Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Biên: Cún Con
***
Nó?
Đám lái buôn đầu tiên là sững sờ, sau đó sắc mặt của mọi người đều trở nên tái nhợt, không còn chút máu nào. Tất cả đều đã kịp hiểu “Nó” là cái gì.
Kế Duyên cũng rất sợ. Trên thực tế, hắn còn sợ hơn đám lái buôn kia, sợ đến mức hít thở đều có chút run run. Nhưng ít nhất, biểu hiện của hắn cũng khá bình tĩnh, thoạt nhìn còn tốt hơn đám lái buôn kia rất nhiều.
Âm thanh của bốn chân và hai chân khi đi trên mặt đất rõ ràng không giống nhau. Kế Duyên nhắm hai mắt khô khốc cay xè lại. Việc này giúp thính giác của hắn được chú ý nhiều hơn.
Âm thanh này rất nhẹ nhưng mang đến một cảm giác trầm trọng, giống như miếng đệm thịt đè ép lên đất bùn, cành khô và lá rụng vậy. Bốn chân lần lượt bước trên nền đất giống như đang nhàn nhã dạo chơi.
Không biết có phải vừa rồi Kế Duyên bị ảo giác hay không, tiếng gió và cây cỏ xung quanh đong đưa mạnh hơn lúc nãy một chút, trong khi đó tất cả những loài chim đêm trong rừng đều không còn kêu nữa, dường như bị dọa cho không dám lên tiếng.
Là cọp sao? Hay là cọp tinh?
Bộ quần áo cũ nát của Kế Duyên đã thấm đẫm mồ hôi. Khi tiếng bước chân tới gần, Kế Duyên càng ngày càng nghi ngờ không biết đám người trong miếu có thể làm được gì.
Trong miếu Sơn Thần, những người kia còn không dám thở mạnh, trong tay gắt gao cầm vũ khí, núp ở sau đống lửa nhìn ra bên ngoài.
Mặc dù bọn họ không có thính giác nhạy bén như Kế Duyên, nhưng vẫn nhận thấy cơn gió có sự biến hóa, cây cỏ xung quanh cũng đang lắc lư vô định. Nguồn bạch ngọc sách chấm com
Bầu không khí ngột ngạt làm cho người ta hít thở không thông. Trên mặt đám lái buôn đều rịn đầy mồ hôi.
“Rống ngao...”
Từ ngoài miếu, một tiếng cọp gầm mãnh liệt vang lên. Trong nháy mắt lá rụng chim bay, nhiều loài chim đêm cũng đều sợ hãi vỗ cánh bay đi.
Dĩ nhiên đám người ở trong miếu cũng bị dọa, khiến cho hai chân mềm nhũn lại.
Đến lúc này, không ai còn ôm hy vọng rằng bọn lão Kim vẫn còn sống nữa rồi.
Trong lòng Kế Duyên cực kỳ hoảng loạn. Bất kể là con ma cọp lúc trước hay thanh thế hiện tại, liền chứng minh bên ngoài tuyệt đối không phải là một con cọp bình thường.
Nhưng bên cạnh chỉ có mấy tên tôm tép cộng thêm một kẻ phế vật nửa mù sợ chết như hắn, đừng nói là cọp tinh, cọp bình thường thôi chắc cũng chịu thua rồi.
Chỉ là không đợi Kế Duyên mắng trời mắng đất xong, thì hắn đã bị cắt đứt mạch suy nghĩ.
“Ta và ngươi, nước sông không phạm nước giếng, cũng không vào miếu Sơn Thần nửa bước. Vì sao ngươi muốn giúp bọn nó?”
Một âm thanh hùng hậu trầm thấp cùng với tiếng cọp gầm từ bên ngoài truyền đến.
Trái tim Kế Duyên thình thịch đập loạn một lúc, mẹ nó chứ thật sự là cọp tinh!!
Chẳng qua Kế Duyên ngay lập tức phản ứng, tin tức từ trong lời nói khiến hắn suy nghĩ thật nhanh. Hắn nghĩ với một tốc độ cao chưa từng thấy, chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi đã hiện ra vô số khả năng.
Đám lái buôn khiếp sợ, sau đó theo bản năng đều nhìn tên ăn mày bên cạnh.
“Con mẹ nó chứ, đã tới nơi này, dù sao cũng chết, còn không bằng đánh cuộc một lần!”
Kế Duyên cắn răng một cái, thay đổi tâm tính sợ hãi và hèn mọn lúc trước, phát ra âm thanh mười phần trung tính.
“Chính bởi vì ta và ngươi nước sông không phạm nước giếng, lúc ma cọp thư sinh kia đến đây, ta cũng không thèm để ý tới. Nhưng Trương Sĩ Lâm này tâm tính lương thiện, lúc ta được uống bát nước ấm đầu tiên thì cũng xem như đã nhận ân tình của người ta. Ta sẽ không mặc kệ hắn đi tìm chết như vậy.”
Nói xong một hơi, trái tim Kế Duyên đập nhanh tựa như lúc đè chết cò súng liên thanh.
‘Thình… thịch…’ hắn muốn áp chế cũng không được.
Bên ngoài trầm mặc một lúc, Kế Duyên cảm thấy chỉ một lát nữa thôi, thì trái tim mình hẳn sẽ nhảy ra ngoài cổ họng.
Giống như suy nghĩ điều gì đó thật lâu, giọng nói trầm trọng mang theo nghi vấn của con thú ở bên ngoài lại vang lên lần nữa. Bất quá câu nói này cũng không liên quan tới việc nó có ăn thịt người hay không.
“Mặc dù ta chưa bao giờ đối mặt với ngươi, nhưng ta biết trong một tháng này từ khi ngươi tới đây, tử khí ngày càng sâu nặng. Vì sao lúc này lại bừng bừng sinh cơ?”
Kế Duyên lặng lẽ thở ra, kẻ này không phải một lời không hợp liền lao vào là tốt rồi.
Ý nghĩ của hắn thay đổi thật nhanh, cố gắng vắt kiệt chỉ số thông mình của mình để suy nghĩ về câu hỏi của cọp tinh.
Kết hợp với lới nói lúc trước, lần đầu tiên Kế Duyên xác nhận bản thân mình quả nhiên là hồn xuyên qua, cũng có thể nói là chiếm lấy thân thể của người khác. Hơn nữa trong câu hỏi của đối phương giải thích ít nhất ba yếu tố quan trọng.
Thứ nhất, con cọp này ở trong núi sâu, tên ăn mày ở miếu Sơn Thần. Hai bên chưa từng gặp mặt qua.
Thứ hai, có khả năng vốn dĩ tên ăn mày này không đơn giản. Vì vậy, cọp tinh không hề động tới hắn. Tất nhiên cũng có khả năng là nó xem thường việc ăn một tên ăn mày hoặc là nó có tính thích sạch sẽ.
Thứ ba, cũng chính là điểm nghi vấn của cọp tinh. Lúc đầu tên ăn mày chắc hẳn là sắp chết. Bởi vì Kế Duyên xuyên qua nên trong mắt cọp tinh trở lên bừng bừng sinh cơ.
Lúc này, Kế Duyên chỉ muốn một kết quả, đó là dọa con cọp tinh này, đảm bảo an toàn cho mọi người, và cũng đảm bảo an toàn cho chính mình.
Trải qua một lúc, ngộ nhỡ con vật bên ngoài kia bực mình cũng không tốt, Kế Duyên cũng không thèm đếm xỉa đến. Trong não hắn nhanh chóng xẹt qua một ít chuyện cũ đã từng xem trước đây cùng với đủ loại tưởng tượng. Ngoài mặt mang đến cảm giác là tên ăn mày trầm mặc một lúc mới mở miệng.
Hắn cố ý nói chậm một chút.
“Cũng không phải không thể nói, nói đến cũng nực cười, lúc trước ta tự biết thời gian không còn nhiều, chẳng qua ở đây chờ chết mà thôi, không nghĩ tới lại có thể ngộ ra sự sống trong cái chết.
Ngoài miếu, hai mắt con cọp trừng lớn. Móng vuốt sắc bén kích động cào xuống đất. Sự sống trong cái chết, sự sống trong cái chết, nói thì dễ nhưng dù nó là cọp tinh cũng biết rằng tin tức ẩn chứa trong đó đều làm cho người ta cực kỳ sợ hãi.
Hai ngày trước, nó đã nhìn thấy sấm chớp giữa trời quang, khí tức khủng bố, thiên uy khó lường. Bình thường nó cũng ít khi thấy được, tuyệt đối không có cơn giông tầm thường nào có thể so sánh. Ngay lúc đó, thậm chí cọp tinh phải nằm tê liệt trong động.
Bây giờ, mãnh cọp bỗng minh bạch, nguồn gốc của sấm chớp do đâu!
Nó là thú tu luyện thành tinh, tu hành gian khổ biết bao, khốn khổ biết bao!
Mà cái tên ăn mày ở trong miếu này, lúc trước còn tưởng là người bình thường, vậy mà có thể trước khi chết hóa thành bướm sống lại không nói, cảnh giới tu hành chắc hẳn cũng cực kỳ cao.
Nói thật, đây là lần đầu cọp tinh gặp một kẻ tu hành, nhưng dù chỉ nhìn thoáng một cái, nó cũng hiểu người này tuyệt đối không thể so sánh với những kẻ tu hành bình thường khác được.
Lúc này, nó biết rõ đối với nhân tộc mà nói thì nó là một dị loại yêu vật, dù biết ở lâu chỗ này có khả năng gặp nguy hiểm nhưng cọp tinh nhịn không được nôn nóng và thấp thỏm hỏi thăm.
“Tiên sinh, tiên sinh thấy ta tu hành như thế nào?”
Sau đó có thể ý thức được sự đường đột của mình, cọp tinh lập tức bổ sung thêm một câu.
“Ta ở núi Ngưu Khuê tu hành hơn trăm năm, không có phương pháp, không có chỗ dựa. Bây giờ ta đã dùng hết mọi cách tu vi cũng không thể tiến thêm một bước nữa. Xin tiên sinh, cầu xin tiên sinh có thể chỉ điểm một hai. Lục Sơn Quân vô cùng cảm kích!”
Ngay cả cách xưng hô cũng rất rõ ràng, theo cách gọi tên và giọng điệu, đã có chuyển biến rất lớn. Chuyện liên quan đến tu hành còn cao hơn cả trời, không phải do cọp tinh không thận trọng, mà một phần cũng do tu hành của nó bị vây khốn quá lâu.
Tất nhiên cọp tinh cũng hiểu rõ hỏi thăm phương pháp tu hành là chuyện cấm kị. Yêu thú phi cầm càng là đau khổ tự ngộ tự học trong nhiều năm, khi có một chút thành quả thì bọn chúng cũng vui vẻ thật lâu, càng không tùy tiện nói cho người khác. Vì vậy lúc nó hỏi tên ăn mày mà nó nhìn không thấu này, nó cũng cẩn thận từng li từng tí, chỉ cầu được chỉ điểm một hai.
Đôi bên đã không có thù hận gì, tự nhiên muốn nắm lấy cơ hội này xin được thỉnh giáo.
Cũng may là có con ma cọp Lục thư sinh này, để cọp tinh học được một chút lễ nghĩa của nhân gian, nó tự cảm thấy mình khá lễ phép.
Chỉ là cọp tinh vẫn thấp thỏm không yên, khi nói xong câu đó, nó liền nhìn trái nhìn phải rồi chờ đợi người trong miếu. Đồng thời, nó cũng chuẩn bị sẵn sàng, một khi người trong miếu bắt đầu làm khó dễ thì nó sẽ lấy tốc độ nhanh nhất phản kích hoặc chạy trốn.
Kế Duyên vốn cho là cọp tinh sẽ quyết liệt hơn nữa, không nghĩ tới nó còn ra vẻ nho nhã. Hắn cũng không dám tưởng tượng ra bộ dáng một con cọp khổng lồ đang ra vẻ nho nhã nghiền ngẫm từng chữ một như thế nào.
Bỏ qua những suy tưởng vớ vẩn này, Kế Duyên ổn định lại tâm trạng đang hoảng hốt, rồi mở miệng chậm rãi nói.
“Xin hỏi Lục Sơn Quân, từ lúc tu hành đến nay ngươi đã ăn thịt bao nhiêu người?”
Kế Duyên rất rõ ràng tình huống này, lúc càng sợ càng không được để lộ ra, ngược lại phải căn cứ vào tình hình thực tế sẽ tốt hơn.
Nghe được người trong miếu hỏi chuyện, trong lúc nhất thời cọp tinh bên ngoài rõ ràng có chút lo sợ, nó luống cuống cắm móng vuốt sắc bén vào sâu trong lòng đất lúc nào không hay. Sau đó đột nhiên nghĩ tới cái gì, nó thở ra.
Phù~~
Một trận sương mù huyễn hóa ra, biến thành một bóng người đứng trước mặt, chính là Lục thư sinh.
Cọp tinh nhìn ánh lửa trong miếu Sơn Thần, nhỏ giọng với với ma cọp thư sinh.
“Vừa rồi ngươi đều nghe thấy, ta nên trả lời như thế nào để không mất đi cơ hội tốt này, lần này ngươi giúp ta, ta hứa sẽ thả hồn ngươi về quê hương!”
Chẳng qua Lục Sơn Quân căn bản không nghĩ tới những lời thì thầm của mình đều bị Kế Duyên nghe được, khiến hắn biết rõ con cọp tinh này rất quan tâm đến trình độ tu hành.
Lục thư sinh hơi cúi đầu, sau đó nhìn về phía miếu Sơn Thần.
“Lúc trước ta vào miếu Sơn Thần hắn còn ngủ không dậy. Lần này lại vì Trương Sĩ Lâm ra mặt, người này làm việc theo bản tâm, loại người này ghét nhất lời nói dối, huống hồ hắn còn là cao nhân? Lục Sơn Quân, tốt nhất là ngài nên trả lời thành thật, không được cố ý gạt người để đạt được mục đích.”
Nghe nói như vậy, con ngươi khổng lồ của cọp tinh dựng ngược lên, nhăn mặt nhăn mày. Biểu tình của nó có vẻ hơi giãy dụa xoắn xuýt. Sau đó cọp tinh mới lắc lắc đầu rồi nói với người trong miếu.
Không dám lừa gạt tiên sinh, từ khi Lục Sơn Quân ta tu hành đến nay, thật lâu rồi không thể tiến bộ. Bất đắc dĩ ta mới dùng thịt người để tẩm bổ. Ta đã ăn năm mươi ba người…. Nhưng ta ăn thịt người cũng giống như người ăn chim và ăn thú vậy, cũng không có lạm sát. No bụng ta không ăn. Ban ngày không làm phiền ta, ta cũng không ăn, chỉ ăn thanh niên trai tráng, không ăn người già bệnh tật!”
Mắc ói, mẹ ơi!!! Ăn năm mươi ba người!!!
Mặc dù vừa rồi Kế Duyên chỉ vì muốn rút ra vấn đề nên tùy tiện hỏi một câu sắc sảo, nhưng khi nghe được đáp án thì chân mềm nhũn ra. Đám lái buôn bên cạnh càng chịu không nổi, nhiều người bị dọa cho run rẩy phát ra thành tiếng.