâu Bắc Viễn chính là quyền vương thế giới rồi! Nhưng mà cũng nhanh thôi, năm nay chắc là bọn họ sẽ có một trận đấu đó!"
Tuy là trận đấu phi chính thức nhưng hai người đều đánh rất nghiêm túc, khán giả la hét ầm trời.
Trần Mộc Siêu cũng kích động dán sát vào vòng dây thừng, hét lớn: "Chơi nó! Chơi nó!"
Từ thể hình thôi đã có thể nhìn ra được sự chênh lệch thể trọng của hai người.
Vóc người Trâu Bắc Viễn cao to nhưng từng đường nét cơ bắp vô cùng rõ ràng. Còn Inoue Junya lùn hơn Trâu Bắc Viễn tầm mười centimet, hông to lưng tròn, cơ bắp đều bị giấu dưới một lớp da mỡ dày, trông rất có năng lực kháng đánh.
Sau khi đi vòng thăm dò nhau xong, Trâu Bắc Viễn đột nhiên liên tục tung đấm áp chế, đánh cho đối phương chỉ có thể ôm cột phòng thủ. Cánh tay cực khủng vượt qua người thường kia của hắn lại càng khiến cho đối thủ không tìm được cơ hội phản kích.
Mỗi một đấm của hắn tung ra thì đám người đều gào lên ầm ĩ. Cả người Tô Minh hoàn toàn bị sói con trên lôi đài thu hút, hoàn toàn không bận tâm tới chuyện tạp âm quá lớn sẽ gây khó chịu cho mình.
Lúc này, Inoue Junya phá vỡ thế phòng ngự, đấm một cái thật mạnh lên má phải của Trâu Bắc Viễn.
Tô Minh đứng bên ngoài mà vẫn nghe thấy được tiếng nắm đấm va vào da thịt. Tim anh khẽ thắt lại, không nhịn được nhắm chặt mắt. Trâu Bắc Viễn hứng một đấm này, hắn cau mày lùi ra sau một bước, hiệp một kết thúc tại đây.
Trong lúc nghỉ ngơi Trâu Bắc Viễn ngồi ở bên góc màu xanh lam, trợ lý lau mồ hôi, bôi vaseline, xử lý vết thương cho hắn, còn có cả cô gái xinh đẹp khiêu vũ khi nãy lên đút nước cho hắn uống nữa. Bên khoé môi của hắn vẫn còn dính máu, ánh mắt tìm thấy Tô Minh giữa đám đông.
Tô Minh đang đứng ngoài vòng dây thừng bên góc đỏ, anh và hắn nhìn nhau cách một cái sàn đấu.
Hứa Gia Địch nhào qua kế bên Trâu Bắc Viễn nói: "Hiệp đầu mày được điểm cao hơn."
Trâu Bắc Viễn "ừ" một tiếng, tầm mắt rời khỏi người Tô Minh: "Để tao thử KO gã luôn."
"Đừng." Hứa Gia Địch nhỏ giọng nói: "Gã hơn mày 20 pounds lận, lấy cứng đối cứng thì mày sẽ bất lợi, vẫn nên lấy công làm thủ thôi."
Trâu Bắc Viễn chỉ cười một tiếng rồi lại đeo đồ bảo hộ răng lên.
Hiệp hai, Inoue Junya thay đổi chiến thuật, chuyển thủ thành công, hắn dùng tổ hợp nắm đấm hạng nặng tấn công Trâu Bắc Viễn. Còn Trâu Bắc Viễn thì gần như không bị áp chế chút nào, hắn dựa vào lực eo mạnh mẽ liên tục hoàn thành mười mấy cú né đẹp mắt.
Bầu không khí quanh sân lại bị đốt cháy lên.
Mười mấy cú liên hoàn của Inoue Junya không cú nào đánh trúng được lên người của Trâu Bắc Viễn, gã đã hơi thấp thỏm không yên rồi, chỉ muốn dựa vào ưu thế cân nặng để nhanh chóng kết thúc trận đấu. Gã ra hết toàn lực, dùng cú đấm móc tấn công vào phần mặt của Trâu Bắc Viễn. Mà bước chân của Trâu Bắc Viễn lại vô cùng linh hoạt, vậy mà hắn lại di chuyển tới bên cạnh gã trong nháy mắt, cũng dùng cú đấm móc đánh ngã Inoue Junya trong đúng khoảnh khắc đó.
Đám người xung quanh im bặt lại trong giây lát, Tô Minh và tất cả mọi người đều nín thở.
Lúc Trâu Bắc Viễn tung đấm thì sức lực và tốc độ bùng phát như một tia chớp, trông chỉ dễ như trở bàn tay.
Inoue Junya chịu một cú đấm mạnh này, lảo đảo vài bước rồi ngã nhào xuống trên sàn đấu.
Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, tiếng hô hào đột nhiên nổ tung, từng đợt hô lớn dần, tất cả đều đếm ngược theo trọng tài.
Tô Minh đã đứng lên sát trên cùng, tay anh đang nắm lấy sợi dây thừng, sắc mặt bình tĩnh đứng giữa biển người đang sục sôi nhìn Trâu Bắc Viễn. Trần Mộc Siêu lắc lắc anh như điên, hét lớn với anh: "Thắng rồi! Chúng ta KO rồi!"
Nhoáng cái thì các khán giả kích động đều trèo qua dây thừng, xông lên sàn đấu vây quanh Trâu Bắc Viễn như một ngôi sao nổi tiếng vậy, che khuất hết tầm mắt của Tô Minh.
Trần Mộc Siêu cũng muốn kéo Tô Minh trèo lên cùng nhưng Tô Minh lại không nhúc nhích, chỉ dùng thủ ngữ nói với Trần Mộc Siêu: Em ra ngoài hút điếu thuốc.
Sau đó anh đi ngược lại với đám đông ra ngoài, bỏ lại tiếng hô hào ầm trời sau lưng.
Quán bar này nằm trên đường Tân Hà, gió đêm ngày hè mang theo hơi ẩm của sông Dương Viễn. Tô Minh đứng dưới mái hiên hút hết một điếu thuốc, mãi mà cảm xúc của anh vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Anh đứng đấy một lúc, lúc đang chuẩn bị đi vào thì có một cô gái bước từ trong ra.
Lúc lướt qua nhau, cô gái kia gọi anh lại: "Này, anh đẹp trai, cho mượn ít lửa."
Tô Minh nhận ra cô là người đã đút nước cho Trâu Bắc Viễn lúc nãy, anh mò lấy cái bật lửa đưa cho cô. Cô gái ngậm điếu thuốc trong miệng kề sát mặt qua, muốn bảo Tô Minh châm cho cô. Trước giờ Tô Minh rất kiên nhẫn với con gái, anh cười cười ấn mở bật lửa lên.
Cô gái kia châm thuốc từ lửa trên tay anh, phả ra một hơi khói, nói: "Cảm ơn nhé."
Tô Minh gật gật đầu rồi định đi, cô gái kia lại nói: "Anh đẹp trai tối nay đã có bạn chưa?"
Thẳng thắn vậy luôn à?
Tô Minh dừng bước lại, nhướn mày nhìn cô. Anh chợt thấy điếu thuốc trên tay cô khựng lại, đang nhìn thẳng về phía sau lưng Tô Minh, trên mặt lộ ra vẻ hơi ngượng ngùng.
Tô Minh còn chưa quay đầu lại đã cảm giác được có một cơ thể nóng hừng hực dựa sát vào, cánh tay mạnh mẽ ôm khoác lấy vai anh. Giọng của Trâu Bắc Viễn vang lên trên đỉnh đầu: "Anh ấy đã có bạn rồi."
Cô gái đi làm mà lén lười biếng ra đây gạ khách mà bị sếp bắt quả tang, vội vàng ngại ngùng chuồn đi mất.
Trâu Bắc Viễn vẫn chưa buông tay ra, hắn bóp bóp cánh tay Tô Minh, đòi thưởng: "Em vừa thắng rồi đó."
Tô Minh xoay người lại nhìn hắn, bên gò má phải của hắn đã hơi sưng lên, khoé môi bị rách một vết nhỏ, xử lý xong rồi nhưng vẫn còn đang rỉ máu.
Tô Minh nhìn chằm chằm vết thương kia, trong lòng đột nhiên trỗi dậy một cơn kích động mạnh mẽ muốn hôn hắn.
Đôi mắt xinh đẹp của hắn nhìn chằm chằm Tô Minh, Tô Minh cũng nhìn hắn. ngôn tình hoàn
Sau khi nhìn nhau thật lâu thì Tô Minh nâng tay lên, chạm thật khẽ vào vết thương bên khoé môi hắn.