Dịch: Phong Thanh
Biên: Vong Mạng
Kế Duyên sau khi rời Quân Thiên phủ thành, đi không bao lâu thì nhìn thấy quang cảnh đồng ruộng cây cối bát ngát, một dải xanh ngắt tươi mát, ngập tràn tiếng chim hót làm át đi sự hối hả nhộn nhịp của nội thành.
Không giống như các tuyến đường thủy sầm uất ở Xuân Huệ Phủ, đồng ruộng bên ngoài Quân Thiên phủ thành có quy mô tương đối đồ sộ, Kế Duyên cũng chỉ có thể nhìn mơ hồ.
Cái tên Nguyên Tử Hà khiến hắn không khỏi nhớ đến Viên Tử Phô của Xuân Huệ phủ và hương vị khó quên của Thiên Nhật Xuân. Thỉnh thoáng Kế Duyên lại lấy bình rượu rót hai ly thưởng thức, đi về trước một hồi thì đến bên bờ Nguyên Tử Hà.
Đây là một con sông nhỏ, nước trong veo. Xa xa dọc theo bờ sông có nhà ở của vài hộ dân quy mô không lớn lắm, chỉ khoảng hai mươi hộ khiến Kế Duyên không phân biệt được nơi đây là thôn hay xóm.
Hắn di chuyển với tốc độ bình thường, đi một lát đã tiếp cận khu dân cư sinh sống. Từ xa đã có thể nghe được tiếng đe búa vang lên rõ ràng trong lò rèn.
Bên bờ Nguyên Tử Hà cũng chỉ có một tiệm thợ rèn này, Kế Duyên hiển nhiên không cần phải hỏi đường, tìm theo âm thanh là tới.
“Đinh đang … đinh đang … đinh đang…”
Tiếng rèn sắt vang lên liên tục, đoán chừng không chỉ có một người thợ. Hắn dõi mắt nhìn lướt nghiên cứu quy mô của cửa tiệm này. Ánh sáng chen chúc bốn phía, kim loại nóng chảy cùng với lửa than đang cháy trong tiết trời đầu hạ khiến không khí càng thêm nóng bức.
Kế Duyên đi một vòng rồi trở lại chỗ cũ, chắc hẳn những hộ dân xung quanh đều là người nhà của những thợ rèn kia.
Gian ngoài bày đầy nông cụ, dao kéo, có một thợ cả cơ bắp tráng kiện, mình trần nằm trên ghế vung cây quạt. Kế Duyên ngẫm nghĩ về một ít chuyện vặt và vài lời chuẩn bị nói, bước nhanh về phía này dò hỏi.
“Sư phó, xin hỏi tiệm này có rèn đao đúc kiếm hay không?”
Vị thợ rèn lớn tuổi đang cầm cây quạt phe phẩy bỗng ngẩng đầu lên nhìn Kế Duyên. Người này mặc áo bào xanh lục, ống tay lớn, hẳn là người đọc sách, sau đó liếc mắt dừng lại trên vật hình côn đeo sau lưng hắn.
“Nếu là đao kiếm hỏng, cửa hàng Ngôn gia chúng ta có thể giúp ngài tu bổ, sửa xong cam đoan xài tốt, không khác mấy so với ban đầu. Nếu muốn rèn đúc đao kiếm mới thì không được rồi, ở đây không làm được.”
“A, vậy nếu vỏ kiếm thì sao?”
Người thợ này ngồi dậy chỉnh tư thế, để cây quạt sang một bên.
“Vậy có thể được, vỏ da, vỏ gõ đều có thể làm, chỉ cần ngài cảm thấy tiện thì vỏ sắt cũng có thể làm. Nếu có tiền thì vỏ đồng vỏ bạc cũng không phải không làm được! Khách quan cần loại nào?”
“Ta muốn một cái vỏ gỗ, không cần tạo hình phức tạp gì cả, chỉ cần đơn giản, dùng bền là được.”
Vị sư phó này đứng lên rồi đi vào bên trong.
“Thành giao, ta mang ngài qua bên kia đo đạc thân kiếm rộng hẹp dài ngắn, dày mỏng ra sao rồi chọn chất liệu gỗ.”
Kế Duyên gật đầu, đi theo vị sư phụ vượt qua phòng rèn trước khi đến một gian phòng nhỏ. Khi đi ngang qua có thể thấy được cảnh tượng bên trong phòng rèn, mọi người tay đe tay búa khí thế ngất trời.
Trong căn phòng nhỏ có hai vị thợ cả, mình trần, ngồi nghỉ uống nước, tuổi tác khoảng sáu mươi, khổ người cao to, vau u thịt bắp.
“Khách quan, ngài tháo kiếm xuống cho ta xem một chút.”
Kế Duyên không chăm chú vào hai lão thợ rèn kia nữa mà tháo trường kiếm đang bọc vải xuống để lên bàn. Hắn gỡ tấm vải lộ ra hình dáng của Thanh Đằng Kiếm.
Lúc này đây, trên thân Thanh Đằng Kiếm dù đã mất đi rỉ sét nhưng vẫn như cũ không hề sáng bóng, cảm giác tổng thể đã thu liễm lại chỉ phát ra chút hơi lạnh nơi mũi kiếm. Chuôi kiếm càng kỳ dị hơn, rõ ràng không có phần bảo hộ, vậy mà dây leo xanh biếc quấn với trường kiếm lại hoàn mỹ hợp thành một thể.
Người thợ này vô cùng ngạc nhiên, đưa tay muốn kiểm tra phần chuôi kiếm bằng dây leo, nhưng ngón tay chưa chạm đến thì gã đã nhận được một đợt tê nhói truyền đến khiến gã cảm thấy quỷ dị không dám đụng đến thân kiếm nữa.
Kìm nén sự hoảng loạn tràn ngập trong lòng lại, gã chỉ đưa tay chạm vào chuôi kiếm. May mắn thay, không có chuyện gì phát sinh, nhưng mà phần chuôi bằng dây leo này giòn rụm lại mềm dẻo lạ kỳ.
Hai vị thợ cả đang nghỉ ngơi bên cạnh cũng đứng dậy, đi đến trước bàn hiếu kì nhìn thanh kiếm.
“Khách quan… thanh kiếm của ngài có lai lịch thế nào?”
Kế Duyên mỉm cười lơ đãng, giọng vang lên trong khoảng thinh lặng.
“Kiếm này quả thật có chút lai lịch, khoảng tám mươi năm trước, nó được rèn tại cửa hàng của Ngôn gia…”
Hắn nói đến đây thì dừng lại, nụ cười càng thêm cao thâm bí ẩn. Giọng nói chứa đựng uy nghiêm khiến rất nhiều người thợ ở phòng rèn đều có thể nghe thấy.
“Kiếm tên, Thanh Ảnh!”
Một lúc sau, tất cả tiếng đe búa bên trong cửa hàng Ngôn gia đều ngừng lại.
Kế Duyên dõi mắt nhìn những thân hình cường tráng trong phòng rèn, rồi lại tập trung vào biểu cảm của một trong hai người thợ trong phòng.
“A… Ha ha… Tên rất hay, tên rất hay, có lẽ do một vị thợ cả tổ tiên đã đúc thành.”
Người thợ trung niên xấu hổ cười rồi lấy cây thước chuẩn bị đo đạc thân kiếm. Hai vị sư phó thì ngồi xuống lại, nhưng ánh mắt vẫn cứ dõi theo phía trường kiếm. Âm thanh rèn sắt trong phòng rèn vẫn chưa vang lên lại, Kế Duyên có thể nghe được một vài tiếng bàn luận thì thầm.
“Sư phó chưa từng nghe qua tên kiếm này?”
Kế Duyên cười hỏi một câu.
“Chưa từng nghe qua, khách quan đã nói kiếm này rèn ở nơi đây có thể là vậy. Ngài xem cửa hàng chúng ta rèn đồ vật rất bền chắc, tám mươi năm vẫn còn phong thái này.”
Kế Duyên nghe người thợ trung niên nói năng trôi chảy sau khi che giấu vẻ xấu hổ thì cảm thấy có lẽ nọn họ hiểu lầm cái gì rồi. Nếu không triển lộ chút gì đó sẽ không làm họ đổi sắc mặt, hay là lời nói dối thiện ý sẽ tốt hơn.
“À, quả thật, tám mươi năm dài quá, các ngươi đều quên rồi, cho dù đây từng là binh khí của Tả Ly…”
Lúc nói ra hai chữ Tả Ly, Kế Duyên có thể cảm nhận rõ rệt được tay của người thợ trung niên này khẽ run một chút, nhưng giọng của Kế Duyên vẫn tiếp tục vang lên.
“Nhưng dù các ngươi quên rồi nhưng nó sẽ không quên, đúng không?”
Từ “nó” của Kế Duyên là chỉ trường kiếm trên bàn, mà vào thời khắc thanh âm đó thốt lên…
“Ong ~ Ong ~”
Trường kiếm trên bàn phát ra tiếng rít khiến mọi người hơi ù tai.
“Két… ken két…”
Thước gỗ trong tay sư phó trung niên đột ngột vỡ ra từng khúc vì âm thanh bén nhọn cộng hưởng, khiến vị này giật mình rút tay về.
“Chư vị, bỉ nhân (1) cũng không phải cừu địch của Tả gia, cũng không tính nhòm ngó gì, chỉ là Tả Ly có ân với tại hạ nên ta cũng muốn báo ân, không có ý hại người. Cho nên hôm nay đến đây muốn tìm hiểu về hậu nhân Tạ thế của Tả gia để làm cho trọn vẹn nghĩa tình.”
Một lão sư phó đứng lên nhìn Thành Đằng Kiếm trên bàn, đè xuống rung động nói lời chém đinh đặt sắt.
“Ngài nếu đã nhận được trường kiếm Thanh Ảnh, chắc hẳn cũng đã nhận được bí tịch của Tả Kiếm Tiên, còn tìm hậu nhân của Tả gia làm gì. Tả gia khiến Ngôn gia chúng ta liên lụy đã đủ khổ rồi. Dù sao chúng ta không biết bọn hắn chết sạch hay chưa, chết hết là tốt nhất. Nếu chưa chết cũng không liên quan đến chúng ta.”
“Đúng đấy, các hạ võ công thâm bất khả trắc, dựa vào công phu của chúng ta thì đánh cũng không lại. Chúng ta không dám giấu diếm ngài, người Tả gia đã chết hết rồi!”
Người thợ trung niên cũng nói như vậy.
“Đúng đó, người nhà họ Tả đã sớm chết!”
“Không sai, khẳng định chết sạch rồi!”
“Dù sao cùng Ngôn gia chúng ta cũng không quan hệ!”
“Đúng vậy…”
Chẳng biết từ lúc nào bên ngoài đã tụ lại một đám thợ rèn cùng học đồ nhao nhao nói vọng vào, người nào cũng lòng đầy căm phẫn, xem ra tất cả đều là người nhà họ Ngôn, bầu không khí đã giương cung bạt kiếm.
Kế Duyên trầm mặc một hồi, đột nhiên cười vang.
“Ha ha ha ha ha…”
Hắn ngắm nhìn mọi người chung quanh, chất giọng chính trực vang lên.
“Thảo nào năm đó Tả thị cùng Ngôn gia các người có quan hệ mật thiết. Trải qua mấy thập niên, các ngươi vẫn như cũ bảo hộ huyết mạch của Tả gia, quả thật đáng khâm phục!”
Kế Duyên nói xong câu này rồi tự nhiên lại trịnh trọng khom lưng về phía tất cả thợ rèn của Ngôn gia, khiến không ít người kinh ngạc xen lẫn bất an.
“Yên tâm đi, bỉ nhân cũng không phải người trục lợi trên giang hồ, càng không có khả năng tham đồ vật của Tả gia…”
Hắn vừa nói vừa cười, nhưng tâm tư chợt lạnh. Hắn không nghĩ rằng chính mình lại có lúc mặt dày lấy việc tu tiên làm cái cớ. Kế Duyên bỏ qua ý nghĩ này rồi tiếp tục nói.
“Võ học phàm nhân cùng ta không có ý nghĩa gì cả. Ta tìm hậu nhân Tả gia chủ yếu để bàn giao một chút công đạo từ mấy chục năm trước mà thôi.”
Câu nói này làm người nghi kỵ lập tức im lặng. Thanh Đằng Kiếm trên bàn đột nhiên bay lên trên không. Nó như một vật sống xoay tròn một vòng xung quanh Kế Duyên rồi sau đó hướng mũi kiếm xuống đất, lơ lửng trước mặt Kế Duyên.
“Ong~ Ong~”
Thân kiếm không ngừng phát ra từng tiếng hí dài, thanh âm cao thấp đan xen, giống như trường kiếm đang kể tâm tình.
Tất cả người bên ngoài đều trợn mắt há mồm hoặc bấu chặt ống quần. Tất cả như ngừng thở nói không ra lời, trong đầu họ chỉ có chung một ý nghĩ:
‘Kiếm! Tiên!’
(1) bỉ nhân: kẻ hèn này (tự xưng).