Ông lão mà hắn gặp khi vào thành cũng chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn ngủi.
Sau đó, Kế Duyên cũng không hề gặp một người quen nào trong lúc đi từ phố đến các ngõ hẻm nữa.
Đây mới là chuyện bình thường, vì dù sao thì Kế Duyên cũng không thích đi dạo nhiều nơi; phần lớn người dân có quen biết với hắn đều tập trung ở phường Thiên Ngưu.
Ngoài ra, có một chuyện ngoài ý muốn chính là khi đi bộ đến con đường nhỏ bên ngoài phường Thiên Ngưu, hắn lại không thấy quán mỳ Tôn Ký bày bán, mặc dù thường thì quán mỳ này rất ít khi nghỉ bán ngay cả trong mấy ngày lễ Tết.
Mà ở vị trí đó, chỉ còn một vạc nước lớn mà quán mì ấy hay dùng để cọ rửa gia cụ đang nằm lẻ loi trơ trọi mà thôi.
Kế Duyên đi đến cạnh vạc nước, dừng lại một lúc.
Hắn thấy tấm gỗ đậy trên mặt vạc vẫn còn nguyên vẹn, vạc đầy nước và nước vẫn trong veo.
Sau khi bấm đốt ngón tay trong thoáng chốc, Kế Duyên chỉ lắc đầu cười mà không nói gì, tiếp đó bèn nhấc chân đi về phía cửa ngõ đối diện dẫn vào phường Thiên Ngưu.
Hiện tại đang là buổi sáng; ai cần ra ngoài cũng đã ra ngoài rồi, còn chưa đến thời điểm về nhà.
Vốn dĩ, cũng không có nhiều người đi tới đi lui tại phường Thiên Ngưu an tĩnh này.
Khi đi ngang qua Song Tỉnh Phổ, hắn vẫn có thể nhìn thấy những người phụ nữ vừa giặt quần áo, vừa trò chuyện sôi nổi, bàn tán về những chuyện trên trời dưới đất ở trong và ngoài huyện.
Càng đi sâu vào phường Thiên Ngưu lại càng yên tĩnh.
Từ xa, hắn đã có thể nhìn thấy bóng cây xanh râm mát quen thuộc.
Như cảm nhận được sự trở về của Kế Duyên, giữa những luồng linh phong vờn quanh, cây táo lớn đang khẽ đung đưa từng nhành lá.
Đi đến trước sân, Kế Duyên liếc nhìn tấm bảng của Cư An Tiểu Các, sau đó lấy chìa khóa mở cửa, nhẹ nhàng đẩy ra.
Lần này khác với mọi khi, vì không có bất cứ hạt bụi nào rơi xuống.
Chỉ cần nhìn lại khung cảnh cũ trong sân, một cảm giác thật thoải mái tự nhiên hiện ra trong đầu hắn.
Có lẽ trên đời này, chỉ có Cư An Tiểu Các mới có thể khiến Kế Duyên cảm thấy như vậy.
Con hạc giấy nhỏ đã bay ra khỏi ngực Kế Duyên trước một bước, bắt đầu chao liệng xung quanh cây táo lớn, và cành táo trên kia cũng đang đung đưa theo một tần suất nhịp nhàng.
Thấy cảnh này, thậm chí có lúc Kế Duyên còn nghi ngờ rằng, liệu đây có phải là hạc giấy nhỏ đang giao lưu với cây táo lớn hay không? Mà ý hắn là, đó không phải kiểu phán đoán thô thiển như bên này đang vui, bên kia đang giận, mà là có thể chân chính “nghe” được đối phương “nói”.
Thời khắc này, hạc giấy nhỏ đang kể cho cây táo lớn về chuyến hành trình vừa qua.
Nó kể bản thân đã cùng chủ nhân đi đâu, làm gì, gặp người nào...!
Sau đó, Kế Duyên lại lấy Kiếm Ý thiếp ra, treo nó ở bức tường bên ngoài căn nhà chính.
Ngay lập tức, mảnh sân nhỏ đột nhiên sôi động hẳn lên.
“Oa...!trở về rồi!”
“Đến Cư An Tiểu Các rồi!” “Về rồi, về rồi!”
“Nhanh đếm xem có quả táo nào bị trộm không?”
“Đúng, đúng, đúng, nhanh đếm xem, đếm đi nào!"
“ Ai dám ăn trộm?” “Có khi là kẻ ngốc!”
“Bày trận bày trận, bắt đầu chiêu binh mãi mã nha!”
“Chờ ta! Các ngươi chờ ta!” “Bày trận, bày trận!”
Cả đám chữ nhỏ, có đứa dạo quanh cây táo, còn có đứa lại bắt đầu xếp hàng bày trận, chuẩn bị cho một cuộc “chém giết” mới.
Kế Duyên quan sát một lúc rồi tự mình bước vào nhà, trên tay là hai bộ quần áo còn lại, một xanh một trắng.
Kế Duyên không thu chúng vào trong ống tay áo, mà đặt lên chiếc bàn trong nhà.
Tiếp theo, hắn bắt đầu dọn dẹp căn phòng, dù không có tro bụi nhiều nhưng cũng nên lấy chăn đệm và các vật dụng khác từ trong tủ ra để bày biện lại.
...!
Ở huyện Ninh An vào buổi chiều hôm đó, Tôn Nhã Nhã đang đi trên đường phố với một cuốn sách trên tay, mang theo tâm tình khá sa sút, dáng vẻ mất tinh thần và không có chút sức lực nào.
Nàng chỉ lang thang không mục đích trên phố mà thôi.
Khi có người quen chào hỏi, Tôn Nhã Nhã cũng chỉ miễn cưỡng đáp lại một câu rồi vội vàng đi ngang qua, như thể chẳng muốn nói chuyện với ai cả.
Mặc dù vậy, cô nàng Tôn Nhã Nhã đang mặc một bộ y phục rộng màu hồng đậm này lại được đánh giá là người có cả tài học và nhan sắc cực kỳ xuất chúng tại huyện Ninh An.
Đi trên đường, dĩ nhiên sẽ khiến người khác chú ý.
Thỉnh thoảng, sẽ có người quen hoặc người lạ gọi tên nàng, vì thế mà khiến một người đang muốn tìm một nơi thanh tịnh như nàng phải phiền muộn không thôi.
‘Trong huyện Ninh An này, phải đến nơi đâu để có thể yên tĩnh được nhỉ...’
Tôn Nhã Nhã có chút xuất thần, cứ đi một mạch như thế rồi vô thức rẽ về hướng của phường Thiên Ngưu.
Mãi đến khi nhìn thấy cái vạc nước lớn đối diện với cửa ngõ vào phường Thiên Ngưu, nàng mới sửng sốt lấy lại tinh thần.
Hóa ra, nàng vừa đến nơi mà gia gia từng bày bán mì Lỗ diện.
Quay đầu nhìn về phía đối diện của vạc nước, Tôn Nhã Nhã trông thấy ba chữ “phường Thiên Ngưu” được khắc trên khối đá cổ xưa.
“Kế tiên sinh không có ở đây, đi phường Thiên Ngưu cũng không biết để làm gì...”
Tôn Nhã Nhã lẩm bẩm, cuối cùng vẫn là ma xui quỷ khiến cho nàng bước vào phường Thiên Ngưu.
Giờ nàng đang muốn tìm một nơi thanh tĩnh, cứ tới trước cửa Cư An Tiểu Các ngồi một chút cũng được nhỉ, ít nhất bên đó cũng vắng người.
Đi trong phường Thiên Ngưu, Tôn Nhã Nhã vẫn không tránh được người quen.
Hết cách rồi, chưa kể hồi bé nàng hay chạy tới đây, ngay cả gia gia nàng cũng bán hàng ở đối diện phường này, cho nên số người trong phường Thiên Ngưu nhận ra nàng cũng không ít.
May mà càng đi vào chỗ hẻo lánh bên trong phường thì lại càng yên ắng.
Khi bước ngang qua Song Tỉnh Phổ, vượt qua một cánh cửa lớn, xuyên qua những ngõ hẻm chật chội quen thuộc, trong tầm mắt có thể nhìn thấy Cư An Tiểu Các cách đó chừng trăm bước chân và một cây táo lớn xanh um như cây rừng.
Kỳ quái chính là Cư An Tiểu Các cách xa những hộ gia đình bình thường khác ở phường Thiên Ngưu nhưng nhiều năm qua, chưa từng có ai xây nhà mới ở gần nó.
Mặc dù cũng có nghe là nơi đây phong thủy không tốt, nhưng Tôn Nhã Nhã chẳng tin mấy chuyện ma quỷ này.
Nhà của Kế tiên sinh có thể kém về phong thủy được ư?
Đến nơi, Tôn Nhã Nhã nhẹ nhàng thở ra, phiền muộn trong lòng dường như cũng tạm thời tan biến.
Chỉ là khi nàng tới trước cửa Cư An Tiểu Các, còn chưa kịp ngồi xuống thì ánh mắt nàng quét qua cửa sân, chợt phát hiện ra tiểu viện không đóng cửa.
Chẳng lẽ là...
Tôn Nhã Nhã đứng ngây người một lúc, tim bỗng nhiên đập thình thịch.
Nàng nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận đưa tay chạm vào cánh cửa, sau đó nhẹ nhàng đẩy ra.
"Két~~~" một tiếng, cánh cửa của Tiểu Các đã được mở ra.
Hai mắt Tôn Nhã Nhã mở to kinh ngạc, vì trong tầm mắt nàng, một nam tử mặc áo xám rộng, búi tóc bằng cây trâm làm từ mặc ngọc đang ngồi uống trà trong viện.
Nàng dùng sức dụi mắt, nhưng cảnh trước mặt vẫn không biến mất.
"Vào đi, đứng sững ra ở cửa làm gì thế?"
Thanh âm ôn hòa bình lặng của Kế Duyên truyền đến.
Tôn Nhã Nhã chực trào nước mắt.
"Tiên sinh, người đã trở về? Ta, ta, ta quên gõ cửa..."
Kế Duyên nhìn nàng, gật đầu nói.
"Vào đi."
"Vâng."
Tôn Nhã Nhã vội vàng dùng tay áo lau mặt, chẳng có tý chút ưu nhã nào.
Nàng hơi câu nệ bước vào bên trong Tiểu Các, đồng thời hai mắt vẫn cẩn thận nhìn Kế Duyên.
Dáng vẻ của Kế tiên sinh lúc này vẫn như ngày hôm qua.
Kế Duyên cũng nhìn Tôn Nhã Nhã.
Thân hình của nha đầu này đã rõ ràng hơn trong mắt hắn không ít, về những thay đổi khác thì càng không cần phải nói.
"Người ta nói con gái mười tám trổ mã, Kế mỗ suýt chút nữa không nhận ra Nhã Nhã rồi."
"Khà khà, tiên sinh, ta lớn lên có dễ nhìn không?"
Kế Duyên bật cười, nói đùa một câu.
"Lúc còn bé vẫn đáng yêu hơn, ít nhất là chưa bao giờ khóc nhè!"
"Tiên sinh, đây là do ta vui đến phát khóc, khác nhau mà!"
Tôn Nhã Nhã há miệng phản bác.
Chỉ mới nói mấy câu mà cảm giác quen thuộc với Kế tiên sinh đã quay lại.
Tiên sinh vẫn là tiên sinh của trước kia, cũng ngồi ở trước bàn đá trong viện.
Lúc Kế Duyên đang muốn rót trà cho nàng, Tôn Nhã Nhã vội vàng nâng ấm trà lên.
"Tiên sinh, để ta làm là được rồi, hì hì!"
Ngửi thấy hương trà, lại uống một ngụm trà xanh, Tôn Nhã Nhã cảm thấy tất cả phiền não đều bị ném ra sau đầu, tâm tình cũng thư thái hơn.
Thật lâu sau đó, nàng mở mắt, phát hiện ra Kế Duyên đang đọc cuốn sách mà nàng mang tới.
Cuốn sách này tên là "Nữ Đức Luận".
Kế Duyên nhìn sơ qua đã biết nội dung cơ bản cũng tương tự như một bộ tam tòng tứ đức.
Thấy Tôn Nhã Nhã nhìn mình, Kế Duyên đặt sách lên bàn.
"Xem loại sách này làm gì?"
Tôn Nhã Nhã thấy Kế tiên sinh cứng rắn kéo nàng trở về với hiện thực, chỉ có thể cười gượng.
"Chẳng có cách nào, cuốn sách nát này hiện đang rất thịnh hành.
Hơn nữa Kế tiên sinh à, Nhã Nhã đã mười tám rồi, dù sao cũng phải lập gia đình, sách này....!Ài, phiền quá, phiền quá, phiền quá!"
Dáng vẻ ôm lấy lỗ tai lắc đầu của Tôn Nhã Nhã đã chọc cười Kế Duyên, tựa như nàng vẫn là đứa nhỏ kia, gì mà mười tám chứ?
"Chắc mấy bà mai mối sắp đạp nát cửa nhà ngươi rồi chứ gì?"
"Cũng không phải.
Từ năm mười sáu tuổi đã có rồi, bây giờ càng lúc càng nhiều...!Mà ngay cả gia gia ta..."
Tôn Nhã Nhã rất tức giận, dừng lại một chút mới nói tiếp.
"Ngay cả gia gia ta cũng nói, ta đã mười tám tuổi rồi, nếu không gả sẽ không ai muốn...!Kế tiên sinh, ngài nhìn nhà của chúng ta, tư thế kia...!Ài, không nói cái này nữa.
Đúng rồi, tiên sinh, ngài trở về lúc nào vậy, sao không nói cho Nhã Nhã một tiếng?"
"Ta mới trở về, vừa mới quét dọn phòng một chút."
Tôn Nhã Nhã khẽ gật đầu, lấy cuốn sách trên bàn.
Trong lòng càng nghĩ lại càng thấy bực bội, nàng chỉ vào sách rồi nói.
"Tiên sinh, người có biết không, ghê tởm nhất chính là cuốn sách này do một nữ nhân viết ra đấy.
Mấy năm trước đã được lưu truyền đến hôm nay.
Một nữ nhân viết đó ạ!"
Tôn Nhã Nhã nói mà có chút tức giận, cho Kế Duyên một loại cảm giác "nữ nhân tội gì làm khó nữ nhân".
Nhưng thật ra, sách tương tự như thế đã có từ lâu, có lẽ quyển sách này "tinh diệu" hơn một chút.
Mặc dù Đại Trinh có Doãn phu tử, nhưng rốt cuộc xã hội này vẫn tương đối phong kiến, rất nhiều tư tưởng thâm căn cố đế khó có thể thay đổi trong thời gian ngắn.
"Đây cũng không phải là điều đáng tức giận nhất.
Tiên sinh, ngài có biết không, trong số những người đến cầu hôn nhà ta có một số người có gia thế không nhỏ.
Lúc bà mối cầu hôn, cảm giác giống như là đến đưa tiện nghi cho chúng ta, ta mà phải mặt dày nịnh bợ bọn họ sao? Sau đó, cha mẹ ta thế mà cũng làm như vậy; gia gia ta tốt hơn một chút, nhưng cũng muốn ta gả vào một gia đình phú quý..."
Nói xong, Tôn Nhã Nhã nghiêng đầu áp mặt lên bàn đá, trợn mắt.
"Tiên sinh, ngài có hiểu cảm giác của ta không?"
"Tiên sinh ta cũng không phải thân nữ nhi, sợ là rất khó đồng cảm, nhưng vẫn là lý giải được."
Tôn Nhã Nhã cười cười, rốt cuộc vẫn là Kế tiên sinh hiểu lí lẽ, sau đó tròng mắt đảo một vòng.
"Đúng rồi, tiên sinh ăn gì chưa? Ngài có muốn ăn mì nước không, ta về nhà lấy cho ngài nhé?"
Tư duy này bật lên rất nhanh, chứng tỏ Tôn Nhã Nhã đã khôi phục tinh thần.
"Ách, Kế Mỗ không đói bụng, tạm thời không cần."
Kế Duyên mới nói xong, Tôn Nhã Nhã đã lập tức tiếp lời.
"Vậy ngài cũng phải ăn bữa tối chứ? Ngài mới quét dọn phòng ốc, chắc chắn cái gì cũng thiếu, nhất định là không đốt lửa được.
Nếu không...!tiên sinh có muốn đến nhà ta ăn tối không? Cho tới bây giờ, ngài chưa từng tới nhà của Nhã Nhã, hơn nữa mấy năm nay Nhã Nhã vẫn kiên trì luyện chữ, đúng lúc cho ngài xem thành quả luôn! ”.