Giờ phút này, sắc mặt của Hoàng đế nước Thiên Bảo tái nhợt, mồ hôi lạnh đầm đìa, môi còn run run, nói chuyện cũng không lưu loát. Huệ phi thấy Hoàng đế như vậy, biểu hiện trên mặt vẫn ôn nhu thân thiết. Nhưng trong mắt Hoàng đế, trên gương mặt của Huệ phi phảng phất vẫn còn dáng vẻ của hồ ly, vì thế mà mồ hôi lạnh vẫn đổ ròng ròng.
“Bệ hạ, ngài đổ rất nhiều mồ hôi đấy! Thần thiếp giúp ngài lau người nhé.”
“Ấy ấy...”
Hoàng đế muốn trốn nhưng lại không dám trốn, có chút rụt rè tùy ý để Huệ phi lau mồ hôi, tốc độ tim đập vẫn không hạ xuống, còn có mùi nước tiểu dâng lên. Sau đó gã đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng đưa tay ngăn cản Huệ phi.
“Ái phi, cô còn có chút khó chịu, cần phải đi nhà xí.”
Hoàng đế nói xong bèn đứng dậy khỏi giường, có chút cuống quít mang giày. Huệ phi ở phía sau nhướng mày, nhỏ giọng nói.
“Bệ hạ, nếu như ngài muốn đi nhà xí, gọi người hầu đến không phải là được sao?”
Thân thể Hoàng đế dừng lại, sau đó vẫn tiếp tục mang giày. Mặc dù không quay đầu lại nhưng giọng nói đã bình tĩnh hơn trước rất nhiều, gã dùng thanh âm bình thường nói.
“Đây chính là Phi Hương cung, tẩm cung của ái phi; cô cảm thấy vẫn nên đi ra ngoài thì tốt hơn.”
Lúc Hoàng đế mang giày, tầm mắt vẫn nhìn xung quanh. Giống như trong mộng, gã không thể tìm được chuỗi Phật châu kia ở đâu. Sau đó Hoàng đế bỗng nhiên nhớ lại, lúc vào ban đêm sủng hạnh Huệ phi, nàng ta nói không thể làm ô uế thánh vật Phật gia, cho nên đã đề nghị Hoàng đế giao Phật châu kia cho thái giám bảo quản.
“Bệ hạ, bên ngoài trời lạnh, ngài khoác thêm quần áo đi.”
Huệ phi tươi cười ôn nhu, từ phía sau khoác áo khoác cho Hoàng đế. Hoàng đế quay đầu lại nhìn nàng, cười gật đầu, sau đó xoa xoa tay nàng rồi đứng lên. Gã sải bước đi rất nhanh, mở cửa cung rồi đóng lại.
Thái giám canh giữ ở cách đó không xa nhìn thấy Hoàng đế đi ra thì có chút kinh hãi, vội vàng từ trong noãn phòng nghỉ ngơi chạy ra.
“Bệ hạ có phân phó gì?”
Sắc mặt Hoàng đế vẫn không tốt như trước; gã hạ giọng nói.
“Phật châu của cô đâu? Viên Phật châu mà Tuệ Đồng đại sư cho ta ấy!”
“À, ở trong noãn phòng ạ.”
“Nhanh mang nó tới đây, nói nhỏ chút!”
“Vâng vâng, lão nô sẽ đi lấy cho bệ hạ.”
Hoàng đế đi theo thái giám kia tới bên ngoài noãn phòng. Sau khi lấy Phật châu ra, Hoàng đế vội vàng đeo lên tay. Nói đến cũng thật thần kỳ, không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không mà sau khi mang Phật châu, loại cảm giác tim đập mạnh lập tức giảm bớt không ít.
Hít sâu một hơi, Hoàng đế không nói gì, dùng sức phất phất tay, sau đó sải bước rời đi. Thái giám đành phải nhanh chóng đuổi theo. Lúc này, Hoàng đế cũng thuận tiện đi tiểu tiện một lượt. Tiếp đó, gã không trở về tẩm cung ở Phi Hương cung, mà đi một đường chạy tới tẩm cung của mình.
Trên con đường giữa cung đình về đêm, phía trước có hai tiểu thái giám cầm đèn lồng chiếu đường, phía sau là Hoàng đế và thái giám bên người đang vội vàng đi bộ, bên cạnh còn có đại nội thị vệ đi theo. Mặc dù cho đến bây giờ, bước chân của Hoàng đế vẫn vội vàng như lúc trước, không có ý đi chậm lại.
Khi đi ngang qua ngã ba giao giới của mấy cung, bước chân của Hoàng đế bỗng nhiên dừng lại.
“Bây giờ là canh giờ gì?”
Lão thái giám lập tức trả lời.
“Hồi bẩm bệ hạ, hiện tại đã quá phân nửa giờ Sửu.”
Sắc mặt Hoàng đế âm tình bất định, cơn ác mộng vừa rồi không thể xua đi mà càng ngày càng rõ ràng. Sau khi nhíu mày một lát, gãquay đầu nhìn về phía thái giám bên cạnh.
“Khẩu dụ.”
Tinh thần của lão thái giám chấn động, vội vàng lấy lại tinh thần chờ đợi.
“Lệnh cho Tuệ Đồng đại sư lập tức tiến cung đến Ngự thư phòng diện thánh, không được có sai sót.”
Trong lòng Hoàng đế đương nhiên không muốn tin rằng Huệ phi là yêu quái biến thành, nhưng tối nay tâm thần của gã không yên. Cho dù truyền vị Tuệ Đồng đại sư kia vào cung giải mộng, hoặc là đi thẳng tới Phi Hương cung cẩn thận kiểm tra một chút, như vậy gã mới có thể an tâm được.
Trễ như vậy mà còn đến dịch trạm triệu tập thành viên sứ đoàn ngoại quốc khẳng định là không hợp lễ nghĩa, nhưng Hoàng thượng đã nói như vậy, thái giám đương nhiên không dám không nghe, thậm chí cũng không dám nhắc nhở, dù sao chắc chắn là có nguyên nhân.
“Lão nô lĩnh chỉ.”
Thái giám lĩnh khẩu dụ, lập tức chạy về phía cửa cung rời đi. Hoàng đế đứng tại chỗ một hồi cũng rẽ đến Ngự thư phòng. Hiện tại gã cũng không có tâm trạng đi ngủ và cũng không quá nguyện ý một mình đi tẩm cung.
Lão thái giám bước chân rất nhanh. Đêm hôm khuya khoắt, lão xuyên qua từng cửa cung, cuối cùng đến cửa chính của cung đình. Cánh cửa lớn được cấm quân giữ cửa chậm rãi mở ra.
“Ô... Ha ha...”
Khi cửa cung từ từ mở ra, người mà lão thái giám đang chờ ở phía sau cánh cửa nhìn thấy đầu tiên chính là hòa thượng Tuệ Đồng. Y mặc tăng bào màu trắng và áo cà sa màu đỏ đang đứng dưới ánh trăng.
Lão thái giám hơi sửng sốt.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Nhìn thấy bên trong là đại thái giám bên cạnh Hoàng thượng đi ra, bên cạnh lập tức có cấm quân canh giữ bên ngoài giải thích.
“Hồi bẩm công công, hai khắc trước, vị Tuệ Đồng đại sư này đã tới bên ngoài cửa cung, muốn tiến cung diện thánh. Chúng ta đã ngăn cản nhưng y vẫn không rời đi, nói là đứng ở đây chờ được truyền gọi.”
Hòa thượng Tuệ Đồng vốn hai mắt khép hờ, giờ phút này chậm rãi mở mắt, nhìn về phía lão thái giám ở cửa cung.
“Thiện tai Đại Minh Vương Phật, bần tăng chợt cảm thấy yêu khí trong cung hiện ra, trong lòng có bất an, đặc biệt đến cửa cung chờ. Công công, ngài đang đến truyền bần tăng vào cung đúng không?”
Lão thái giám nhớ tới chính sự, liên tục gật đầu.
“Đúng là việc này. Hoàng thượng có khẩu dụ, mời Tuệ Đồng đại sư nhanh chóng vào cung. Đại sư, mời theo ta!”
“Ừm, thời gian cấp bách, bần tăng thất lễ, mong công công rộng lòng tha thứ!”
Tuệ Đồng nói xong câu đó, thân hình khẽ động, trong nháy mắt đã đi tới bên cạnh lão thái giám. Chỉ trong chớp mắt, Tuệ Đồng đã nâng vị thái giám lên, mang theo lão cùng lướt nhanh như gió tiến về phía trước. Hành lang tường rào của cung điện trong nháy mắt bị lướt qua. Ở trong mắt lão thái giám, đây chính là tình huống nhanh như chớp, ngay cả cảnh sắc chung quanh cũng không thấy rõ, cuồng phong trước mặt làm cho lão muốn hô to cũng không kêu lên được.
Trong thời gian rất ngắn, hòa thượng Tuệ Đồng và lão thái giám đã đến bên ngoài Ngự thư phòng. Thị vệ chung quanh đột nhiên nhìn thấy một bóng trắng lướt gió xuất hiện trước mặt, ai nấy đều nhao nhao rút đao ra khỏi vỏ.
“Keng...” “ Keng...” “ Keng...” “ Keng...”
“Ai dám tự tiện xông vào Ngự thư phòng?”
“Dừng tay, dừng tay, Tuệ Đồng đại sư là do hoàng thượng triệu đến đấy!”
Lão thái giám tuy rằng bị kinh hãi không nhẹ, nhưng vẫn là không quên nhiệm vụ chính. Còn Hoàng đế trong ngự thư phòng dĩ nhiên cũng đang thấp thỏm bất an. Nghe được động tĩnh bên ngoài và thanh âm của lão thái giám, gã nhanh chóng đi ra ngoài, vừa ra đã nhìn thấy cái đầu trọc của Tuệ Đồng hòa thượng cực kỳ rõ ràng dưới ánh trăng.
Lão thái giám tiến lên một bước, vội vàng giải thích.
“Bệ hạ, lão nô đang muốn xuất cung truyền Tuệ Đồng đại sư, đã thấy đại sư đứng ở ngoài cửa cung. Thủ vệ giữ cửa nói đại sư mới tới không bao lâu.”
“Thiện tai Đại Minh Vương Phật. Bệ hạ, bần tăng đến trừ yêu.”
Tuệ Đồng niệm một tiếng Phật hiệu, trong lòng Hoàng đế thấy an tâm hơn rất nhiều.
“Tuệ Đồng đại sư, ngươi tới thật đúng lúc! Cô vừa gặp ác mộng, mộng thấy bên gối có yêu quái đang ngủ, thật sự, thật sự là dọa người, là một con hồ ly...”
Hòa thượng Tuệ Đồng sắc mặt nghiêm túc, nhìn về phía Phật châu trong tay Hoàng đế.
“Ban ngày ta lấy Bồ Đề Niệm Châu làm vật dẫn, để cho chư vị hậu cung mang đi các nơi trong cung đình, chính là muốn phá vỡ cục diện mà yêu nghiệt kia bố trí. Yêu quái này quả nhiên giấu rất sâu. Ban ngày, ngay cả bần tăng cũng thiếu chút nữa bị lừa, nhưng vẫn ngửi được một tia yêu khí. Sau khi vào đêm, tình huống của một chuỗi niệm châu có khác thường. Lúc ấy yêu nghiệt không giấu được nữa. Bệ hạ, nếu ngài đã gặp ác mộng, vậy có thể nói cho bần tăng biết ở trong mộng cảnh, ngài có hoài nghi đối tượng nào hay không?”
Sắc mặt Hoàng đế vẫn rất khó coi. Gã thoáng do dự một chút, nhưng vẫn thành thật nói ra mộng cảnh, cũng nói ra suy đoán trong lòng.
Một khắc sau, cấm quân và cao thủ thị vệ các nơi trong cung nhao nhao hành động. Một đám mang theo đèn lồng hoặc đuốc, đi lại xuyên qua các cung. Trong cung đình có không ít người bị đánh thức, nhưng thấy trận thế như vậy cũng không dám đi ra ngoài kiểm tra. Chỉ có người địa vị cao như Thái hậu, Hoàng hậu mới biết đây là muốn bắt yêu trong đêm.
Trong Phi Hương cung, sắc mặt Huệ phi âm tình bất định, đợi hồi lâu cũng không thấy Hoàng đế trở về.
“Hoàng đế vừa rồi rốt cuộc đã gặp giấc mộng gì?”
Lúc này, tiếng bước chân ồn ào mà đông đúc ở bên ngoài truyền đến, khiến Huệ phi hơi sửng sốt.
“Người đâu, đi xem bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.”
Gọi một tiếng như vậy, một cung nữ lĩnh mệnh vội vàng rời đi, nhưng nàng ta vừa mới ra khỏi Phi Hương cung thì lập tức bị cấm quân chế trụ. Ở bên ngoài đã được những ngọn đuốc và đèn lồng chiếu sáng. Một cỗ binh sát chậm rãi bốc lên. Hòa thượng Tuệ Đồng và thống lĩnh cấm quân đứng ở trước trận.
“Đại sư, chúng ta nên làm như thế nào?”
“Thiện tai Đại Minh vương Phật. Thống lĩnh đại nhân chỉ cần lãnh binh vây quanh Phi Hương cung là được, những thứ khác do bần tăng xử lý.”
Hòa thượng Tuệ Đồng đi về phía trước vài bước, hai tay luôn chắp trước ngực. Hai tờ pháp tiền trong nháy mắt hoàn toàn tiêu trừ. Phật tính Phật lực trên người trước nay chưa từng có bốc lên, thậm chí làm cho Tuệ Đồng hòa thượng sinh ra một loại cảm giác phấn khởi rất nhỏ. Nhưng nhờ Phật tâm áp chế, theo Phật lực nhanh chóng tăng lên, từng đạo ánh sáng màu vàng kim hiện ra trên người Tuệ Đồng, mơ hồ có một tăng nhân giống như Tuệ Đồng nhưng cao lớn như tầng lầu xuất hiện ở phía sau lưng y. Một vầng Phật quang bảy màu tựa như chiếu sáng bóng đêm.
“Phật Minh vương ta có phục ma chính pháp, yêu nghiệt, còn không hiện hình. Úm... Ma... Ni... Bá... Mễ... Hồng...”
“Ầm…”
Phật quang chợt sáng ngời, chân ngôn từ trong miệng Tuệ Đồng khai phóng, bộc phát ra âm lượng thật lớn, mà thanh âm lớn như vậy lại không làm cho người thường bao gồm cả cấm quân cảm thấy chói tai.
Nhưng trong Phi Hương cung, Huệ phi ngồi trên giường lại bỗng nhiên ôm lấy lỗ tai, sắc mặt cực kỳ thống khổ.
“A... Con lừa trọc đáng chết... Ahh... Ta, ta sẽ giết ngươi!”
Chân ngôn vang lên, trong lòng Huệ phi phiền não đến cực điểm, thậm chí ảnh hưởng đến suy nghĩ, hình thể trên người vặn vẹo một trận. Hình tượng Huệ phi không thể duy trì ổn định nữa, ả ta dứt khoát biến trở lại hình dáng vốn có, cũng chính là thân phận của Đồ Vận.
Móng tay biến dài, hai mắt hiện ra màu đỏ. Đồ Vận chịu đựng cơn đau đầu, tức giận lao ra ngoài cửa. Khi nhìn thấy Phật ảnh cao lớn bên ngoài Phi Hương cung, nhất thời sự tức giận trong lòng ả giống như dội gáo nước lạnh mà vơi đi hơn phân nửa. Nàng ta nhớ ra tối nay hẳn là tử cục của hòa thượng Tuệ Đồng mới đúng.
‘Chẳng lẽ bọn họ đều...’
Đồ Vận nhìn về phía Phật ảnh, trong lòng nổi lên kiêng kỵ. Cũng đúng lúc này, Phật ảnh cao lớn cũng nhìn lại Đồ Vận.
“Hồ yêu lớn mật, dám mê hoặc chúng sinh, quấy nhiễu nhân đạo, Phật từ bi ta chỉ độ người có thể độ, nghiệt chướng chịu chết đi.”
Phật quang sau lưng Phật ảnh chợt hội tụ trên thân, đột nhiên chém ra một chưởng về phía Phi Hương cung.
“Ô ô ô...”
Một chưởng đánh ra, xung quanh nhấc lên cuồng phong.
“Oanh~~”, một tiếng nổ lớn, gạch ngói của Phủ Hương điện đều đang run bần bật, khói bụi bay theo trùng kích bắn ra bốn phía, ngay cả cấm quân đứng ở bên ngoài cũng cảm nhận được cuồng phong đập vào mặt.
Đồ Vận trong lòng nhảy dựng lên. Nàng tuy rằng ở trong thế ngàn cân treo sợi tóc, tránh thoát một chưởng, nhưng lại có thể cảm thụ rõ ràng uy năng của một chưởng này.
“Nghiệt chướng, còn không mau hiện ra nguyên hình!”
“Muốn ta hiện nguyên hình, con lừa trọc chết tiệt như ngươi còn chưa đủ tư cách!”
Đồ Vận tuy mạnh miệng mắng một câu nhưng lại không hề nghĩ tới việc tiếp chiến nào. Dưới tình huống sinh tử của đồng bạn không rõ ràng, ả ta lựa chọn lui bước. Trong lòng mặc niệm pháp quyết, thân hình dần phai nhạt rồi bỏ chạy, nhưng toàn bộ hoàng cung lại có nhàn nhạt quang huy nổi lên, lập tức bắn Đồ Vận trở về.
“Hì hì...”“Ha ha ha ha ha...”
Một trận tiếng cười đùa quỷ dị truyền đến, Đồ Vận vừa bị bắn trở lại Phi Hương cung hoảng sợ nhìn về phía không trung. Nàng ta tự biết chỉ sợ là mình đã lâm vào trong trận nào đó.
“Nghiệt súc, nếu ngươi không hiện hình, vậy thì bần tăng đánh ngươi hiện ra nguyên hình!”
Từng tờ pháp tiền nhao nhao tiêu tán, Phật quang của hòa thượng Tuệ Đồng càng thêm sáng lạn, nửa hoàng cung đều được kim quang chiếu sáng. Phật ảnh thật lớn hai tay kết ấn, trên bầu trời xuất hiện từng chữ “Vạn” thật lớn.
Tuệ Đồng tự biết với đạo hạnh của mình, cho dù có pháp tiền của Kế tiên sinh, y cũng không cách nào liều mạng chiến đấu lâu dài với yêu hồ này, dù sao tinh thần lực cũng không đủ. Cho nên nhân dịp trạng thái tinh thần của mình tốt nhất, y chuẩn bị ra tay thật mạnh.
“ Úm... Ma... Ni...... Bá….Mễ... Hồng...”
Ầm ầm ầm...
Mặt đất đang chấn động, luồng khí cũng cực kỳ hỗn loạn, trong cung cơ hồ từ đêm tối hóa thành ban ngày.
Bên trong chân ngôn cùng Phật ấn, cảm giác áp bách càng lúc càng lớn. Trái tim Đồ Vận giống như bị bàn tay to lớn của Minh Vương nắm lấy. Nàng phát hiện ra, bọn họ đã phạm phải sai lầm rất lớn, một sai lầm cực kỳ nghiêm trọng. Đó chính là đánh giá thấp đạo hạnh của hòa thượng này. Đạo hạnh của hòa thượng này rất cao, pháp lực mạnh mẽ, đã vượt qua cảnh giới nào đó.