Kế Duyên ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời phái trên, rồi lại nhìn về phía Táo Nương vẫn đang duy trì trạng thái hành lễ. Tuy thảo mộc tinh linh mới ngưng tụ trong một thời gian ngắn đều khó có thể đứng lâu dưới ánh mặt trời, dễ bị Thái Dương lực đốt cháy, nhưng thứ nhất là bản thân cây táo lớn thuộc về linh căn đặc thù, thứ hai là Cư An tiểu các cũng tương đối đặc thù, cho nên Táo Nương đứng dưới ánh mặt trời cũng không thấy khó chịu chút nào.
Vào lúc này, hạc giấy cùng một đám chữ nhỏ ở trong phòng chính cũng bay ra, vừa tò mò vừa mừng rỡ xoay tròn bay múa quanh Táo Nương. Táo Nương giơ cánh tay lên. Hạc giấy nhỏ lập tức đáp xuống cánh tay nàng, ngẩng đầu nhìn Táo Nương. Mặc dù cây táo mới bước đầu ngưng tụ tinh linh, nhưng cũng không làm cho hạc giấy sinh ra cảm giác xa lạ gì. Về điểm này thì thật ra Kế Duyên cũng có đồng cảm.
Một đám chữ nhỏ tất nhiên là náo nhiệt nhất. Cả đám líu ríu vây quanh bên cạnh Táo Nương, nói không ngừng.
“Cây táo rốt cục cũng biến thành người người.” “Cái này còn chưa tính.”
“Ít nhất có thể nói chuyện.” “Đúng đúng, có thể nói chuyện!”
“Vì sao cây táo lại là nữ?”
“Nói nhảm, nàng có thể kết trái, còn có thể là nam sao?”
“Hình như cũng có đạo lý.” “Thối lắm, lúc trước không nghe Đại lão gia nói mình cũng không rõ cây táo lớn sẽ là nam hay nữ à?”
“Thì, thì, các ngươi còn có thể so với Đại lão gia sao?”
......
Những chữ nhỏ này xoay quanh Táo Nương và cây táo, thỉnh thoảng có mặc quang chớp động. Ứng Nhược Ly đứng nhìn ở bên cạnh cũng tấm tắc khen kỳ lạ. Từ lâu, nàng đã biết bên cạnh Kế Duyên có một ít tinh quái kỳ lạ như vậy, nhưng con hạc giấy thì nàng đã gặp qua rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy các chữ nhỏ.
“Táo Nương vừa mới ngưng tinh linh, lại là nữ tử, nhất định có rất nhiều chuyện không hiểu. Nhược Ly, nhân dịp mấy ngày nay ngươi dạy nàng đi. Ta đi ra ngoài một chuyến, mang chút sách về.”
“Vâng, Kế thúc thúc xin yên tâm.” “Đại lão gia xin yên tâm!”
Kế Duyên gật đầu, đi thẳng về phía cửa viện, rời khỏi Cư An tiểu các đi ra ngoài. Kế Duyên biết cây táo lớn tuy yên tĩnh nhưng không mất đi sự thông tuệ. Dù vậy, Táo Nương chỉ mới bước đầu ngưng tụ tinh linh chi thể nên có lẽ sẽ thấy khó hiểu về nhiều lễ nghi ở nhân thế. Vì vậy, sách mà hắn muốn đi mua tất nhiên cũng là chuẩn bị cho Táo Nương.
So với sự hưng phấn của các chữ nhỏ, theo lý thuyết và trên thực tế thì người cao hứng nhất là Táo Nương, nhưng biểu hiện của nàng tương đối kín đáo. Nhưng nàng vẫn rất cưng chiều hạc giấy và các chữ nhỏ, thậm chí thỉnh thoảng còn phối hợp bay múa nghị luận trong lúc đám chữ nhỏ xoay vòng vòng.
Cho dù Ứng Nhược Ly mới quen biết cây táo lớn, nhưng vẫn có cảm giác thân thiết với Táo Nương.
“Được rồi được rồi, Táo nương, ngươi lại đây ngồi đi. Tuy rằng hôm nay ngươi chỉ là ngưng tụ tinh linh, nhưng ta có thể đưa cái này cho ngươi trước.”
Nói xong, Ứng Nhược Ly thổi một hơi trên bàn đá. Một trận gió mù mịt thổi qua, trên đó xuất hiện một cái hộp gỗ tinh xảo màu đỏ. Nàng đi qua kéo tay Táo Nương, cùng nhau ngồi xuống bên cạnh bàn đá, sau đó mở hộp gỗ ra.
Bên trong hộp có lược, có trâm cài tóc, còn có một ít phụ kiện nhìn đơn giản mà không đơn giản chút nào. Tất cả đều là minh châu bảo thạch trong biển hoặc là san hô hiếm có làm ra. Dưới ánh mặt trời xuyên thấu qua tán cây chiếu rọi, đồ trang sức lộ ra vẻ rực rỡ sáng chói.
Con hạc giấy và một đám chữ nhỏ lập tức vây quanh bên cạnh hộp gỗ.
“Ồ, cái này có giá trị lắm nhỉ?” “Nói nhảm, đều là bảo thạch cả đấy!”
“Giang Thần nương nương tặng, đương nhiên có giá trị rồi!”
“Thật là đẹp, ta cũng thích.” “Đúng vậy!”
Các chữ nhỏ bình luận đủ thứ. Táo Nương cũng mừng rỡ. Ứng Nhược Ly khẽ cười nói.
“Ta không biết tặng ngươi cái gì, nên tặng ngươi một chút đồ mà ta thích vậy. Táo Nương, ngươi thích không?”
Táo Nương rất thích những đồ vật trong hộp gỗ và chiếc hộp gỗ này, cũng không hoàn toàn là do nữ nhân thích đồ trang sức, mà giống như tâm tính bình thường của hạc giấy và các chữ nhỏ.
“Thích ạ, cám ơn Giang Thần nương nương!”
“Ha ha, gọi ta Nhược Ly là được rồi, không đề cập đến chuyện chúng ta vừa gặp đã thân, luận thân phận thì ngươi cũng là thiên địa linh căn. Đúng rồi, nếu ngươi thích mấy cái này, lần sau ta đưa mấy xe tới cho ngươi!”
Những chữ nhỏ líu ra líu ríu xung quanh thoáng cái hoàn toàn yên tĩnh. Hạc giấy cũng ngẩng đầu nhìn về phía Long Nữ. Những tiểu gia hỏa này tựa hồ lần đầu tiên ý thức được Long Nữ là thổ hào chân chính, ngay cả Táo Nương cũng ngây người một chút.
“Cám ơn Nhược Ly nương nương, một hộp này là được rồi, không cần nhiều như vậy...”
“Khách khí cái gì, dù sao ta cũng có nhiều lắm, cũng không có chỗ để!”
......
Hơn một khắc sau, trong một cửa hàng sách ở huyện Ninh An, Kế Duyên tự mình lựa chọn những cuốn sách thích hợp. Một vài tác phẩm của Doãn Triệu Tiên tất nhiên là không thể thiếu, còn có một ít kinh nghĩa thậm chí sử văn cũng có thể được chọn, cuối cùng mua gần trăm quyển sách, xếp thành mấy chồng cao trên quầy sách, làm cho mặt chưởng quầy của cửa hàng sách nở hoa.
Có câu nói giấy quý thì sách còn quý hơn. Nhiều sách như vậy cũng không rẻ. Chưởng quầy hiệu sách không có lý do để mất hứng. Đầu tháng giêng không có nhiều cửa hàng mở cửa, quả nhiên mình mở cửa hàng là quá chính xác. Phía sau hiệu sách này chính là nhà dân, cho nên mùng một mở cửa cũng chỉ là thuận tiện.
Quyển sách cuối cùng về nhạc cụ được Kế Duyên đặt ở trên quầy, chưởng quầy tươi cười nói với Kế Duyên.
“Vị khách quan này quả thật hiếu học. Huyện Ninh An ta chính là quê hương của Doãn Công Doãn Văn Khúc. Đến nơi này mua sách chắc chắn có thể dính một ít văn khí của Doãn công, khà khà, khách quan yên tâm, giá cả nhất định phải chăng!”
Chưởng quầy cầm bàn tính trong tay, gõ cạch cạch tính toán trên quầy. Đối với chuyện chưởng quỹ hiệu sách coi hắn là người ngoài, Kế Duyên cũng không muốn giải thích, hiểu lầm cứ để hiểu lầm đi.
Lúc Kế Duyên kiên nhẫn chờ đợi, bỗng nhiên trong lòng có cảm giác. Hắn đi ra ngoài cửa hàng sách nhìn thoáng qua bầu trời phía đông, có thể cảm giác được có mây đen âm thầm ngưng kết.
“Ầm ầm...”
Phương xa mơ hồ có tiếng sấm vang lên, xem ra hoàn toàn là sấm mùa đông rồi.
“Chưởng quầy, tiền sách khi nào tính xong?”
Kế Duyên ở bên ngoài hỏi một câu. Bàn tính của chưởng quầy ở bên trong chưa từng dừng lại. Thấy khách hàng sốt ruột, đầu cũng không ngẩng lên, vội vàng trả lời một câu.
“Xong ngay xong ngay, chỉ thiếu mấy quyển.”
“Cách cách cách cách cọc cọc cọc...”
Chưởng quầy thu lại bàn tính, ngẩng đầu cười nói với Kế Duyên đứng ở cửa.
“Được rồi, khách quan, tổng cộng là hai lượng bạc ròng với ba văn tiền. Ta lấy chẵn cho ngài, ngài đưa hai lượng bạc là được rồi.”
Kế Duyên đi vào cửa hàng sách, lấy ra hai nén bạc. Chưởng quầy vội vàng cân lại, sau khi xác định tiền bạc không sai lệch, gã mới tươi cười nói với Kế Duyên.
“Khách quan, nhiều như vậy, ngài có xe ngựa để chở không? Nếu không, ta sai người thay ngài đưa đến khách điếm hoặc nhà của thân hữu nhé?”
Kế Duyên khẽ cười chỉ vào bên ngoài cửa hàng.
“Ngươi xem, đây không phải là xe ngựa sao?”
Chưởng quỹ nhìn theo, phát hiện ra bên cạnh Kế Duyên vậy mà có một chiếc xe ngựa, vừa rồi gã hình như không nhìn thấy.
“Vậy thì tốt rồi, ta giúp khách quan đặt sách lên xe!”
Chưởng quầy cửa hàng sách và Kế Duyên cùng nhau chuyển mấy lần, đưa hết tất cả sách lên xe. Sau đó gã nhìn theo xe ngựa rời đi, lúc mới ngâm nga nho nhỏ trở lại cửa hàng. Một khoản sinh ý này kiếm được bằng mấy ngày buôn bán đấy.
Mà ở chỗ Kế Duyên, thực ra không có xe ngựa gì cả, cũng căn bản không có mang sách vài lần như chưởng quỹ nghĩ. Tất cả chỉ là sách bị thu vào tay áo Kế Duyên trong chớp mắt mà thôi.
Kế Duyên vội vàng về đến nhà. Lúc mới đẩy cửa viện ra, hắn nhìn thấy trong viện, ngoại trừ Táo Nương vàng Nhược Ly, còn có lão Long Ứng Hoành, chắc hẳn cũng mới đến không lâu. Lão Long đang đánh giá Táo Nương, còn hạc giấy và một đám chữ nhỏ đã giấu mình ở trên cây táo.
“Ha ha ha ha, Kế tiên sinh, đã lâu không gặp! Năm đó, khí đạo thiên thư bao hàm Âm Dương ngũ hành biến hóa, lão hủ cũng không rảnh đi xem.”
Thấy Kế Duyên trở về, lão Long cười to tiến lên vài bước, chắp tay thi lễ với hắn. Kế Duyên không dám chậm trễ, cũng đồng thời trả lễ.
“Quả thực là lâu rồi không gặp. Thiên thư vẫn đang ở Vân Sơn Quan. Ứng lão tiên sinh muốn đến xem lúc nào cũng được. Lần này ngươi tới Cư An tiểu các để gọi Nhược Ly trở về sao?”
Lão Long lắc đầu.
“Không phải chỉ có vậy. Lần này lão hủ đến mời Kế tiên sinh xuất sơn, không biết tiên sinh có rảnh không?”
Kế Duyên thu liễm nụ cười, trước tiên xoay người đóng cửa viện của tiểu các lại. Sau đó hắn đến gần lão Long vài bước, thấp giọng hỏi một câu.
“Long Thi Trùng?”
“Không chỉ như thế!”
Là bạn cũ, lão Long khó có được đến cầu mình một lần, Kế Duyên đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Huống hồ hắn cũng tự hỏi có thể giúp được một ít sức lực hay không, cho nên lúc này gật đầu nói.
“Đã là lão tiên sinh mời, Kế Duyên đương nhiên sẽ ra sức tương trợ.”
“Được rồi! Vậy không nên chậm trễ, chúng tôi lập tức xuất phát!”
Vội vàng như vậy? Kế Duyên hơi sửng sốt, cũng không nói thêm gì. Hắn chỉ khoát tay áo, từ đó bay ra hơn trăm quyển sách, xếp thành một đống ở trên bàn đá. Đây chính là những cuốn sách mua từ cửa hàng. Sau đó lại bay ra hơn mười quyển, xếp thành một chồng riêng.
“Táo Nương, những quyển sách này là ta vừa mới mua, đọc có thể giải sầu, cũng có thể học tập đạo lý nhân thế. Bên này là những cuốn sách ta thường mang theo bên người, ngươi cũng có thể xem một chút. Đúng rồi, ngươi biết chữ không?”
Táo Nương mặt lộ vẻ mừng rỡ, đưa tay vuốt ve một quyển sách, dùng thanh âm ôn hòa trả lời.
“Bẩm Đại lão gia, Táo Nương thường ở trong viện xem Đại lão gia viết chữ, cũng nhìn Doãn Thanh dạy Hồ Vân đọc chữ, cũng từng thấy Nhã Nhã ở đây luyện chữ, nên ta cũng biết được sự ảo diệu của văn tự.”
Lúc Táo Nương nói chuyện, một đám chữ nhỏ đã tự mình bay vào trong “Kiếm Ý Thiếp” trong phòng chính, sau đó tự thiếp cũng tự mình bay ra, hình như là sợ Kế Duyên quên bọn chúng. Kế Duyên vừa nhấc tay áo lên, “Kiếm Ý Thiếp” tự mình vào trong tay áo, mà hạc giấy nhỏ cũng đồng dạng vỗ cánh chui vào trong túi gấm trong ngực Kế Duyên.
“Ừ, vậy là tốt rồi. Ta có việc đi theo Long Quân ra ngoài. Nhược Ly chắc cũng không thể ở lại đây, làm phiền ngươi trông nhà rồi.”
Kế Duyên bật cười, phân phó thêm một câu với Táo Nương, người sau nhẹ nhàng thi lễ.
“Vâng!”
“Được rồi, vậy đi thôi. Nhược Ly đi theo ta và Kế tiên sinh.”
Lão Long vung tay áo, trong Cư An tiểu các lập tức dâng lên mây mù, kéo Kế Duyên và Ứng Nhược Ly cùng nhau chậm rãi bay lên không trung. Thật đúng là một khắc cũng không dừng lại.
Mãi đến khi bay lên không trung cách mặt đất khoảng trăm trượng, Kế Duyên mới đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn về phía lão Long hỏi một câu.
“Ứng lão tiên sinh còn chưa nhắc tới chuyện gì nữa?”
Lão Long quay đầu lại, trước tiên nhìn thoáng qua Ứng Nhược Ly rồi lại nhìn về phía Kế Duyên, nhếch miệng lộ ra tươi cười.
“Còn có thể có chuyện gì? Cầu hỏa táo cho tên Cộng Tú kia à? Hừ hừ, ha ha ha...”
Lão Long cười lạnh không nói nữa, là có ý gì, Kế Duyên và Ứng Nhược Ly đều đã hiểu.