Dịch: Thương Khung Chi Chủ
Biên: Minh Nguyệt Châu Sa
***
Cầm bình rượu lớn đương nhiên sẽ không tiện đi lại, hơn nữa cũng khiến cho người đi đường vây xem, dù sao thì Kế Duyên cũng không thể dùng xe thồ để kéo hàng. Dựa theo trang phục của hắn, trạng thái lúc này quả thật khá là khiến người ngoài chú ý. Nhưng nhờ thủ thuật che mắt tinh tế tỉ mỉ của bản thân, Kế Duyên đã ra bước khỏi con hẻm nhỏ, đến đường lớn, mà không có bao nhiêu người chú ý đến hắn cả.
Sau khi vỗ nhẹ một cái, bình rượu trong trạng thái niêm phong kín kẽ đã bị Kế Duyên chụp lại. Một tay của hắn cầm bình Thiên Đấu Hồ, tay còn lại cầm vò rượu lớn, mà rượu bên trong tự động hóa thành một vòng xoáy nước nho nhỏ bay lên trời, uốn khúc chảy vào miệng bình Thiên Đấu Hồ đang mở rộng ra. Vẻn vẹn chỉ vài hơi thở, toàn bộ bình rượu cũng đã trống rỗng.
“Cái bình này...”
Lẩm bẩm một câu như vậy, Kế Duyên cũng không ném chiếc bình đi, mà trực tiếp thu vào trong tay áo. Hắn nhớ mang máng lão hán kia nói rằng, cái bình này nhiều ít gì cũng khoảng năm mươi văn tiền, kể như quà tặng đính kèm. Dù không thể đổi thành tiền mặt, hắn cũng có thể trả lại cho lão bản kia.
Đi dọc theo con đường này khoảng nửa khắc, Kế Duyên đã trông thấy Cam Thanh Nhạc vội vàng trở về từ đối diện. Dường như đối phương đang suy nghĩ gì đó, thế nên trong lúc nhất thời cũng không chú ý đến Kế Duyên. Chờ đến lúc nhìn rõ, hai người đã đứng cách nhau khoảng bảy, tám bước.
“Kế tiên sinh? Sao ngài không đợi ta ở quán rượu?”
“Ta mua rượu xong nên định đi ra ngoài thăm thú một chút. Đúng rồi, nếu đã gặp được Cam đại hiệp, có thể kể ta nghe vừa rồi có gì thú vị hay không?
Nghe Kế Duyên hỏi vậy, Cam Thanh Nhạc bèn tiến gần vài bước. Đảo mắt xem xét chung quanh một vòng, gã hạ giọng nói với Kế Duyên.
“Không giấu gì tiên sinh, chuyện này khá trùng hợp đấy. Nữ tử trong đội ngũ mà ta vừa thấy cũng đang di chuyển đến Huệ phủ.”
Lúc nói chuyện, ánh mắt của Cam Thanh Nhạc vẫn cẩn thận nhìn chằm chằm vào Kế Duyên, giống như muốn đoán ra chút gì đó từ hắn vậy. Không phải gã không tin tưởng Kế Duyên, mà với sự trùng hợp kiểu này, đây là một phản xạ hiển nhiên của đám khách giang hồ.
“À, vậy cũng đúng dịp. Nhưng nếu đó chỉ là một gia tộc nho nhỏ thì không thể nào tập trung được một đội ngũ có quy mô thế kia. Mà Huệ phủ lại chính là nơi thượng tầng quyền quý trong thành. Do đó, chuyện họ đến đó bái phỏng cũng bình thường. Cũng tốt, Kế mỗ đang muốn đi bái phỏng, nói không chừng còn được thơm lây. Chúng ta đi thôi.”
Thanh Nhạc suy nghĩ một chút rồi gật đầu, nói.
“Cũng được! Vậy ta dẫn tiên sinh đi Huệ phủ. Tiên sinh đợi chút nhé, để ta đi lấy túi rượu của ta trước đã.”
Cam Thanh Nhạc tự nhận bản thân rất có mắt nhìn người. Từ ấn tượng đầu tiên đến khi đã tiếp xúc được một thời gian ngắn, gã có thể âm thầm định hình một người xa lạ ở mức tương đối, nhất là sau khi uống rượu cùng nhau. Thời gian tiếp xúc với Kế Duyên không dài, nhưng người này chắc chắn không phải hạng tiểu nhân nham hiểm. Vì vậy, việc cùng nhau đi tới Huệ phủ có lẽ sẽ tạo chút niềm vui thú, cho dù không có náo nhiệt thì cũng bớt nhàm chán hơn.
“Không cần, ta mang theo cho ngươi rồi.”
Kế Duyên lấy cái túi da kia đưa cho Cam Thanh Nhạc, mà gã cũng thoáng sửng sốt. Vừa rồi, dường như gã không hề trông thấy Kế Duyên lấy cái túi rượu này ra bằng cách nào, xem ra là do bản thân sơ suất rồi.
Ở phủ thành Liên Nguyệt, Huệ phủ chẳng những là nhà cao cửa lớn, mà Huệ lão gia còn là Tri phủ của phủ Liên Nguyệt này. Huệ lão thái gia cũng từng là đại thần trong triều đình, chẳng qua là đã sớm cáo lão hồi hương. Không những thế, vì Huệ gia có con gái gả vào hoàng cung, thế nên bản thân họ còn được xem là hoàng thân quốc thích được ân sủng.
Không tốn quá nhiều thời gian, hai người đã bước trên con đường mà Huệ phủ tọa lạc. Một đường đi tới, tuy Kế Duyên cũng chưa hỏi han gì, Cam Thanh Nhạc cũng tự mất kiên nhẫn mà kể cho hắn nghe về nữ nhân mà bản thân từng gặp trước đó. Nàng ta cũng được tính là khá lợi hại, ở trên giang hồ chắc chắn là một hảo thủ... Nhưng Kế Duyên chỉ khách khí đối đáp vài câu, không tỏ vẻ quá nhiệt tình.
Trước cửa Huệ phủ, cổng tường vô cùng có khí phách. Có mấy chiếc đèn lồng mới tinh treo trên cao, xung quanh có khoảng tám người hộ vệ đang trông cửa; bên ngoài còn có hai con sư tử đá cao lớn. Tuy ở ngay mặt tiền của một con phố khá phồn hoa, nhưng lại chẳng có một quầy hàng nào nằm cạnh phủ trong một phạm vi tương đối xung quanh.
“Huệ phủ này còn khí phái hơn phủ Tể tướng ấy nhỉ.”
Nhìn thấy cổng vào Huệ phủ thế này, trước khí tướng và hạ nhân đang hòa lẫn vào nhau của cả Huệ phủ, Kế Duyên bỗng nhiên cảm thấy rằng, nếu hắn cứ bái phỏng như vậy thì rất có thể là không thể vào được đại môn của Huệ phủ mất.
Nghe thấ Kế Duyên nói một câu như vậy, Cam Thanh Nhạc ở bên cạnh bèn cười nói.
“Kế tiên sinh nói quả thật không sai, ngay cả tể tướng ở kinh thành cũng phải nể mặt Huệ phủ vài phần. Do nhà ấy có một nàng Huệ phi cơ mà...”
Cam Thanh Nhạc còn chưa nói xong, từ cổng phủ bên kia đã có người đứng ra quát lớn.
“Các ngươi làm gì vậy? Vì sao đứng trước cửa Huệ phủ lâu như thế?”
“À, phiền ngài thông báo dùm, nói Cam Thanh Nhạc Cam đại hiệp đặc biệt đến đây bái phỏng Huệ lão gia.”
Một câu nói suông của Kế Duyên đã khiến Cam Thanh Nhạc bên cạnh ngây ngẩn cả người. Gã chỉ vừa quay sang Kế Duyên đáp lời “Ách” một tiếng, còn chưa nói gì, thì gia đinh canh cổng đã mở lời một lần nữa.
“Nghĩa Hào Thiết Quyền Cam Thanh Nhạc? Đây là Cam đại hiệp đấy ư?”
Tám tên vệ sĩ giữ cổng chỉ liếc qua Kế Duyên một lần, sau đó đảo mắt nhìn chằm chằm vào Cam Thanh Nhạc bên cạnh hắn. Điểm độc đáo của bộ râu kia rất rõ ràng, lúc trước bọn họ chỉ quan sát sơ qua theo bản năng. Nay nhìn kỹ lại, sau đó nhớ đến đến danh hào của gã, kế tiếp là liên tưởng đến ngoại hình quả đúng là như vậy.
Cam Thanh Nhạc giật nhẹ khóe miệng, nhìn thoáng qua Kế Duyên đang cười mỉm, sau đó cũng không hỏi rõ gì, thay vào đó là cung tay thành quyền với nhóm hộ vệ.
“Tại hạ chính là Cam Thanh Nhạc, mong thông báo giúp một tiếng!”
“Cam đại hiệp, vui lòng chờ một lát. Ta vào thông báo ngay!”
Nói xong, một vệ sĩ canh cổng vội vàng tiến vào trong phủ. Dù Cam Thanh Nhạc này là giả, vậy cũng không tới lượt bọn họ phân biệt ra. Hơn nữa, Huệ phủ cũng không phải là nơi để tùy tiện thổi phồng tên tuổi, không phải muốn trà trộn vào là có thể vào.
“Kế tiên sinh, trong hồ lô của ngài bán thuốc gì vậy...”
“Kế Duyên ta đây vừa không phải kẻ quyền quý, cũng không phải danh sĩ nổi tiếng, thế nên chỉ có thể mượn danh tiếng của Cam đại hiệp mà thôi. Yên tâm, Kế mỗ sẽ không hại ngài, đương nhiên Cam đại hiệp cũng là như thế.”
Cam Thanh Nhạc hạ giọng hỏi, Kế Duyên cũng hạ giọng trả lời. Cũng không phải hắn sợ bị liên lụy, chỉ là cảm thấy hơi buồn cười mà thôi.
Không lâu sau, vệ sĩ canh cổng vừa vào trong thông báo giờ đã trở lại. Đi cùng với gã là một nam tử trung niên mặc trang phục tựa như là vai vế cao hơn. Vừa đi ra, đối phương nhìn chằm chằm vào Cam Thanh Nhạc, sau khi đánh giá nhanh trong thoáng chốc là đã có thể xác định thân phận của người tới.
“Quả nhiên là Cam đại hiệp! Cam đại hiệp, mời vào trong. Đúng rồi, vị tiên sinh bên cạnh này là...?”
“Kẻ hèn này họ Kế, đi cùng với Cam đại hiệp.”
“Ồ, thì ra là Kế tiên sinh. Mời hai vị cùng vào!”
Kế Duyên cùng Cam Thanh Nhạc đương nhiên sẽ không từ chối, đi cùng với kẻ vừa xuất hiện tiến vào Huệ phủ. Trong phủ đệ này, đình đài lầu các đặc biệt trải rộng các nơi; nha hoàn hạ nhân đông đúc thành đàn; tất cả đều thể hiện vẻ giai tầng đầy quyền quý xa hoa.
......
Trong sảnh đường của Huệ phủ, trưởng công chúa của nước Đình Lương Sở Như Yên đang ngồi cùng với nữ quan tùy tùng Lục Thiên Ngôn tại đây. Ngoại trừ hai thị nữ khác bên cạnh, còn có một vị hòa thượng mặc áo cà sa an vị, chính là Tuệ Đồng.
Dù tuổi tác đã không nhỏ, Sở Như Yên vẫn xinh đẹp lộng lẫy như vậy. Trên người nàng chẳng những không mang dấu vết của năm tháng, ngược lại còn lộ rõ vẻ quyến rũ.
Nhưng không giống với bầu không khí thoải mái lúc trước, hiện tại không có người của Huệ phủ ở đây, sắc mặt ba người lại có chút nghiêm túc.
“Tuệ Đồng đại sư, nơi này thật sự có yêu khí ư?”
Lục Thiên Ngôn hạ giọng hỏi, mà khóe mắt vẫn luôn đảo quanh các a hoàn của Huệ phủ bên cạnh ngay trong căn sảnh đường này; đồng thời, Tuệ Đồng cũng nhếch nhẹ môi.
“Rất nhạt, vô cùng nhạt. Ta đã tu hành dưới tàng cây bồ đề của Đại Lương tự bấy lâu nay, được đạo uẩn của Phật che chở, thế nên sẽ không thể cảm giác sai lầm được. Hơn nữa, tựa như không chỉ có mỗi một luồng yêu khí. Có loại nhỏ bé đến mức không thể nghe thấy, có kẻ như gần như xa, có lẽ cũng không phải thường xuyên xuất hiện. Do đó, bọn này có lẽ cực kỳ am hiểu ẩn nấp, hoặc có lẽ là bao gồm cả hai lý do trên. Thật sự là rất khó để dò ra.”
“Đại sư có thể bảo vệ trưởng công chúa an toàn hay không?”
“Thiện tai Đại Minh Vương Phật! Bần tăng nhất định sẽ dốc toàn lực bảo vệ trưởng công chúa điện hạ bình an!”
Sở Như Yên cười một cách đầy mê hoặc với Tuệ Đồng. Nàng là công chúa lớn tuổi, lại chưa gả chồng, tuy bị không ít người lén chê cười sau lưng nhưng cũng không thèm để ý. Tuy nhiên, Tuệ Đồng lại không có phản ứng gì với nụ cười này.
“Vậy, có nên nói cho Huệ lão gia biết chuyện này hay không?”
Câu nói này là do Lục Thiên Ngôn đang hỏi ý trưởng công chúa, mà trưởng công chúa chỉ khẽ lắc đầu.
“Từ từ rồi tính sau. Việc cần kíp lúc này là dẫn Tuệ Đồng đại sư vào kinh sư nước Thiên Bảo, yết kiến hoàng đế. Dù sao đi nữa, Huệ lão gia kia cũng sắp trở về rồi.
Đang nói đến đây, hòa thượng Tuệ Đồng bỗng nhiên nghiêm mặt, nháy mắt với hai người bên cạnh. Hai nữ nhân này cũng lập tức phản ứng lại, khôi phục bình tĩnh, để rồi bắt đầu trò chuyện, nói cười lẫn nhau.
“A, đây chính là trưởng công chúa điện hạ của nước Đình Lương đây mà, quả nhiên phong thái diễm lệ. Ngay cả ta là nữ nhân, nhưng khi nhìn thấy cũng bị rung động nha!”
Một nữ tử với dáng người xinh đẹp và gương mặt cũng cực kỳ quyến rũ đang đi cùng với một vài hạ nhân bước vào khách đường, hướng về phía nhóm ba người. Tầm mắt của nàng ta dừng lại tại Sở Như Yên một lát, sau khi đảo qua Lục Thiên Ngôn thì nhìn chăm chú về phía Tuệ Đồng.
“Đây chính là Tuệ Đồng đại sư, cao tăng của Đại Lương tự phải không? Ngay cả ở nước Thiên Bảo, thiếp thân cũng đã ngưỡng mộ từ lâu rồi! A, quên mất lễ tiết, thiếp thân là Liễu Sinh Yên, tên cũng có một chữ Yên, bái kiến trưởng công chúa điện hạ, bái kiến Tuệ Đồng đại sư!” . ngôn tình hay
Tiếp đó, nữ tử kia cười dịu dàng, hành lễ kiểu vạn phúc. Sở Như Yên là trưởng công chúa cao quý của nước Đình Lương, căn bản là không cần đáp lễ. Tuệ Đồng đứng lên chắp hai tay lại, niệm một câu Phật hiệu,
“Thiện tai Đại Minh Vương Phật, bần tăng hoàn lễ!”
“Ha ha ha, Tuệ Đồng đại sư thật sự tuấn tú, trách sao trưởng công chúa luôn ái mộ ngươi...”
Nữ tử tiến tới, đưa gương mặt tươi cười của nàng đến gần hòa thượng Tuệ Đồng, thậm chí còn định đưa tay sờ lên khuôn mặt của y. Tuy nhiên, Tuệ Đồng lui về phía sau một bước, kịp thời tránh khỏi. Đồng thời, từ sâu trong đôi Phật nhãn của y chợt có Phật quang hiện lên. Tuy rất nhạt, nhưng trên người nữ tử trước mắt này lại tràn ngập yêu khí. Chỉ là, yêu khí này dường như không hề tản ra bên ngoài thân thể. Nếu không tu được Bồ Đề Minh Kính, về căn bản là Tuệ Đồng không thể chiếu ra được bí mật này.
‘Quả thật là yêu quái, chẳng rõ chân thân của nó là gì?’
“Hừm, Liễu phu nhân, xin tự trọng!”
Không thể chịu được cảnh con mụ lẳng lơ này tiến gần đến Tuệ Đồng, Sở Như Yên lạnh lùng lên tiếng, mà Lục Thiên Ngôn bên cạnh cũng nhích về phía trước, xảo diệu ngăn cách Liễu Sinh Yên và trưởng công chúa ra hai bên.
Lúc này, từ vị trí cửa tiền viện của Huệ phủ, Kế Duyên đang đi cùng Cam Thanh Nhạc, bước theo quản sự Huệ gia tiến vào trong. Đương nhiên, bọn họ sẽ không đến khách đường, vì có trưởng công chúa và Tuệ Đồng đang ngồi tại đó. Tuy nhiên, hai người cũng không bị khinh rẻ. Chẳng qua là lúc này, Kế Duyên chợt dừng chân lại, quét mắt về phía Huệ phủ.
“Kế tiên sinh, làm sao vậy?”
“Ha ha, đã thành một ổ hồ ly rồi sao? Ta đã đánh giá các ngươi quá cao rồi! Cam đại hiệp! Ngươi tin trên đời này có yêu quái hay không?”
Kế Duyên vốn định trà trộn vào phủ, từ từ tìm hiểu dần. Nhưng giờ phút này, tạm thời hắn thấy không còn cần thiết nữa.
“Hả?”
Ở bên cạnh, Cam Thanh Nhạc còn chưa kịp phản ứng thì bỗng nhiên phát hiện thân hình của Kế Duyên trở nên mơ hồ đi. Hắn tựa như mang theo một vầng khói lửa mà đi thẳng một hướng về phía Huệ phủ, trong khi động tác của bản thân gã lại cực kỳ thong thả, từng động tác giơ tay nhấc chân đều vô cùng chậm chạp.
Chờ đến khi thân thể của Cam Thanh Nhạc tỉnh táo lại, Kế Duyên vừa mới trước mắt mà giờ đã không thấy đâu.
“Cam đại hiệp, mời sang bên này.”
Tên quản sự kia vẫn cười ha hả như cũ, tựa như không hề nhận ra Kế Duyên đã rời khỏi đây. Thậm chí, tên đó có tạo ra một cảm giác với Cam Thanh Nhạc rằng, dường như gã chưa hề nhớ ra là đã có một người tên Kế Duyên vừa đến nơi đây.
‘Trời, Kế tiên sinh này thật sự khó lường...’
Trong lúc Cam Thanh Nhạc đang rung động, tại một khách đường khác bên trong Huệ phủ, sâu trong ánh mắt của Liễu Sinh Yên chợt lóe lên một vầng sáng lạnh, nhưng bên ngoài vẫn khách khí như cũ. Ả khéo léo ưỡn cả thân thể lên, cười dịu dàng rồi lướt ngang người Lục Thiên Ngôn.
“Thiếp thân đây chính là đến gặp vị cao tăng chuẩn bị tiến cung, đồng thời còn muốn chiêm ngưỡng phong thái của trưởng công chúa một chút. Lão gia cũng sắp về đến rồi. Ta...”
Ả còn chưa nói dứt câu, chợt có một thanh âm bình thản cắt ngang.
“Con hồ ly kia ở đâu? Đang ở trong hoàng cung à?”
Liễu Sinh Yên đột ngột xoay lại phía sau, rồi trông thấy Kế Duyên trong bộ áo xanh rộng tay đang đứng ở nơi đó, bình tĩnh nhìn ả.
“Kẻ hèn là Kế Duyên, mà ắt hẳn ngươi cũng đã từng nghe qua về danh hào của ta. Ừm, nếu dám động đậy thì thần hình câu diệt.”
Câu nói với giọng điệu bình tĩnh vang lên từ miệng của Kế Duyên đã có uy năng đáng sợ của ngôn xuất pháp tùy. Đồng tử của Liễu Sinh Yên co rút lại thật mạnh. Sau khi chân chính thấy rõ Kế Duyên, cả người ả như bị rơi vào hầm băng, hoảng sợ đến mức tứ chi nặng nề như đeo chì. Đừng nói đến việc động đậy, ngay cả thở mạnh thì ả cũng không dám.