Phật quang chữ “Vạn” này giống như một mặt trời nhỏ có hào quang vạn trượng, nhưng đám cấm quân đang vây quanh cung Phi Hương đều không cảm thấy chói mắt. Bọn họ chỉ cảm thấy màn sáng rất ấm áp, còn Phật âm của hòa thượng Tuệ Đồng thì mênh mông cuồn cuộn, chỉ nghe thôi đã thấy phấn chấn lòng người.
Thứ ánh sáng này mang đến cảm giác ấm áp ôn hòa cho cấm quân và những người khác trong cung, nhưng Đồ Vận lại cảm thấy giống như có ngàn vạn xung điện đang đánh xuống. Mỗi một mảnh quang huy đều làm nàng đau đớn, thậm chí trên người còn nổi lên rất nhiều vết lốm đốm loang lổ.
"Trời giáng Phật quang, nhận lấy!"
Phật âm oai nghiêm mênh mông của hòa thượng Tuệ Đồng vang vọng cả hoàng cung. Ẩn giấu dưới Phật quang, cơ bắp trên người nổi lên gân xanh, dùng sức chống đỡ áp lực để đưa Phật ấn trong tay ra.
Sau một khắc, chữ “Vạn” đột nhiên rơi xuống, Phật quang còn sáng hơn vài phần so với vừa rồi. Chấn động ở Phi Hương cung, thậm chí là cả hoàng cung cũng mãnh liệt hơn trước. Nhưng chẳng qua cung điện chỉ hơi rung động một chút mà thôi. Áp bách cực lớn thực ra lại đến từ trong lòng mọi người.
"Rống ~~~~"
Tiếng gầm của yêu vật từ trong Phi Hương cung truyền ra.
Sáu cái đuôi màu trắng phóng lên trời, vung vẩy trong Phi Hương cung, sau đó cái đuôi khổng lồ đảo qua chung quanh. Trong phút chốc, mái ngói của cung điện bị quét bay, tường viện sụp đổ.
"Phanh", “Phanh ", “Phanh ", “Phanh "...
Trong tầng khói bụi mù mịt, rốt cuộc một con hồ ly cực lớn cũng đã hiện hình. Tất cả sáu cái đuôi hồ ly màu trắng khổng lồ đều hướng lên bầu trời, muốn đánh cho chữ “Vạn" rơi xuống. Tại bề mặt tiếp xúc, một thanh âm “xì xì xì xì” không ngừng vang lên. Yêu khí vô tận va chạm với Phật quang, sinh ra từng đợt sóng khí như ảo như sương.
"Ken két... Tạch tạch tạch..."
Bốn móng vuốt của hồ ly hơi cong cong. Từng khối gạch đá trong hoàng cung bị giẫm nát. Thân thể yêu quái khổng lồ phải gánh chịu áp lực cực lớn, bị đè xuống mặt đất.
"Đại sư, thiếp thân chính là linh hồ của Ngọc Hồ Động Thiên, có chút quan hệ với Phật môn. Ta, một không gây họa cho hoàng thất, hai không gây họa cho lê dân bách tính, gả cho hoàng đế Thiên Bảo quốc làm phi chính là phúc của Thiên Bảo quốc. Đại sư là cao tăng Phật môn, há có thể không biết phân biệt tốt xấu như vậy.”
Đáng tiếc là hòa thượng Tuệ Đồng chưa từng nghe qua về Ngọc Hồ Động Thiên gì đó. Mà cho dù biết rõ hồ yêu nói ra vào thời điểm này thì Ngọc Hồ Động Thiên kia chắc chắn rất khó lường, nhưng hòa thượng Tuệ Đồng căn bản không chịu nể mặt và cũng không có ý định cho ghi nợ, dù cho cái gọi là Ngọc Hồ Động Thiên thật sự rất khó lường đi chăng nữa. Sau lưng đại hòa thượng cũng không phải không có người chống lưng, Kế Duyên và Phật Ấn Minh Vương đều ở đây.
Cho nên vào lúc này, bất kể Đồ Vận nói ba hoa chích chòe gì thì Tuệ Đồng vẫn không động đậy y như cũ. Từng tờ pháp tiền giấu ở trên người đang dần tiêu tán, không ngừng tăng cường Phật pháp của bản thân, chính là dùng hình thức tương tự như chiến đấu để áp chế nàng ta.
Kim quang của chữ “Vạn” càng ngày càng mạnh, áp lực mà Đồ Vận cảm nhận được cũng càng lúc càng lớn. Ả ta nghiến răng nghiến lợi, không còn tâm trí nói thêm cái gì nữa. Yêu cốt toàn thân rung lên kẽo kẹt, cảm giác đau đớn trên người cũng càng ngày càng mạnh hơn. Nàng ta ngẩng đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào chữ “Vạn” trên bầu trời đã hóa thành một cái kim bát khổng lồ.
Kim bát: chén vàng'Kim Bát Ấn! Hỏng bét rồi!’
Trong lòng Đồ Vận chấn động, chẳng trách sao lại khó có thể thoát thân như vậy. Nàng ta lại nhìn cái đuôi của mình, trong sáu cái đuôi hồ ly thì đã có vài cái rơi vào trong kim bát.
"Đại sư, ngài thật sự dứt khoát như thế ư? Không thể tha cho thiếp thân một con đường sống sao?”
Đồ Vận vội vàng suy nghĩ kế sách thoát thân. Gã hòa thượng này có Phật pháp cao thâm không thể địch nổi, ở bên ngoài hình như cũng có trận pháp cấm chế. Nơi này cơ hồ đã trở thành một lồng giam, xem ra chỉ có thể bắt đầu từ khoảng vạn người đang ở trong hoàng cung mà thôi.
"Ngã Phật từ bi, bần tăng sẽ siêu độ cho ngươi!”
Nghe được tiếng Phật hiệu này của hòa thượng Tuệ Đồng, Đồ Vận tức giận đến muốn hộc máu, yêu khí như lửa đốt lên, cả người bộc phát yêu lực.
"Rống…. Con lừa trọc đáng chết, muốn siêu độ ta thì ít nhất cũng phải lấy hết người trong tòa thành chôn cùng với ta!”
Ả ta đột ngột rút ra một cái đuôi cáo, đồng thời nâng một cái móng vuốt sắc bén lên. Đuôi cùng với móng vuốt bén nhọn lần lượt quét tới các gian phòng ở Phi Hương cung. Cùng lúc đó, từng đợt yêu quang sắc bén cũng quét về phía cấm quân đang bày thế trận sẵn sàng chờ đón quân địch ở chung quanh.
"Ô ô ô..."
Cuồng phong gào thét, khí tức tê liệt. Khu vực gần Phi Hương cung có ánh sáng mơ hồ hiện ra, yêu quang lợi hại của hồ yêu vặn vẹo. Có người đụng vào nhau, có người bay lên bầu trời. Trên mặt đất giống như bị lưỡi dao sắc bén thật lớn cày qua, từng khe rãnh dài hẹp xuất hiện. Ở bên ngoài, từng bó đuốc của cấm quân bị thổi tắt. Không ít người đều có vết rách trên áo giáp, trên người cũng xuất hiện từng miệng vết thương. Có người ngã xuống, có người quay cuồng, tiếng kêu la thảm thiết khắp nơi.
"Đứng dậy, đứng dậy, duy trì trận hình, không ai được lùi bước! Không ai được lùi bước! Người trái lệnh, trảm!”
Thống lĩnh cấm quân giơ cao lợi kiếm, vận đủ chân khí hét thật to trước đại trận. Rất nhiều cấm quân đỡ nhau đứng dậy. Ai có thương thế tương đối nặng thì được đưa đến vị trí phía sau, ở đó có người băng bó vết thương và trị liệu.
Tuy rằng cấm quân trong trận đều đẫm máu, nhưng phần lớn chỉ là bị thương. Sau khi yêu quang sắc bén đụng tới, chỉ có một phần nhỏ đánh vào vòng vây cấm quân, sau đó lại bị sát khí trong quân xông đến thất linh bát lạc.
"Ôi... Ôi... Ôi..."
Hồ yêu khẽ thở dốc, hiệu quả này kém quá xa so với tưởng tượng của nàng. Sau khi luồng sáng sắc bén như kim loại kia bị thay đổi, lại bị sát khí của cấm quân xông lên, lúc ra đến bên ngoài thì quả thực chẳng khác gì một trận gió hơi lớn một chút mà thôi. Không thể ảnh hưởng đến khu vực bên ngoài Phi Hương cung, chứ đừng nói chi là ảnh hưởng đến toàn bộ hoàng cung.
Tuệ Đồng nhíu mày, lại có mấy đồng pháp tiền tiêu tán, trong miệng không ngừng niệm tụng kinh Phật. Kim Bát trên bầu trời lại lớn hơn vài phần, tựa như một tòa kim sơn khổng lồ, thong thả mà kiên định đập xuống phía dưới.
"Rống…. Rống..."
Hồ yêu cảm thấy cái đuôi và móng vuốt của mình càng ngày càng nặng. Ả ta không ngừng bộc phát yêu lực giãy dụa, yêu quang và cuồng phong liên tục quét về phía chung quanh Phi Hương cung. Tuy rằng cấm quân nhiều lần bị quật ngã, nhưng lại càng cảm thấy can đảm hơn. Vị thống lĩnh ở phía trước đôn đốc, người bị thương thì đứng dựa vào phía sau, hơn nữa không ngừng hội tụ từng đợt thanh âm tràn ngập sát khí.
"Giết!” “Giết!" “Giết!” ......
Theo tiếng hô giết cùng nhau xuất hiện, còn có tiếng cấm quân cầm binh khí có chuôi dài đập xuống đất. Hơn hai ngàn cây trường thương, trường kích cùng nhau nện xuống, bộc phát ra sóng âm hòa chung với Phật âm của Tuệ Đồng.
"Phanh" "Phanh" "Phanh" "Phanh" ...
Phật môn tường hòa, Phật quang chiếu rọi, quân đạo sát khí vậy mà được tăng cường từng đợt. Trong vòng vây của cấm quân, hầu như hơn phân nửa binh sĩ mặc áo giáp nhuốm máu có khí diễm tăng vọt. Toàn bộ quân lính trong trận đều hình thành nên một loại cảm giác cứng rắn như sắt thép, tựa như từng ngọn lửa đang thiêu đốt hừng hực.
"Giết!” “Giết!" “Giết!” “Giết!”......
Kế Duyên đứng ở trên nóc cung điện phụ cận, đón làn gió khẽ thổi qua trong bóng đêm. Hắn nhìn cảnh tượng Phật quang chân chính, sát khí trùng thiên cách đó không xa. Yêu khí của Lục vĩ yêu hồ Đồ Vận giờ phút này đã hoàn toàn bị áp chế.
"Ta có chết cũng sẽ không để các ngươi được sống dễ chịu!”
Giờ này khắc này, dù Đồ Vận trong lòng sợ hãi nhưng thanh âm gào thét có chút điên cuồng. Sau đó trong miệng yêu hồ khổng lồ phun ra một viên châu tràn ngập bạch quang. Chỉ là viên châu này vừa mới xuất hiện, một đạo ngân quang chợt lóe lên đánh vào viên châu, ép viên châu quay trở lại trong bụng hồ yêu.
"Ách a~”
Một khắc sau, tiếng kêu thê lương thảm thiết của Đồ Vận vang vọng, khí lực toàn thân giống như bị một kích này rút đi phân nửa. Ả ta không thể tiếp tục chống lại sức mạnh của Kim Bát nên sợ hãi hốt hoảng gào lên.
"Bệ hạ... Bệ hạ... Một ngày ân ái - vợ chồng trăm năm. Bệ hạ, tuy ta là hồ yêu, nhưng ta là linh hồ ít ỏi trong thiên hạ. Ta ái mộ ngài, cùng bệ hạ kết làm phu thê, cũng dùng hết phương thức làm cho bệ hạ vui vẻ. Ta chỉ hận yêu thể này không thể sinh con cho bệ hạ. Ta đối với bệ hạ là một mảnh thâm tình. Hòa thượng này muốn giết ta. Bệ hạ cứu ta, bệ hạ... Các ngươi đều là tướng sĩ Thiên Bảo quốc, lại cùng một hòa thượng khi nhục phi tử của bệ hạ, ta luôn lưu tình chưa từng giết một ai trong các ngươi cả..."
Thanh âm vô cùng bi thương, liên tục khóc lóc kể lể khiến cho không ít người trong cấm quân lộ vẻ dao động. Hoàng đế Thiên Bảo trốn ở phương xa nghe thấy nàng ta cầu xin rất thê thảm thâm tình, chỉ cảm thấy trong lòng mơ hồ đau đớn, nhịn không được chạy về phía Phi Hương cung.
"Bệ hạ, bệ hạ không thể đi được!” “Bệ hạ, bên kia đang bắt yêu mà!"
"Bệ hạ, đó nhất định là do yêu quái mê hoặc!”
Mấy thái giám bên cạnh vậy mà lại tỉnh táo hơn. Ai nấy cũng không để ý nhiều như vậy, nhao nhao tiến lên khuyên giải, thậm chí trực tiếp đứng chặn đường đi của Hoàng đế Thiên Bảo.
"Bệ hạ~~”
“Ầm….”
Một thanh âm rung trời thật lớn vang lên. Kim Bát cực lớn rốt cuộc cũng rơi xuống, che Lục vĩ yêu hồ kia lại, chặn hết tất cả tiếng kêu rên thảm thiết thê lương, tất cả cuồng phong gào thét. Vào giờ phút này, toàn bộ đều biến mất, chỉ có cái kim quang ảm đạm của Kim Bát đang úp lên trên đống phế tích ở Phi Hương cung.
Tuệ Đồng lần đầu tiên xuất ra pháp ấn Phật môn mạnh như vậy. Y biết lỗ hổng phía dưới Kim Bát cũng không phải là nhược điểm. Khi đã đến bước này, yêu quái không có khả năng chui xuống đất chạy trốn.
"Ôi hô..."
Tuệ Đồng khẽ run rẩy thở ra một hơi. Tuy trên người vẫn còn từng trận Phật quang như trước, sau lưng lại là thất thải quang luân không tiêu tan, nhưng một cỗ cảm giác choáng váng dâng lên, thân thể cũng không chịu nổi mà khẽ lay động vài cái. Chỉ là dưới tình huống này, không ai nhận ra vị cao tăng này đã tới lúc nỏ mạnh hết đà rồi.
Lúc này, Hoàng đế Thiên Bảo rốt cục cũng chạy tới bên ngoài Phi Hương cung.
"Hoàng thượng giá lâm!”
Thái giám hô to một tiếng, cấm quân ở bên ngoài rối rít nhường đường sang hai bên. Thái giám và thị vệ của Hoàng đế đi theo nhìn về phía đám cấm quân này, phát hiện rất nhiều người đều bị thương. Đây đều là những vết thương nhỏ dày đặc, trên người còn có vết máu, nhưng vẻ mặt phấn khởi thể hiện sĩ khí cao ngất của bọn họ.
Toàn bộ phạm vi Phi Hương cung, dễ thấy nhất chính là cái Kim Bát cực lớn tỏa ra hào quang kia, tiếp theo chính là hòa thượng Tuệ Đồng bị vây trong Phật quang.
"Tuệ Đồng đại sư, Huệ phi nàng..."
Hoàng đế tới gần hòa thượng Tuệ Đồng. Thanh âm có chút buồn bã mất mát. Vừa rồi Huệ phi khóc lóc thảm thiết cầu cứu, làm cho gã đến bây giờ vẫn còn thấy vô cùng khó chịu, còn có cảm giác áy náy mãnh liệt.
Hòa thượng Tuệ Đồng bình phục hơi thở một chút, nhìn về phía Hoàng đế ở bên cạnh.
"Thiện tai Đại Minh Vương Phật. Bệ hạ không cần tự trách mình. Yêu nghiệt kia chính là lục vĩ hồ yêu, cực giỏi mê hoặc lòng người. Tối nay nàng ta còn dẫn những yêu tà khác muốn diệt trừ ta và làm loạn kinh thành. Hoàng hậu mấy lần sinh non cũng là do yêu quái này quấy phá. Nàng ta còn mang quỷ kế muốn lật đổ sơn hà của Thiên Bảo quốc, thật sự là trừng phạt đúng tội.”
Trong lúc nói chuyện, Tuệ Đồng duỗi tay ra. Kim Bát cực lớn trong Phi Hương cung chậm rãi bay lên, hơn nữa không ngừng thu nhỏ lại, sau đó hóa thành một cái chén vàng cỡ bình thường đáp vào trong tay y.
Đây cũng là nguyên nhân làm cho Tuệ Đồng tiêu hao hơn phân nửa số pháp tiền sau khi dùng Kim Bát ấn. Chỉ cần kim bát không bị phá vỡ hoặc là Phật pháp không bị hao hết thì kim bát này vẫn còn tồn tại, không đến mức dùng quá nhiều Phật pháp như vậy để rồi tiêu tán mất. Vậy thì quá lãng phí. Có kim bát ở đây, hòa thượng Tuệ Đồng có thể dùng Phật pháp của mình duy trì, mặc dù việc tu hành sẽ có chút mệt mỏi nhưng đáng giá.
Vào khoảnh khắc Tuệ Đồng cầm lấy kim bát vào trong tay, trong sơn hà ý cảnh của Kế Duyên, một quân cờ hóa thành ngôi sao chợt sáng lên.