Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Biên: Dịch Thô Bạch Ngọc Sách công tử
***
“Sư phụ ~~! Sư phụ~~!”
Tề Văn luống cuống chân tay. Cậu ôm lấy bả vai đạo sĩ muốn lắc một cái nhưng lại không dám.
“Sư phụ!! Sư phụ, người đừng chết, sư phụ!! Sư phụ, người đừng bỏ lại con một mình! A~~~ Ô sư phụ!”
“A~~~! Có người hộc máu!”
“Ở đâu ở đâu?” “Bên kia!”
“Thật kìa, cả bàn đều là máu!”
“Mẹ ơi, đồ ăn của quán rượu này có vấn đề đúng không?”
“A!?” “Hí…iiiiiiiii~~”
“Đừng dọa ta!”
Toàn bộ quán rượu đều loạn hết cả lên. Mấy tên tiểu nhị và gã chưởng quầy cũng vội vàng chạy tới.
Rốt cuộc thì Kế Duyên là người phản ứng nhanh nhất. Hắn nhìn thấy tình huống này thì cũng chẳng còn quan tâm đến nội tâm đang chấn động. Lúc này mấu chốt nhất là tranh thủ thời gian đưa y đi gặp thầy thuốc.
“Tề Văn tiểu đạo trưởng, sư phụ của con chưa chết đâu! Con nhanh chóng giúp ta một tay, ta cõng sư phụ con đi tìm đại phu!”
“A a a, đúng đúng đúng, tìm đại phu, tìm đại phu!”
Kế Duyên một cước đá văng ghế dài bên cạnh. Nói là tiểu đạo sĩ phụ một tay nhưng trên thực tế lại là một mình hắn nâng thân thể mềm nhũn của Thanh Tùng Đạo Nhân dậy, liên tục điểm lên vài huyệt đạo trên người đạo sĩ. Sau đó, hắn nhanh chóng xoay người, hơi ngồi xổm xuống rồi kéo gã đạo sĩ nằm úp trên lưng mình.
“Ai nha, các vị khách quan yên tâm, đừng vội, yên tâm, đừng vội. Đồ ăn của quán chúng ta tuyệt đối an toàn, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì!”
Chưởng quầy gấp đến độ trên đầu đổ đầy mồ hôi. Gã vừa trấn an thực khách, vừa nhìn tới góc vắng bên kia.
“Vị khách quan kia làm sao vậy, hắn…”
“Chưởng quầy! Sinh mệnh tại ý trời, mau nói cho ta biết gần đây có y quán nào không?”
Chưởng quầy lo lắng nhìn sang cái bàn đầy máu, lấy khăn lụa lau mồ hôi, rồi trả lời.
“Đi ra ngoài quẹo trái, đến đầu phố quẹo phải, cuối phố có dược đường lớn tên là An Nhân!”
“Đa tạ, mọi người trong sảnh đừng hoảng sợ. Vị đạo trưởng này đói khát lâu ngày, giờ lại ăn quá nhanh nên bệnh cũ tái phát. Chuyện này không liên quan đến đồ ăn ở Hối Khách Lâu! Chưởng quầy, làm phiền rồi, mấy đồng lẻ của bàn này không cần đưa lại đâu!”
Kế Duyên nói mấy câu cực nhanh, rồi mới quay đầu nói với tiểu đạo sĩ Tề Văn:
“Tiểu đạo trưởng nhớ đuổi theo!”
Không chờ tiểu đạo sĩ hiểu ý của câu nói này, Kế Duyên đã sải bước đi. Hắn băng qua đám thực khách đến cửa tiệm rồi đi ra ngoài đường.
“A a a! Chờ con một chút!”
Tề Văn vội vàng đuổi theo. Sau khi chạy ra tới cửa tiệm thì đã thấy Kế Duyên và sư phụ cậu đã đến đầu phố rồi. Cậu sợ hãi, tranh thủ thời gian dốc sức liều mạng đuổi theo.
Thật ra Kế Duyên cũng không dùng thân pháp gì nhưng bước chân vẫn chạy như bay. Trên lưng hắn cõng theo một người nhưng giống như không có trọng lượng nhanh chóng chạy đi. Suy nghĩ trong lòng hắn cũng không vì vậy mà dừng lại.
Thanh Tùng Đạo Nhân này có thể xem chuẩn như vậy, hơn nữa bói xong còn bị hộc máu, hiển nhiên là do thân thể của y không chịu nổi kết quả của lần coi bói này. Chính xác mà nói việc không chịu nổi kết quả của lần tính toán này đã nói rõ năng lực của người xem bói.
‘Tiết lộ thiên cơ’ là ý nghĩ hiện lên trong đầu Kế Duyên.
Rất hiển nhiên là Thanh Tùng Đạo Nhân căn bản chỉ là một người bình thường, nhiều nhất thì cũng có thể được xem là người có thân thể cường tráng mà thôi. Thậm chí y còn chẳng biết võ công. Vậy rốt cuộc là tất cả thầy bói có chút năng lực trên thế gian này đều như vậy, hay chỉ có Thanh Tùng Đạo Nhân?
Cho dù là ở kiếp trước của Kế Duyên thì việc đoán vận mệnh cũng có khi rất mơ hồ, những thầy bói có năng lực có thể tính toán khá chuẩn xác một số chuyện. Hắn nghĩ ở thế giới này chắc cũng không kém.
Kế Duyên không nghĩ nhiều nữa. Hiện tại, việc cấp bách nhất là cứu người. Nói cho cùng thì cũng vì xem vận mệnh cho hắn mà đối phương bị như vậy. Một mạng đổi một bữa cơm quả thực không đáng!
Mặc dù được hắn truyền linh khí nhưng Thanh Tùng Đạo Nhân trên lưng vẫn đang thoi thóp, khóe miệng y vẫn đầy máu như lúc trước.
‘Đừng có chết thật nha!’
…
Lần này hắn tìm được y quán cứu người còn thuận lợi hơn lúc hắn cứu hồ ly nữa. Kế Duyên nhảy bổ vào đại dược đường An Nhân, hô lớn đại phu cứu người. Lúc đó, từ bên trong, lão đại phu liền vội vàng chạy tới xem bệnh.
Hơn nữa, gã hầu cũng chạy lại giúp một tay, đỡ Thanh Tùng Đạo Nhân lên trên giường ở trong sảnh. Mà sau đó không lâu, tiểu đạo trưởng Tề Văn đang hồng hộc đuổi theo cũng đã chạy vào trong dược đường.
Trong sảnh của đại dược đường An Nhân, lão đại phu cau mày, vừa xem mạch vừa lật mí mắt đạo sĩ.
“Đại phu, sư phụ ta, người…”
“Suỵt! Tiểu đạo trưởng không nên làm phiền đại phu xem bệnh!”
Lão đại phu nhìn Tề Văn rồi nhìn Kế Duyên.
“Vị đạo trưởng này khí huyết thâm hụt, sinh cơ yếu ớt. Nhưng có cao thủ võ lâm đã dùng phương pháp điểm huyệt phong khí giúp phong bế huyệt đạo quan trọng. Ngoài ra còn cho đạo sĩ ăn một loại thuốc bổ kéo dài tính mạng của giang hồ nên đạo sĩ mới có thể sống đến bây giờ. Ta chuẩn bị đốt cây thuốc để thử châm cứu một lần. Ai trong các ngươi hiểu về võ công và huyệt vị thì tới giúp ta một tay!”
“Đại phu cứ thi cứu, ta giúp ngài!”
Kế Duyên vội vàng bước tới.
“Ừ. Ngươi cởi quần áo của y ra. Người không có phận sự đều ra ngoài hết đi. Mộc Nhi chuẩn bị đốt ngải cứu, Nhược Nhi lấy mấy bộ ngân châm của ta ra đây!”
…
Trong sảnh đại dược đường An Nhân, một lát sau cũng chỉ còn mấy người phụ trách việc chữa trị. Tề Văn cũng bị một gã hầu của lão đại phu dẫn ra ngoài.
Đại phu khoảng bảy, tám mươi tuổi, tay cầm ngân châm, ánh mắt mang đến cảm giác sắc bén. Lão cũng không nhìn Kế Duyên, mở miệng phân phó, âm thanh mười phần trung khí.
“Điểm huyệt kia, phong bế tam tiêu, đừng để hắn tiết ra một hơi! Ta chuẩn bị thi châm!”
“Được!”
Trên trán Kế Duyên đổ đầy mồ hôi. Lần này, mức độ khẩn trương của hắn cũng không ít hơn lúc đánh nhau với con rắn lớn kia. Ngón tay hắn như hóa thành huyễn ảnh, liên tục điểm lên người Thanh Tùng Đạo Nhân.
Mà lão đại phu cũng ngay lập tức châm lên mấy vị trí hắn đã điểm huyệt. Cứ mỗi lần làm xong một bước, học trò bên cạnh sẽ đi đốt ngải cứu.
Tiếp tục gần nửa canh giờ, lúc này Thanh Tùng Đạo Nhân đã bị ngâm châm đâm lên giống như một con nhím gai.
“Vị tiên sinh này, chờ ta thu ngân châm lại, làm phiền ngươi đưa chân khí vào bảo vệ tâm mạch giúp hắn!”
“Được!”
Bây giờ Kế Duyên cũng không rảnh để lau mồ hôi. Nhân lúc lão đại phu và mấy học trò kia đều dồn lực chú ý lên Thanh Tùng Đạo Nhân, hắn thi triển Tiểu Tị Thủy Thuật. Mồ hôi trên mặt và trên người đều chảy về phía sau, sau đó hội tụ lại rồi chảy xuống dưới chân hắn.
Lão đại phu rút ngân châm ra. Lại qua thêm nửa khắc, lúc này lão đại phu dùng hai tay không ngừng xoa phần lưng của Thanh Tùng Đạo Nhân. Một lão già bảy tám mươi tuổi, mồ hôi đầy người, nhưng tay vẫn không dừng lại một khắc nào.
‘Đại phu này còn lợi hại hơn Đồng đại phu của huyện Ninh An nữa!’
Trong lòng Kế Duyên âm thầm đáng giá.
…
Cả quá trình cứu người này kéo dài gần một canh giờ, lần này còn khó khăn và phức tạp hơn lần cứu hồng hồ nhiều. Kế Duyên cảm thấy quả thực hắn giống như vừa được trải nghiệm một lần phẫu thuật của kiếp trước vậy.
Bây giờ Thanh Tùng Đạo Nhân vẫn nằm ở trên giường. Tuy khí tức vẫn yếu ớt như trước nhưng ít nhất cũng nhìn ra được hơi thở đã ổn định trở lại.
“Phù… Lão hủ còn nghĩ rằng cứu không được. Xem ra nội công chân khí của cao thủ giang hồ quả thực kỳ lạ. Thầy thuốc cũng nên luyện tập một chút!”
Lão đại phu đã mệt lả người từ lâu, ngay lập tức lão ngồi lên trên ghế, vừa lau mồ hôi vừa cảm thán.
Kế Duyên cũng không nói rằng lý giải của lão đại phu có chỗ nhầm lẫn. Dù sao đối với việc thầy thuốc học nội công thì tuy không bằng linh khí nhưng cũng có thể trợ giúp cho việc chữa bệnh. Thậm chí, võ lâm cũng có không ít người vừa có y thuật cao minh lại có võ công cái thế.
“Đại phu, khoảng bao lâu nữa thì y sẽ tỉnh ạ?”
“Ta cũng không rõ, chẳng qua là bây giờ tạm thời không được để trúng gió, không thể để y nhiễm gió độc. Nếu không thì tất cả công sức đều uổng phí. Trước tiên, ngươi cứ chờ một lát đi.”
“Vâng!”
…
Trời đã chạng vạng tối. Bên trong đại sảnh của đại dược đường An Nhân, Thanh Tùng đạo trưởng đang hôn mê đã được đắp thêm một lớp chăn mỏng. Bên cạnh còn được đốt đàn hương.
Kế Duyên và Tề Văn cùng với gã hầu của dược đường ngồi bên cạnh. Lão đại phu ngủ một giấc, sau đó tiếp tục đi ra ngoài trông tiệm thuốc.
Thanh Tùng Đạo Nhân từ từ tỉnh lại. Thứ đầu tiên y nhìn lấy là xà ngang trong đại sảnh.
“Ôi… Nước … Nước…”
Yết hầu của Thanh Tùng Đạo Nhân phát ra âm thanh khàn khàn, khiến ba người ngồi đợi đều mừng rỡ.
“Ta đi lấy nước!”
Gã hầu lập tức đứng dậy đi lấy một bình trà bổ khí đã được nấu sẵn. Tề Văn rơi nước mắt, chạy đến bên giường.
“Sư phụ.. Ô… Con đã nói người không nên nói lung tung rồi mà… Ô ô…”
Gã hầu vội vàng bưng chén trà tới, đến bên giường rồi nâng nhẹ đầu Thanh Tùng Đạo Nhân dậy.
“Nước đây, nước đây!”
“Uống đi, cẩn thận, chậm một chút!”
Có một chén nước ấm vào trong bụng, Thanh Tùng Đạo Nhân cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cuối cùng cũng được sống lại. Y vỗ nhẹ lên đầu đồ đệ đang còn khóc, sau đó quay đầu nhìn về phía Kế Duyên đang im lặng đứng bên cạnh.
“Ôi… Ta coi như là đã hiểu… Cái gọi là đoán số trời… Ta nghĩ không phải ta bói ra cái chết của tiên sinh, mà là của ta…”
Kế Duyên áy náy chắp tay.
“Thật có lỗi vì đã khiến tiên sinh rơi vào tình cảnh này…”
Y có thể nói chuyện, chứng tỏ tính mạng đã được đảm bảo, nói đến đây, Kế Duyên cũng vui đùa một câu.
“Chắc là đạo trưởng không còn muốn đoán tướng mạo với chỉ tay nữa rồi.”
Thanh Tùng Đạo Nhân có chút run rẩy nâng cánh tay trái lên. Y nhìn lòng bàn tay của mình. Trên tay có một đường chỉ màu đỏ yếu ớt xẹt ngang qua lòng bàn tay.
“Không..Lúc ta vừa mới tỉnh lại…liền nhìn kỹ tướng mạo của tiên sinh…”
Lời này vừa nói ra, ngay cả Kế Duyên cũng ngây ngốc một chút, đừng nói đến tiểu đạo trưởng, đây đúng là đến chết vẫn không chừa!
“Tiểu đại phu, ta còn muốn uống thêm một chén nước, làm phiền ngươi ra ngoài lấy cho ta được không?”
“Vâng, ta đi liền ạ!”
Gã hầu vừa nghe xong thì cảm thấy như lọt vào sương mù. Gã cầm lấy chén đựng nước vội vàng chạy đi.
Chờ gã đi rồi, ánh mắt Thanh Tùng Đạo Nhân lại một lần nữa nhìn đến trên người Kế Duyên.
“Ách ôi… Ôi… Tướng mạo tiên sinh căn bản là nhìn không thấu, càng nhìn càng hỗn loạn, chắc là chỉ tay cũng vậy… Tiên sinh… Người, không phải là phàm nhân đúng không?”
Tiểu đạo trưởng Tề Văn cũng kinh ngạc nhìn về phía Kế Duyên, rồi sau đó lông mày giật một cái.
Gửi các bạn: Chúc các bạn năm mới an lành. Đây là bản dịch thô. Cám ơn các bạn đã đón đọc!