Chỉ là ngay sau đó, Kế Duyên suy nghĩ lại, đại khái cũng hiểu được chuyện gì xảy ra. Đại thái giám Lý Tĩnh Xuân có lẽ không mang theo tiền đồng, thậm chí cũng chẳng có bao nhiêu bạc vụn. Lão sống ở trong cung đã lâu, cũng không cần xài tiền vào cái gì cả. Cho dù thỉnh thoảng lão muốn tiêu tiền thì cũng sẽ dùng ở những nơi xa hoa. Với thỏi bạc lớn như thế, quán trà này chắc chắn không thể có tiền bạc mệnh giá lớn để trả tiền thừa rồi.
"Ài, đi chung với Hoàng đế và đại thái giám mà Kế mỗ còn không kiếm được một bữa trà!"
Kế Duyên bất đắc dĩ nói. Hắn chỉ có thể lấy hai đồng Ngũ thông bảo và hai đồng lẻ trị giá một văn tiền từ trong tay áo ra, giao cho chưởng quỹ.
"Chủ quán nhận lấy, mười hai văn."
Dương Hạo vội vàng nói.
"Tiên sinh yên tâm. Cô, ách, tại hạ nhất định sẽ mời tiên sinh ăn đủ loại sơn hào hải vị!"
"Đúng đúng, tiên sinh yên tâm."
Lúc Dương Hạo và Lý Tĩnh Xuân còn đang hứa hẹn với Kế Duyên một phen, vị chưởng quỹ vui vẻ hớn hở thu tiền lúc này lại lên tiếng.
"Ách... Khách quan, đồng tiền này của ngài..."
Chưởng quầy quán trà nhận tiền, nhíu mày cầm lấy đồng tiền có trọng lượng lớn kia, nhìn kỹ hơn một chút.
"Cái này là... Nguyên Đức thông bảo?"
Đồng Ngũ thông bảo của Đại Trinh có giá trị tương đương với năm văn đồng lẻ. Chẳng những mệnh giá, ngay cả trọng lượng cũng phải chính xác. Mỗi thời đại Hoàng đế đều đổi một bộ khuôn mẫu khác nhau. Đồng tiền mà Kế Duyên có đầu tiên chính là Hồng Nguyên thông bảo. Còn Nguyên Đức thông bảo là ấn chế của Hoàng đế đời trước. Bây giờ có lẽ đã là Hồng Vũ thông bảo. Nhưng tất cả đều có thể lưu thông.
"Ba vị khách quan là người nơi khác đến sao? Đồng tiền này có tỉ lệ rất tốt, sức nặng cũng chuẩn, nhưng không phải là tiền của triều ta. Tiểu nhân chỉ là người buôn bán nhỏ, đi tìm người đổi thì sẽ bị hao hụt. Nếu không xin khách quan cho thêm hai văn được không ạ?"
Kế Duyên không nói gì, lại lấy ra hai đồng tiền trong túi giao cho chưởng quỹ.
"Lấy đi. Hai vị, chúng ta phải đi rồi."
"Đa tạ khách quan thông cảm!" "Ài!"
Kế Duyên khẽ gật đầu với chưởng quầy quán trà, sau đó cùng Dương Hạo và Lý Tĩnh Xuân đứng dậy, vòng qua bàn rời khỏi quán trà. Khi đi xa vài bước, Kế Duyên lại quay đầu nhìn về phía quán trà, chưởng quầy kia hình như đang cân lại phân lượng của đồng tiền. Điều này làm Kế Duyên khẽ nhíu mày.
Đại thái giám Lý Tĩnh Xuân tự cho là đoán được tâm tư của Kế Duyên, ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
"Tiên sinh, mặc dù đồng tiền có trọng lượng đủ, nhưng tội danh đúc tiền xu tư nhân không nhỏ. Thường thì dân chúng bình thường sẽ tìm người để đổi tiền, nên sẽ có chút chênh lệch."
"Ừm, Kế mỗ không phải đang nghĩ tới cái này. Được rồi, hai vị đi theo ta. Trước tiên, chúng ta sẽ tìm một nơi yên tĩnh."
Kế Duyên dứt bỏ ý nghĩ trong đầu, dẫn Dương Hạo và Lý Tĩnh Xuân bước nhanh về phía trước. Đây là một thành trấn khá quy mô, nhưng đường phố và nhà cửa cũng không thể xem là sạch sẽ, kiến trúc cũ thì nhiều mà mới thì ít. Nhìn tổng thể rất thiếu quy hoạch, dẫn đến sự phân bố kiến trúc lộn xộn. Ngoại trừ các đường phố chính, những nơi khác hầu như không phải đường lát đá phiến.
Ba người bước xuyên qua thành trấn này một lát, rất nhanh đã lách qua dòng người, đi đến một nơi cực kỳ vắng vẻ. Thấy Kế Duyên dừng lại, Dương Hạo và Lý Tĩnh Xuân tất nhiên cũng không dám đi nữa. Cả hai tò mò chờ Kế Duyên nói tiếp.
Kế Duyên nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Dương Hạo và Lý Tĩnh Xuân, sau đó mới nói.
"Tam công tử chắc hẳn đã lâu không có vi phục xuất tuần. Tuổi tác như vậy mà gọi là công tử cũng không đúng lắm, hơn nữa cũng không thích hợp du ngoạn bên này. Để Kế mỗ dùng chút thủ đoạn nhỏ đi."
Kế Duyên dứt lời, vươn ngón tay cách không hướng về phía Dương Hạo. Lão Hoàng đế chỉ cảm thấy trán hơi nóng lên, sau đó có dòng nước ấm đánh thẳng vào thái dương rồi trong nháy mắt lưu chuyển toàn thân, nhất thời có cảm giác gân cốt vô cùng ngứa ngáy.
Lý Tĩnh Xuân ở bên cạnh hơi há miệng, nhìn một màn trước mắt. Lão quên luôn việc phải chú ý cách xưng hô.
"Hoàng thượng...."
Chỉ thấy thân thể Dương Hạo hơi gầy yếu bỗng trở nên cao ráo, mái tóc vốn hoa râm đều chuyển thành đen nhánh, xương cốt trở nên rắn chắc, thân thể trở nên cường tráng hơn. Những nếp nhăn trên mặt của tuổi già đều biến mất. Chỉ vẻn vẹn không tới hai hơi thở, Dương Hạo trước mắt đã khôi phục bộ dáng lúc còn trẻ của mình.
Dương Hạo còn chưa kịp phản ứng, biến hóa đã chấm dứt. Y nhìn thấy dáng vẻ trợn mắt há hốc mồm của Lý Tĩnh Xuân, cảm nhận được cả người tràn đầy tinh lực. Dương Hạo cúi đầu nhìn hai tay, có thể rõ ràng nhìn ra đây là một đôi tay của người trẻ tuổi, càng không nói đến mái tóc trên đầu đã đen nhánh.
"Lý Tĩnh Xuân, mau nói cho ta biết, hiện tại ta như thế nào?"
Lý Tĩnh Xuân lúc này mới hoàn hồn, vẫn còn kinh hãi, nói.
"Dáng vẻ hiện tại của Tam công tử, thoạt nhìn nhiều lắm cũng chỉ hai mươi mấy tuổi. Không, đây chính là khi Tam công tử ngài hơn hai mươi tuổi! Tiên pháp của tiên sinh quả nhiên khó lường thần kỳ!"
Kế Duyên nhìn bộ dáng lúc này của Dương Hạo cũng cảm thấy rất hài lòng, gật đầu cười nói.
"Không sai, tam công tử trẻ tuổi như vậy, Kế mỗ cũng chưa từng gặp qua. Lúc trước lần đầu tiên gặp mặt thì ngươi cũng đã gần bốn mươi tuổi rồi."
Trước kia có một đoạn thời gian Kế Duyên rất si mê nghiên cứu về đạo biến hóa, nhưng có lẽ do hắn học theo phương pháp biến hóa cực kỳ "phản nhân loại" của lão Long và cũng có lẽ là do Kế Duyên không có thiên phú ở phương diện này. Hắn thành công nhất chính là biến thành Thanh Tùng đạo nhân, nhưng vẫn chỉ dùng một ít Chướng nhãn pháp thô thiển như trước đây. Bởi vì bản thân Kế Duyên vô cùng đặc thù, có thể lừa người, nhưng chưa chắc có thể lừa được người quen. Kế Duyên rõ ràng rất không hài lòng, nhưng đáng tiếc là sau này cũng không có tiến triển gì. Tinh lực cũng bị những chuyện khác phân tán bớt.
Thật ra Kế Duyên vẫn chưa mất hết hy vọng với biến hóa chi đạo. Chỉ là, pháp môn này cũng thuộc loại trăm hoa đua nở nhưng khó có thể lọt vào mắt Kế Duyên. Hắn thấy đại đa số pháp này cũng chẳng khác Chướng nhãn pháp là bao. Thần kỳ nhất vẫn là mặt nạ năm đó Đồ Tư Yên thi triển.
Nhưng Kế Duyên bỗng nhiên ngộ ra, nếu kết hợp Du Mộng thuật và Thiên Địa Hóa Sinh, ở trong thế giới hóa ra này, Kế Duyên có thể nửa thật nửa giả thi triển ra thuật biến hóa mà mình vừa ý. Hơn nữa không phải dùng cho hắn, đây là dùng cho người khác, mà còn là trực tiếp biến thành. Cái này không giống việc lừa gạt giác quan, có thể nói là Dương Hạo gần như đã quay lại thời trẻ tuổi trong thời gian ngắn, tuy rằng loại trẻ tuổi này phải duy trì dựa vào pháp lực Kế Duyên.
Cho nên thực ra Kế Duyên cũng không bình tĩnh như bề ngoài mà Dương Hạo và Lý Tĩnh Xuân nhìn thấy. Sau khi biến cho Dương Hạo xong, hắn lại nhìn về phía Lý Tĩnh Xuân.
"Lý công công cũng nên thay đổi một chút."
Nói xong, Kế Duyên chỉ về phía Lý Tĩnh Xuân, người sau cũng lập tức thay đổi ngược thời gian. Chỉ là không khoa trương như Dương Hạo, vị Lý công công này khôi phục đến khoảng bốn mươi tuổi.
"Ha ha ha ha... Lý Tĩnh xuân, ngươi cũng trẻ tuổi, ngươi cũng trẻ tuổi!"
Dương Hạo vỗ vai Lý Tĩnh Xuân, dường như còn hưng phấn hơn cả Lý Tĩnh Xuân. Người sau cũng vui mừng khôn xiết, thử vận công hành khí đều cảm thấy thuận lợi hơn. Giờ phút này nếu bản thân lão đối chiến nguyên mẫu thì sợ là phần thắng có thể nhiều hơn hai thành nữa đấy.
Sau đó Lý Tĩnh Xuân lặng lẽ nghiêng người, ở một góc độ mờ ám đưa tay dò xét dưới háng mình, lập tức lộ vẻ thất vọng.
Kế Duyên nhìn thấy cảnh này nhưng cũng không nói ra. Hắn ngộ ra thuật này không tệ, nhưng dù sao hỏa hầu vẫn còn nông cạn, có sở trường tự nhiên có hạn chế. Mấy thứ như thiến rồi lại mọc ra này thì hắn làm không được, huyễn hóa một cái thì có ý nghĩa gì đây.
"Ha ha, hiện tại gọi là Tam công tử thích hợp hơn nhiều rồi. Đi thôi, đi tìm cửa hàng đổi quần áo cho hai vị."
Kế Duyên xoay người rời đi trước. Dương Hạo và Lý Tĩnh Xuân đang hưng phấn cũng vội vàng đuổi theo. Tâm tính của Dương Hạo giống như cũng khôi phục lại hồi trẻ, đi đường đều chạy nhảy, mãi tới khi nhìn thấy người ngoài thì y mới nghiêm túc trở lại.
Ước chừng hơn một khắc sau, tại một cửa hàng mặt tiền bán quần áo không nhỏ ở trong trấn, đám người Kế Duyên đã mua mấy bộ trang phục. Lúc đi ra, Kế Duyên không có gì thay đổi, Dương Hạo từ một thân quần áo hoa lệ biến thành trang phục thư sinh, Lý Tĩnh Xuân cũng mộc mạc hơn rất nhiều.
Trong thời gian ngắn, tâm tính của chủ tớ hai người đã phát sinh biến hóa thật lớn. Cho dù là Kế Duyên cũng có thể cảm nhận được cỗ sức sống hừng hực của bọn họ, nhưng phần kinh nghiệm và trầm ổn kia vẫn còn. Vì đã biết kế tiếp phải làm gì, hai người đi bên cạnh Kế Duyên nhàn nhã quan sát thế giới trong quyển sách này.
"Kế tiên sinh, trời sắp tối rồi!"
Dương Hạo nhìn dòng người trên đường phố thành trấn dần dần giảm bớt, sắc trời cũng bắt đầu tối đi. Y có chút hưng phấn, thấp giọng nhắc nhở một câu. Kế Duyên khẽ gật đầu.
"Ừ, cũng đến lúc rồi! Chúng ta đến khách sạn Hà Điếm đi!"
Sau khi sắc trời tối sầm lại, từng trận gió cũng lớn hơn một chút, thổi tung bụi bặm trên đường. Có đôi khi Dương Hạo còn phải nâng tay áo che mặt lại. Khi người đi lại trên đường càng ngày càng ít, trong ánh sáng tàn dương lờ mờ, thành trấn này làm cho người ta có một loại cảm giác đìu hiu nhàn nhạt.
Khách sạn Hà Điếm nằm ở vị trí vùng ven của thành tránh, là một căn nhà cũ nát và cũng là một khách điếm giá cực kỳ rẻ. Khi đám người Kế Duyên có mặt ở đây, bên ngoài chỉ còn chút ánh sáng mờ mờ. Nếu so sánh với ánh đèn mờ nhạt trong khách điếm, bên ngoài quả thực đã là đêm tối rồi.
Đám người Kế Duyên đứng ở một nơi nào đó bên ngoài khách sạn, cũng không có ý định đi vào trong, dường như đang chờ cái gì đó.
"Đến rồi!"
Dương Hạo vô thức hô nhẹ một tiếng. Ở trong tầm mắt của y, một thư sinh đeo rương sách đang bước nhanh về phía này, nhìn thấy Hà Điếm khách sạn thì lộ vẻ vui mừng, vội vàng chạy vào bên trong.
"A, mời khách quan vào bên trong, chỉ có một mình ngài thôi ạ?"
Tiểu nhị đón khách ở cửa nhiệt tình mời chào vị thư sinh đi vào.
"Đúng vậy đúng vậy, chỉ có một mình ta, còn có phòng trống không?"
Thư sinh vừa đi vừa dùng tay áo lau mồ hôi. Chưởng quầy ở bên kia rõ ràng cũng nghe được câu hỏi của y, cười ha hả nói.
"Có, đương nhiên là có rồi. Còn tới mấy gian thượng phòng."
"Được được, ở lại một đêm bao nhiêu tiền?"
"Ài, khách điếm này của chúng ta nhìn cũ kỹ một chút, nhưng sạch sẽ thoải mái. Thượng phòng một ngày ba mươi lăm văn tiền."
Thư sinh đang lau mồ hôi vừa nghe lời này, động tác cũng dừng lại.
"Ba, ba mươi lăm văn? Khách điếm này sao?"
Lúc ở bên ngoài, vị thư sinh đã nhìn qua khách sạn này, nát tới cỡ đó mà còn mắc như vậy?
Chưởng quỹ nghe vậy thì thu lại nụ cườ.
"Khách quan, xem ngài nói, đây là phòng tốt nhất trong khách điếm rồi. Mấy gian phòng khác đương nhiên có loại rẻ hơn, rẻ nhất một đêm cũng chỉ mười lăm văn tiền, nhưng đã không còn phòng trống."
"Ách, chưởng quỹ, nhờ ngài sắp xếp một chút. Nếu không thì như vậy, năm văn tiền, ta sẽ ở kho củi một đêm được không?"
Thư sinh biết vừa rồi mình lỡ lời, cười trừ rồi thương lượng với chưởng quỹ. Tiểu nhị của khách điếm ở bên cạnh đã sớm rời đi làm chuyện khác, hắn cũng nghe ra đây là một người không có tiền nên cũng lười hầu hạ.
"Năm văn tiền? Kho củi?"
Chưởng quỹ đánh giá thư sinh này một chút, "Chậc chậc" hai tiếng rồi nói.
"Mười văn tiền, đêm nay ngươi có thể ngủ trong phòng chứa củi, còn có thể cho ngươi mượn một cái chăn, không thương lượng!"
"Được được, đa tạ chưởng quỹ thông cảm, mười văn thì mười văn!"
Thư sinh khẽ thở phào nhẹ nhõm. Buổi tối trời rất lạnh, có thể có một chỗ chắn gió che mưa để ngủ, lại còn có chăn ấm là tốt rồi.
Chỉ là khi thư sinh đưa tay lấy đồ trong ngực mình, sau khi mò mẫm vài lần, biểu tình trên mặt nhất thời cứng đờ, trán đổ đầy mồ hôi và sống lưng nóng lên.
'Tiền đâu rồi? Cái túi tiền của ta đâu? Túi tiền đâu?'
"Sao thế? Không có tiền hay còn muốn mặc cả đấy?"
Chưởng quầy ở phía sau quầy nhìn thư sinh.
"Hắc, ta thấy ngươi cũng đừng ở khách sạn nữa. Nhân dịp trời còn chưa tối hẳn, ngươi đi thẳng theo con đường phía bắc. Ở đó có một miếu cũ Hà thần, nơi đó không cần tiền!"
Thư sinh vốn dĩ còn đang bối rối lập tức dừng động tác, ngẩng đầu nhìn về phía chưởng quầy.
"Thật sao?"
Chưởng quỹ nhếch miệng cười cười.
"Đương nhiên là thật, chỉ là đường đi hơi xa, nói không chừng tới đó thì trời đã tối rồi."