Tôn Nhã Nhã hỏi xong những lời này, ánh mắt tràn ngập chờ mong nhìn Kế Duyên.
Kế Duyên là ai chứ, nghe như vậy thì làm sao mà hắn có thể không hiểu chút tính toán ranh ma nhỏ nhặt trong lòng Nhã Nhã cho được.
Chẳng qua, hắn cũng không nói toạc ra.
Với chuyện này của Tôn Nhã Nhã, hắn vẫn nghiêng về sự lựa chọn của nàng.
Vì vậy, Kế Duyên làm ra bộ dáng thoáng suy nghĩ, sau đó gật đầu nói với Tôn Nhã Nhã.
"Cũng được đấy, mấy năm qua Tôn thị đều để dành cho ta một phần mì lỗ diện và lòng xào, ta cũng nên đi bái phỏng một chút mới phải."
Tôn Nhã Nhã dĩ nhiên rất hy vọng Kế Duyên sẽ đến nhà và giải vây giúp nàng, cho dù chỉ là hôm nay thôi.
Nhưng thật ra nàng tự cảm thấy mình cũng xem như hiểu rõ Kế tiên sinh, cho rằng xác suất lớn là tiên sinh sẽ không đi đâu, không nghĩ tới Kế tiên sinh lại đồng ý.
"Thật ạ?"
Tôn Nhã Nhã ngồi thẳng người, vẻ mặt vui mừng tột độ nhìn Kế Duyên.
"Còn có thể là giả sao? Chẳng lẽ vừa rồi ngươi chỉ nói giỡn với Kế tiên sinh ta, thực sự không có ý định mời ta à?"
Tôn Nhã Nhã bỗng đứng lên.
"Làm sao có thể như vậy được! Tiên sinh có thể đến nhà ta, ta rất cao hứng, ông nội ta nhất định sẽ cao hứng.
Không! Cả nhà chúng ta đều sẽ rất cao hứng.
Tiên sinh, chúng ta đi nhanh đi.
Nếu biết ngài muốn đến thì trong nhà ta chắc chắn phải chuẩn bị một chút đấy, phải nhanh chóng trở về thôi!"
Kế Duyên ngồi ở trước bàn, uống cạn nước trà trong chén nhỏ đang cầm trên tay, sau đó mới buông chén trà xuống rồi đứng dậy.
"Được rồi, đợi ta một chút."
Nói xong, khi Kế Duyên vừa định đưa tay sửa sang lại bộ bàn trà, Tôn Nhã Nhã đã nhanh tay thu dọn trước một bước.
"Tiên sinh ngồi chơi là được rồi, để Nhã Nhã làm cho!"
Tôn Nhã Nhã nhanh nhẹn giúp Kế Duyên thu thập trà cụ, sau đó cầm khay đưa vào phòng bếp.
Sau khi đi ra, nàng mới cùng Kế Duyên rời khỏi Cư An Tiểu Các.
So với sự uể oải lúc trước, lúc về nhà, Tôn Nhã Nhã có tinh thần hơn rất nhiều, thậm chí nhìn có vẻ vô cùng hưng phấn.
Nàng nói chuyện không ngừng, kể cho Kế Duyên nghe mấy chuyện của những năm gần đây.
Từ sự thay đổi của trường tư thục, đến việc đi tới Xuân Huệ phủ để học tập, có những điều nhỏ nhặt và cũng có một số chuyện tranh chấp khá thú vị.
"Tiên sinh, ngài không biết chứ, lúc trước chúng ta ở Giang Thần từ của Xuân Mộc Giang bên kia làm đề từ, hai thư viện văn đấu, bọn họ ngây cả người vì chưa từng thắng ta, đều bị nói là không bằng một nữ tử, sắc mặt rất kém luôn, ha ha ha..."
Tôn Nhã Nhã nhớ lại chuyện năm đó ở Giang Thần từ, vừa đi vừa ôm bụng cười rộ lên mà chẳng hề có chút áp lực khi ở trước mặt Kế Duyên.
Tiếng cười của nàng cũng bị mấy người đi ngang qua phường Thiên Ngưu nghe được, nơi xa gần đều có người liên tiếp ghé mắt nhìn lại.
Có hai cha con ở phía xa nhìn Tôn Nhã Nhã mặc y phục màu hồng cùng với Kế Duyên một thân áo xám đi phía sau, ở bên cạnh xì xào bàn tán.
"Cô nương kia là ai thế? Xinh đẹp quá nhỉ."
"Con không biết à, Tôn gia nha đầu, cháu gái của Tôn lão báo bán quán mỳ bên ngoài phường mình đấy.
Nàng là tài nữ nổi danh xa gần, tiểu tử nhà ngươi cũng đừng cóc lười mà muốn ăn thịt thiên nga."
"Vậy phía sau là ai ạ?"
Ngườ cha lớn tuổi híp mắt nhìn kỹ hơn.
"Phía sau à? Ahhhh, đó không phải Kế đại tiên sinh sao?"
Lẩm bẩm một câu như vậy, người cha bỗng la lớn một tiếng từ xa.
"Là Kế tiên sinh đã trở về rồi à?"
Kế Duyên nhìn theo hướng có tiếng nói kia, thấy hai người xa xa đầu hẻm khá mơ hồ.
Hắn khẽ chắp tay xem như trả lời, sau đó đi vào ngõ hẹp cùng Tôn Nhã Nhã, rồi đi ra phía ngoài phường.
"Ơ, thật đúng là Kế đại tiên sinh rồi!"
Trong lời nói của người cha mang theo chút hưng phấn.
Trong trí nhớ của gã, phường Thiên Ngưu có Kế tiên sinh nên nơi này luôn mang tới cảm giác thần bí hơn các địa phương khác trong huyện.
Người con ở bên cạnh cũng hơi ngạc nhiên, hiển nhiên cậu cũng có chút ấn tượng đối với Kế Duyên.
Phường Thiên Ngưu nằm ở phía Nam huyện thành Ninh An, mà phường Đồng Thụ thì nằm ở phía Tây.
Hai phường này cũng giống như là hai thôn xóm đặc thù trong thành, tuy rằng ở trong cùng một tòa thành, nhưng cách nhau bởi một vài con đường lớn nhỏ.
Tôn Nhã Nhã dẫn Kế Duyên đi dạo phố, còn thuận mua một ít đồ ăn đã nấu chín và bánh ngọt ở đầu đường, có gì lúc về nhà chiêu đãi Kế Duyên luôn.
Đi qua một con đường nhỏ bán đầy thức ăn, trước mắt chính là phường Đồng Thụ.
Phía sau cửa ngõ vào phường có một cây ngô đồng già, cũng chính là nguồn gốc của cái tên phường Đồng Thụ.
"Kế tiên sinh, trước kia ngài từng tới phường Đồng Thụ chưa?"
Kế Duyên liếc mắt nhìn cây ngô đồng từ xa, gật đầu nói.
"Quả thật chưa từng đi vào, trước kia nhiều nhất chỉ là đi ngang qua mà thôi."
Hai người tiếp tục bước đi, tiến vào phường Đồng Thụ.
Đến nơi này, người quen của Tôn Nhã Nhã đã nhiều hơn trước; không ít người chào hỏi nàng, đồng thời tò mò nhìn về phía Kế Duyên.
"Nhã Nhã về rồi đấy à? Vị bên cạnh là ai thế? Là tiên sinh ở thư viện sao?"
Vị phụ nhân đang xách cái rổ gặp Tôn Nhã Nhã.
Mới đầu, nàng ta cho rằng Kế Duyên đi bên cạnh có lẽ là người nào đó đến cầu thân, nhưng nhìn lại thì cảm thấy không giống lắm.
"Chào Lý thẩm, vị này chính là Kế tiên sinh, Kế tiên sinh ở huyện Ninh An!"
Nói qua một tiếng như vậy, Tôn Nhã Nhã và Kế Duyên cũng không dừng lại, tiếp tục đi vào sâu trong phường Đồng Thụ.
Người phụ nữ họ Lý kia nhíu mày suy nghĩ một hồi; cái tên Kế Duyên này có chút quen thuộc, nhưng không nhớ ra là đã nghe qua ở đâu.
Trong cảm giác Kế Duyên, phường Đồng Thụ náo nhiệt hơn phường Thiên Ngưu một chút.
Đương nhiên, cũng có thể do Tôn Nhã Nhã quá bắt mắt và quá nổi tiếng, mọi người chào hỏi không ngừng, cho nên bên tai luôn có người đáp lời.
Tôn gia nằm ở vị trí phía Tây của phường Đồng Thụ.
Càng đến gần Tôn gia, Kế Duyên rõ ràng có thể nghe ra được Tôn Nhã Nhã hít sâu mấy lần.
Cha mẹ Tôn Nhã Nhã chỉ sinh một nữ nhi, cũng không có con nối dõi nào khác.
Tuy Tôn Phúc không chỉ có một đứa con trai và vẫn có những đứa cháu trai khác, nhưng cháu gái thì chỉ có một mình Nhã Nhã.
Hầu như mọi người trong nhà đều rất cưng chiều Tôn Nhã Nhã, nhưng phương diện cưới hỏi vẫn khiến nàng cực kỳ đau đầu.
"Kế tiên sinh, bên kia chính là nhà ta.
Ngài có thấy bên ngoài buộc hai con ngựa, đặt một cái kiệu không? Chứng tỏ người mai mối vẫn chưa đi đâu đấy.
Thật sự là chán quá chán! Ta sẽ đi thông báo cho người nhà một tiếng."
Nói xong, Tôn Nhã Nhã bước nhanh về nhà trước.
"Gia gia, gia gia, Kế tiên sinh đã đến.
Gia gia, cha, mẹ, Kế tiên sinh đến rồi!"
Tôn Nhã Nhã một đường chạy về nhà, đến viện thì nhìn thấy bốn kiệu phu còn đang uống trà cắn hạt dưa.
Nàng đi vào trong khách đường.
Bởi vì gia sản Tôn gia cũng khấm khá hơn những người khác một chút, bài trí trong khách đường có vẻ cực kỳ khéo léo.
Bà mối mặt hồng hào vẫn còn đó, còn có hai người trung niên khác cũng đang ngồi trước bàn trà.
Cha mẹ Tôn gia đang châm thêm trà cho bọn họ, mà ông nội Tôn Phúc ngồi ở phía trên.
"Nhã Nhã, con trở về rồi! Nói ra ngoài đi dạo một chút, sao lại đi lâu như vậy!"
Tôn mẫu thấy Nhã Nhã bước vào, lập tức đi qua dắt tay nàng tới bên đây.
Ở ghế trên, Tôn Phúc tranh thủ giải vây cho cháu gái mình.
"Ài, Ngọc Lan, Nhã Nhã nhà chúng ta không giống với các cô nương khác, có lẽ nó đi ra ngoài để suy nghĩ về việc văn chương đấy."
Bà mai bên cạnh cũng liên tục cười cười, đánh giá Tôn Nhã Nhã từ trên xuống dưới giống như lúc mới tới.
"Không ngại không ngại.
Tôn cô nương xưa nay giỏi văn thơ mà, đi ra ngoài học Nữ đức cũng rất tốt.
À đúng rồi, Tôn cô nương, vừa rồi chúng ta còn nói, Phùng gia công tử vô cùng ngưỡng mộ đối với tài học của ngươi, nói ngươi tài mạo song toàn, còn hy vọng mời ngươi cùng nhau đi thuyền Xuân Mộc giang, thảo luận thư họa, ha ha ha..."
Tôn Nhã Nhã miễn cưỡng cười, nói một câu "Quá khen", sau đó nàng vội vàng nói với gia gia trong nhóm trưởng bối của mình.
"Gia gia, ngài không nghe con vừa nói gì à, Kế tiên sinh đến rồi!"
"Hả?"
Tôn Phúc sửng sốt.
Tôn Nhã Nhã cho là ông mình không nghe rõ, liền đi tới gần một bước, lớn tiếng nói.
"Kế tiên sinh đã đến, Kế tiên sinh, Cư An Tiểu Các Kế tiên sinh, đã đến nhà của chúng ta rồi!"
Tôn Phúc tinh thần chấn động, bỗng đứng bật dậy từ chỗ ngồi.
"Cái gì!? Kế tiên sinh đã trở về?"
"Đúng ạ, Kế tiên sinh đã trở về, hơn nữa đã đến nhà của chúng ta rồi.
Con mời tiên sinh đến nhà ta ăn cơm đấy ạ.
Gia gia, cha mẹ, mọi người sẽ không từ chối đấy chứ?"
Sắc mặt của cha mẹ Tôn Nhã Nhã rõ ràng cũng trở nên hưng phấn hơn.
"Làm sao có thể không đồng ý chứ! Làm thế nào có thể không đồng ý đây! Kế tiên sinh sắp tới rồi, đi nào đi nào, chúng ta đi nghênh đón tiên sinh!"
Tôn Phúc hơi kích động bước vài bước, sau đó lại trở về buông chén trà trong tay xuống.
Thấy vẻ mặt nghi hoặc của bà mối bên cạnh và hai tiên sinh đi chung, lão cũng giải thích một câu.
"Mấy vị cứ an tọa nhé.
Có một vị cố giao của Tôn gia tới bái phỏng, chúng ta phải đi nghênh đón đã."
Nói xong, Tôn Phúc được Tôn Nhã Nhã dìu ra cửa.
Cha mẹ Tôn Nhã Nhã cũng cáo lỗi với ba người bà mối một tiếng, đi theo phía sau rồi cùng nhau ra ngoài.
Sự kính trọng của mấy đời Tôn gia với Kế Duyên chưa bao giờ giảm bớt cả.
Bà mối và hai tiên sinh đi chung nhìn nhau, hai người sau đứng lên trước, cũng định đi ra ngoài xem thử.
Lúc bốn người Tôn gia cùng nhau ra khỏi nhà, Kế Duyên một thân áo xám nhạt đã đến ngoài viện.
Tôn Phúc vội vàng dẫn đầu hành lễ với Kế Duyên.
"Ra mắt Kế tiên sinh!"
Kế Duyên cũng đáp lễ, đi vào trong viện đưa tay đỡ Tôn Phúc bây giờ đã già hơn trước.
"Không cần đa lễ."
"Ài ài, tiên sinh có thể đến đây đã làm Tôn gia chúng ta vẻ vang rực rỡ lắm rồi.
Mời ngài vào trong, mời vào trong!"
Tôn Phúc đưa tay dẫn mời, Kế Duyên gật đầu, cũng không từ chối.
Ở Tôn gia, quá mức khiêm tốn cũng không thích hợp.
Hắn nhìn lướt qua bốn kiệu phu trong viện, lại nhìn ba người ở cửa khách đường, sau đó cùng Tôn gia đi vào khách đường.
"Kế tiên sinh, xin mời ngồi! Ngọc Lan, mau mang trà lên đây!"
Tôn Phúc nhường chỗ ngồi của mình, thấy Kế Duyên ngồi xuống, lão mới nói với con trai mình.
"Mau gọi hai đệ đệ của ngươi tới đây, đúng rồi, gọi thêm Nhị bá Tam bá với cô cô nữa, mời hết lại đây.
Nói là Kế tiên sinh đến, mau tới chào hỏi một tiếng!"
Kế Duyên ở bên cạnh nghe được thì lông mày giật giật, đây là một nhà lớn nhỏ Tôn gia đều phải đến rồi.
"Kế tiên sinh, ngài đừng trách ta nhiều chuyện.
Hiếm khi ngài mới đến đây một chuyến, ta cảm thấy nên để cho mọi người bái kiến một chút!"
Lúc trước Tôn lão đầu tổng cộng có bốn đứa con trai, Tôn phúc là người nhỏ tuổi nhất.
Hiện giờ mọi người đều đã già đi.
Mấy năm trước, huynh trưởng qua đời, Tôn Phúc càng thêm đa sầu đa cảm.
Hôm nay Kế Duyên đến, lão luôn cảm thấy người nhà Tôn gia đều nên đến chào hỏi một câu.
"Ách ha ha, không ngại!"
Kế Duyên cười trả lời một câu.
Hắn đã có thể tưởng tượng cảnh một lúc nữa mấy đại gia đình cùng nhau đi tới.
Bà mối bên kia còn chưa nói gì, một nam tử để râu ngắn trong đó đã chắp tay về phía Kế Duyên, vừa là hỏi Kế Duyên mà cũng là hỏi Tôn gia.
"Không biết vị tiên sinh này là ai ạ, nhậm chức ở đâu?"
Kế Duyên đứng lên đáp lễ.
"Kẻ hèn là Kế Duyên, là một người rảnh rỗi trong huyện mà thôi, cũng không có chức vị gì."
Tôn Nhã Nhã há miệng nhưng không nói gì, mà ghé sát Tôn Phúc, nhỏ giọng nói.
"Gia gia, Kế tiên sinh đã đến, hôm nay cũng không thích hợp mai mối lắm nhỉ?"
"Cái này.
.
."
Tôn Phúc do dự còn chưa nói gì, bà mối bên kia đã cười nói.
"Vậy cũng vừa vặn, hôm nay Tôn gia cũng náo nhiệt, mấy nhà thân thích cũng trở về.
Đúng lúc lắm.
Chuyện vui của Tôn cô nương cũng nên nói ra để cho tất cả mọi người cùng thương thảo!"
Kế Duyên nhìn thấy ánh mắt Tôn Nhã Nhã đang cầu cứu nhìn mình, ra vẻ không biết gì hỏi Tôn gia.
"Nhã Nhã có chuyện vui gì sao?"
"Ách, bẩm tiên sinh, Nhã Nhã cũng đã đến tuổi bàn về hôn sự.
Có người tới cửa cầu hôn, đối phương gia cảnh tốt, gia phong cũng không kém, là cửa hôn sự tốt."
Bà mối kia cũng cười ha hả xen vào, rất tự nhiên nói.
"Đây chính là phần mộ tổ tiên Tôn gia phù hộ.
Tôn gia có thể có một cô nương tài mạo song toàn như vậy, nếu hôn sự này có thể thành, Tôn gia có thể trèo lên cành cao, ha ha ha!"
"Trèo lên cành cao?"
Kế Duyên nhướng mày.
Hắn không thích nghe mấy lời.
Hắn nhìn bà mối, cũng đảo qua người nhà Tôn gia và hai nam tử bên kia, càng nhìn thấy sắc mặt rõ ràng mang theo chán ghét của Tôn Nhã Nhã, thản nhiên mở miệng nói.
"Thân sĩ quyền quý, nhân gian vương hầu; nếu Nhã Nhã muốn gả, không có ai có tư cách nói Nhã Nhã trèo cao!"
Tôn Nhã Nhã đứng sau lưng Tôn Phúc âm thầm vỗ tay, vẫn là Kế tiên sinh nói chuyện dễ nghe!