Gã thiếu niên tà tính nói những lời này chứng tỏ suy đoán của Kế Duyên không sai.
Chẳng qua, tuy Kế Duyên không chính tai nghe được nhưng bản thân hắn cũng đoán ra thiếu niên này có lẽ đã nhận ra mình.
Kế Duyên biết rõ rằng, bây giờ bản thân mình quả thực cũng có một chút danh tiếng, nhưng người chân chính nhận ra hắn sẽ không quá nhiều.
Đây là khi Tiên đạo và Thần đạo vẫn có mối liên hệ trao đổi với nhau.
Còn về phần yêu ma hỗn loạn, người có thể trực tiếp nhận ra hắn cũng rất đáng để suy nghĩ rồi.
Hơn nữa, với những tao ngộ trước đây, Kế Duyên tin tưởng rằng hắn đã gặp một hoặc nhiều đoàn thể yêu ma đặc biệt liên hợp với nhau vì nguyên nhân nào đó.
Một vài tin tức có thể được truyền đi trong những lần gặp gỡ ấy, rất có thể là Đồ Tư Yên hoặc là một thành viên trong nhóm.
Nếu nói bọn họ muốn làm chuyện tốt thì nhất định Kế Duyên sẽ không tin.
Hắn lại càng hiểu rõ sự tiện lợi của bến đò Tiên đạo.
Yêu ma chắc hẳn cũng nhận ra chuyện này, và sẽ tìm cách để tìm kiếm sự thuận tiện này.
Đây có lẽ chính là nguyên nhân mà Kế Duyên đụng mặt thiếu niên mang hoa đào kia tới hai lần ở nơi đây.
Chẳng qua từ lúc xuất quan sau khi luyện thành Khốn Tiên Thằng, Kế Duyên và đám người lão Long đến Pha Tử Sơn cũng đã từng nghiên cứu thảo luận qua về việc này.
Nhưng nếu nói về bản chất, các đoàn thể yêu ma cũng giống như cá diếc sang sông (kẻ chạy theo xu thế một cách mù quáng).
Một ngọn núi, một động, một cốc, một hồ, thậm chí là một thành, đều bị các loại yêu ma quỷ quái chiếm giữ rất nhiều phần đất; mà mối quan hệ với nhau cũng cực kỳ hỗn loạn.
Các loài bị hủy diệt và các nòi giống mới ra đời cũng khá nhiều, khó mà có thể lý giải rõ ràng.
Nếu không thể tính toán rõ ràng thì chỉ có thể để ý nhiều hơn một chút.
Lần này, Kế Duyên cũng nghĩ như vậy.
Vả lại, bất luận đối phương là đoàn thể yêu ma gì, nhất định bọn chúng cũng đang đánh giá "cấp độ nguy hiểm" của hắn ở mức rất cao.
Hiện tại, hắn không thể trực tiếp bắt được thiếu niên có cành hoa đào kia, tìm loạn khắp nơi cũng không thực tế cho lắm, cho nên sau khi nói rõ sự tình với tu sĩ núi Nguyệt Lộc, Kế Duyên lựa chọn rời khỏi nơi này ngay để trở về Đại Trinh.
Một đóa mây trắng bay về phía Nam.
Lần này Kế Duyên cũng không đi thẳng về nhà, mà là muốn đi Thông Thiên giang một chuyến trước.
Trước khi rời đi, lão Long đã nói với hắn, nếu Âm Dương ngũ hành Thiên thư liên quan đến luyện khí chi đạo kia thành thì hắn nhất định phải đưa cho lão xem trước.
Với yêu cầu này của hảo hữu, đương nhiên hắn sẽ phải thỏa mãn lão Long một chút rồi.
Hiện giờ Đại Trinh đã sớm vào mùa thu và cũng là khoảng thời gian bận rộn nhất trên Thông Thiên giang.
Tàu chở hàng từ khắp trời Nam biển Bắc qua lại trên dòng sông.
Lông thú, lương thực cùng các loại đồ chơi mới lạ, thời thượng đều có đủ, ngoại trừ đồ ăn thức uống, tàu chở khách chở người cũng không hề thiếu.
Kế Duyên bay đến Thông Thiên giang sẽ theo thói quen đi qua Trạng Nguyên Độ, nhưng nhiều khi hắn sẽ không ngừng lại.
Hôm nay, nhìn thấy cảnh hơn một ngàn cánh buồm đang đi qua Thông Thiên giang, hắn đáp xuống bờ sông bên cạnh Trạng Nguyên Độ, đối diện bến cảng Kinh Kỳ phủ để ngắm nhìn một lúc.
Mấy năm trước, nơi này dường như không có khoa trương như vậy.
Ngoại trừ số lượng thuyền và quy mô cảng, so sánh trực quan nhất chính là cơ sở vật chất phụ trợ.
Ví dụ như trong ấn tượng của Kế Duyên, mấy năm trước, bên kia chỉ có một vài công trình như quán rượu, kém hơn hẳn Trạng Nguyên Độ bên này.
Hiện giờ xem ra, mặc dù Trạng Nguyên Độ có miếu Giang Thần nương nương nhưng độ náo nhiệt vẫn kém hơn bên kia một bậc.
Có lẽ đây là một loại biểu hiện chứng tỏ Đại Trinh có quốc lực vững vàng ổn định.
Đang đứng nhìn, Kế Duyên bỗng cảm giác được gì đó.
Ánh mắt hắn quét về phía chỗ xa xa Trạng Nguyên Độ.
Trong ngư long hỗn tạp mơ hồ, hắn thoáng nhìn thấy một vài thân hình rõ ràng.
...!
Mấy tháng trước, ở Trạng Nguyên Độ và bến tàu bên kia đều mở một cửa hàng lớn.
Bên trong có một loại thức ăn thú vị, hoặc là nói có cách ăn thú vị và mới lạ.
Chỉ trong thời gian rất ngắn, nơi đây trở nên rất phổ biến ở cả hai bên bờ sông, thậm chí quan lại quyền quý ở trong kinh thành đều có lúc tới thưởng thức.
Chỉ là mở cửa hàng ở bến thuyền như thế này, dĩ nhiên chủ quán cũng không định phục vụ món ăn theo kiểu cao cấp gì, sao cho công nhân tụ tập ở bến thuyền cũng có thể ăn được.
Miễn sao, thức ăn phải cực ngon, hơn nữa nếu chọn nguyên liệu nấu ăn đặc biệt thì lại càng có thể hấp dẫn khách hàng.
Khi vừa đến Trạng Nguyên Độ, Kế Duyên đã nhìn thấy bên trong cửa hàng cực kỳ bận rộn.
Nơi này tên là "Ngụy thị Noãn oa lâu." Đồ vật ở bên trong nhìn giống như nồi lẩu bằng đồng, cách ăn cũng tương tự, cũng là ăn với nước chấm.
(*noãn oa = nồi lẩu)
Ở Đại Trinh hoặc là nói ở các quốc gia phàm nhân khắp nơi trong thiên hạ, đồng được dùng rộng rãi để đúc tiền xu.
Về cơ bản, đồng tương đương với tiền.
Cho nên, dùng đồ bằng đồng để ăn cơm rất thú vị, mời khách đến đây cũng là chuyện cực kỳ có thể diện.
Nhìn tòa lâu này, hơn nữa lại có các đồ vật mà hắn từng nhìn thấy ở Ngụy phủ, Kế Duyên có thể đoán ra đây có lẽ là cửa hàng do Ngụy gia Đức Thắng phủ mở ra.
Từ một vài cách nấu nướng đặc sắc ở vùng biên cảnh Đại Trinh, trải qua cải tiến rồi phát triển rực rỡ, đầu óc kinh doanh của Ngụy Vô Úy quả thật rất xuất chúng.
Giờ phút này, ở một cái bàn lớn trong góc đại sảnh trong tòa lầu, có ba người đang ngồi.
Trên bàn và trên giá gỗ bên cạnh đều bày đầy thức ăn, ba người không ngừng nhúng đồ ăn vào nồi, ăn uống vô cùng vui vẻ.
"Đến nào, đến nào, đừng khách khí.
Ăn thử đồ tươi sống này, chấm với nước tương nha!"
"Để ta tự ăn, để ta!" "Ừ, ừ, ngon quá, ngon quá!"
Đôi đũa trong tay ba người không ngừng nhấc ra rồi lại nhúng vào nồi, cũng không ngừng bỏ thêm thức ăn bên cạnh vào trong nồi.
Mấy người ở những bàn khác ăn món này còn phải hít hà thổi phù phù, còn bọn họ dường như hoàn toàn không sợ nóng, chấm một chút nước sốt liền đưa vào miệng.
"Sao nào? Ta không lừa các ngươi chứ? Ăn ngon không?"
"Ngon lắm ngon lắm" "Chẳng những ngon mà là quá ngon!"
"Ha ha ha ha ha..." "Đúng đúng, quá ngon!"
Một người trong đám cười lớn, vừa đút một miếng thịt vào miệng, vừa quay đầu thì nhìn thấy Kế Duyên đang đứng ở bên đường.
Gã nuốt ừng ực miếng thịt xuống, đồng thời đứng lên.
"Kế thúc thúc?"
Hai người trên bàn cũng im lặng, quay đầu nhìn theo ánh mắt của Ứng Phong.
Bọn họ nhìn thấy một nam tử mặc áo dài màu xám đang đứng bên ngoài nhìn vào trong này.
Ứng Phong lập tức đặt đũa xuống, rời khỏi chỗ ngồi, băng qua mấy bàn ăn ở bên cạnh rồi đi ra bên ngoài.
Hai người còn lại cũng không dám ngồi tiếp, cũng học theo Ứng Phong rời bàn đi ra ngoài.
"Tiểu chất ra mắt Kế thúc thúc!"
Ứng Phong khom người chắp tay, hai người bên cạnh cũng vội vàng chắp tay hành lễ.
"Ra mắt Kế tiên sinh!"
Kế Duyên đương nhiên nhận ra hai người kia cũng thuộc Thủy tộc.
Hắn khẽ gật đầu với ba người, nhìn về phía nội đường, cơn thèm ăn của hắn cũng nổi lên rồi.
"Các ngươi chỉ có ba người à, chỗ kia còn có ai không?"
"Không có không có, Kế thúc thúc, mời vào trong!"
"Vâng vâng, Kế tiên sinh!" "Mời tiên sinh!"
Mấy tiểu nhị của cửa hàng đang bận tối mày tối mặt vốn dĩ cũng muốn ra chào mời Kế Duyên, lúc này thấy hắn quen biết với thực khách trong quán thì cũng vui vẻ đỡ mất công.
Kế Duyên không nghĩ rằng Ứng Phong sẽ đi tới đây để ăn lẩu, lại còn ngồi ở sảnh lớn lầu một mà không tìm phòng riêng.
Ba người đi tới một góc khá hẻo lánh trong một sảnh rộng lớn.
Trong nội đường, mọi người khoác lác nói chuyện phiếm, tiếng cười nói sang sảng, tiếng chép miệng nuốt nước bọt liên tục, còn có người oẳn tù tì để uống cạn ly rượu.
Thanh âm ầm ĩ náo nhiệt, cộng với nhiệt độ từ than củi đang đốt dưới nồi, làm cho toàn bộ đại sảnh tuy đang mở cửa nhưng chẳng hề có chút cảm giác mát mẻ của một ngày cuối thu.
Rất nhiều người đang ăn mà mồ hôi ướt đẫm.
"Kế thúc thúc, xin mời ngồi!"
Ứng Phong mời hắn ngồi vào vị trí vốn dĩ của mình.
Kế Duyên cũng không chối từ, gật đầu rồi ngồi xuống.
Lúc này, ba người mới cùng nhau ngồi xuống.
Ứng Phong lớn tiếng gọi về một nơi cách đó không xa.
"Tiểu nhị, mang thêm một phần giống lúc nãy lại đây!"
"Vâng~~~"
"Kế thúc thúc, dùng cái nồi này rất thích, chắc chắn người chưa từng được ăn đâu!"
Ứng Phong cười cười, còn không quên dạy Kế Duyên ăn như thế nào.
Còn hắn chỉ gật đầu cũng không nói thêm gì.
Hắn cũng từng ăn lẩu khá nhiều.
Hơn nữa, theo hắn thì cái nồi lẩu này vẫn chưa hoàn toàn đầy đủ, mà thiếu vị cay, nước chấm phần lớn là nước tương, giấm chua, nước canh và một ít hạt có vị mặn.
Kế Duyên lấy một túi đựng gia vị từ trong tay áo.
Cái này là đồ vật hắn mang theo từ Vân Sơn Quan.
Vừa mở giấy gói ra, một cỗ vị cay lập tức xuất hiện.
"Ha ha, ăn nồi này không thể thiếu món này được.
Các ngươi cứ thử xem."
Kế Duyên lấy ra mấy cái đĩa sạch, rắc gia vị vào trong đó để cho ba người ăn thử.
Ứng Phong là người đầu tiên dùng thử.
Gã kẹp thịt lăn một vòng gia vị, bỏ vào trong miệng, cảm giác kích thích nhất thời mạnh hơn không chỉ một bậc.
"Ối...!ối....ahhhh cay quá! Nhưng mà ăn ngon quá!"
Kế Duyên cũng gắp một miếng thịt, chấm chút bột cay bỏ vào trong miệng nhai, vẻ mặt rất hưởng thụ.
Về bản chất, vị cay không phải là vị giác, mà là cảm giác đau.
Với yêu quái và tiên tu có thể chất mạnh mẽ thì cảm giác cay của thường nhân đối với bọn họ cũng như không có cảm giác, bởi vì không đau.
Vì vậy, món đồ trên tay Kế Duyên thật ra do hắn đặc biệt luyện chế, chính là dùng Tam Muội chân hỏa đốt qua.
Khi ăn sẽ mang tới một cảm giác nhàn nhạt như lửa đốt.
Mặc dù ăn đồ của phàm nhân, độ cay cũng không tới mức không chịu đựng được, nhưng nếu là lão Long ăn món này thì cũng có thể cảm nhận được vị cay.
"Hí...iiiiii ôi...!Ôi...!Thật cay, ăn ngon quá!"
"Kế thúc thúc, đúng là người sành ăn, chuẩn bị cái này thật tuyệt!"
Vốn dĩ hai người khách còn lại cũng cực kỳ câu nệ, giờ này ngồi trên bàn ăn một lúc, lại có bầu không khí ở chung quanh, bọn họ cũng thấy thoải mái hơn, buông lỏng hơn không ít.
"Ứng điện hạ, cha của ngươi còn ở trong Thủy phủ không?"
Ứng Phong nuốt miếng thịt đang nhai, thổi phù phù lấy hơi rồi mới đáp.
"Lúc trước cha ta vừa trở về, ở bên kia Đông Hải có người tới tìm cha ta..."
Ứng Phong nhìn quanh một chút, sau đó ghé sát nói với Kế Duyên.
"Kế thúc thúc, người nghe qua Long Thi trùng chưa?"
Kế Duyên khẽ gật đầu.
Chẳng những hắn nghe qua mà còn tận mắt nhìn thấy nữa đấy.
Xem ra, là chuyện lần trước rồi.
"Vâng, người nghe qua là được rồi, ta đỡ phải giải thích.
Tóm lại chính là có liên quan đến Long thi trùng.
Cha ta sau khi trở về còn chưa kịp ngủ thì phải trực tiếp đi ra ngoài, chỉ sợ trong thời gian ngắn sẽ không trở về."
"Thì ra là thế.
Lúc nào cha ngươi về, nói với lão là ta viết sách xong rồi, lúc nào tới xem cũng được."
"Vâng, tiểu chất nhất định nhớ kỹ."
Nói xong, Ứng Phong lộ vẻ hưng phấn.
Gã nhìn Kế Duyên đang ăn, cẩn thận nói.
"Kế thúc thúc, chuyện là, tiểu chất rất hiếu kỳ với Khốn Tiên Thằng của người....!Người có thể cho tiểu chất nhìn xem được không?"
Hai gã thủy tộc ở bên cạnh nãy giờ mãi ăn không dám nói nhiều cũng toát lên vẻ tò mò.
Kế Duyên lắc đầu cười.
Vị Long Tử này rất giống lão Long ở một mặt nào đó.
Hắn lại mở tay áo.
Một sợi dây thừng tơ vàng trượt ra, tạo thành cái thòng lọng ở góc bàn, phía trước hơi rủ xuống, phía sau phối ngọc, nhìn cực kỳ đẹp mắt.
Nhưng chính là một sợi dây tơ vàng rất có mỹ cảm như vậy lại là chí bảo chấn động đại hội Tiên Du.
Từ sau khi biết chuyện này, Ứng Phong cực kỳ muốn tận mắt nhìn thấy nó, hôm nay xem như đã được toại nguyện.
Kế Duyên cầm Khốn Tiên Thằng đưa cho Ứng Phong, ý bảo gã có thể nhìn kỹ.
Gã mừng rỡ nhận lấy, lại nghĩ cách kéo thử.
Tuy Ứng Phong nhìn kiểu gì cũng không cảm nhận được chút đặc thù nào, nhưng gã vẫn hưng phấn không thôi..