Tình huống của Cửu Phong động thiên nằm ngoài dự liệu của các tiên tu Cửu Phong sơn.
Tuy rằng Cửu Phong sơn cũng từng nghĩ rằng động thiên sẽ có vấn đề trong một ngày nào đó, nhưng không nghĩ tới lại xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy.
Cửu Phong sơn phái ra tổng cộng hơn một ngàn tu sĩ.
Căn cứ tu vi cao thấp, có người đi một mình, cũng có mấy người một tổ.
Trọng điểm trước tiên là đột kích khảo sát các nơi, và kết quả thật sự rất kinh người.
Trong các Đại Thành Hoàng, ngoại trừ một vài nơi quanh năm yên ổn không có vấn đề, dường như tất cả các Đại Thành Hoàng của những nơi khác đều xảy ra vấn đề, không ít người còn trực tiếp luân hãm nhập ma.
Khi gặp phải Thành Hoàng đã nhập ma, chắc chắn sẽ xảy ra một hồi đấu pháp sát phạt.
Tuy rằng Âm phủ là sân nhà của Thành Hoàng nhưng các tu sĩ Cửu Phong Sơn đều nắm giữ lệnh bài của tông môn, có tác dụng khắc chế rất lớn với Thần Đạo trong phạm vi này.
Dù cho các Thành Hoàng đã nhập ma nhưng vẫn không thể hoàn toàn thoát khỏi sự khắc chế ấy.
Chuyện đầu tiên mà rất nhiều tu sĩ của Cửu Phong Sơn làm sau khi hạ giới đến Âm phủ chính là dùng lệnh bài trong tay phong tỏa toàn bộ nơi đây; một là để phòng ngừa khả năng có kẻ địch chạy trốn, hai là muốn không làm ảnh hưởng đến Dương gian.
Chẳng qua, chuyện này tạm thời không liên quan gì đến đám người Kế Duyên.
Ngoại trừ việc hắn ra tay đối phó với Thành Hoàng nhập ma ở Âm Ti quận Bắc Lĩnh lúc trước, những chuyện sau đó đều được giao cho Cửu Phong sơn tự mình xử lý.
Kế Duyên nhiều lắm cũng chỉ đứng nhìn mà thôi, không hề nhúng tay vào.
Hắn dẫn A Trạch và Tấn Tú cùng đi tìm mấy người bạn trước đây của A Trạch, để hoàn thành lời hứa của mình.
Sau khi ăn mì hoành thánh ở quận Bắc Lĩnh, ba người Kế Duyên chia tay với Chưởng giáo Cửu Phong sơn.
Đám người Kế Duyên muốn đi tìm người, còn vị Chưởng giáo muốn đi xử lý chuyện trong động thiên.
...!
Ở nội thành Đô Dương, thành lớn của nước Đông Thắng, có một khách điếm tên là Gia Tân Duyệt, quy mô phù hợp tiêu chuẩn, ở trong thành cũng thuộc loại so với trên không đủ nhưng so với dưới thì có thừa.
Vị chưởng quỹ mặc áo khoác dài, là một người cao gầy và khôn khéo.
Gã đang không ngừng gảy ra bàn tính trên quầy.
Tiếng "Tách tách tách..." cực kỳ có tiết tấu.
Sau khi tính toán cộng trừ sổ sách ngày hôm qua, khóe mắt đúng lúc nhìn thấy có ba người đang từ cửa đi vào, gã lắc đầu thở dài.
"Lại qua bên kia rồi hả?"
A Long ngẩng đầu nhìn chưởng quầy, khẽ gật đầu không nói gì.
Hai huynh đệ Đại Cổ, Tiểu Cổ bên cạnh cũng mặt mũi bầm dập giống như gã.
Vị chưởng quầy cầm bàn tính lên, vỗ "bốp bốp" hai cái để cho mấy hạt châu trở về vị trí.
Sau khi gấp sổ sách lại, gã cúi xuống, lấy từ dưới quầy ra một chai rượu và đặt lên quầy.
"Cầm lấy, tự mình bôi đi, trước chạng vạng đừng quên thu dọn chuồng ngựa."
A Long đi tới trước quầy, cầm vò rượu, rồi thi lễ với chưởng quầy.
"Cảm ơn chưởng quầy, hí...í...ttttt"
"Đi đi, đi đi."
Vị chưởng quầy phất phất tay, ý bảo bọn họ có thể đi xuống.
Nhìn ba người đi về phía sau khách điếm, gã cũng chỉ lắc đầu thở dài.
Ba người trẻ tuổi này rất tốt, dù cho công việc bẩn thỉu hay mệt mỏi thì bọn họ vẫn làm mà không chút oán giận.
Từ bổ củi, quét dọn vệ sinh đến chăm sóc ngựa trong chuồng, việc gì cũng làm.
Tinh thần chịu khổ chịu khó như thế làm cho chưởng quầy khách điếm rất hài lòng.
Lúc trước, chưởng quỹ cho bọn họ một chút thức ăn thừa, thu nhận bọn họ ở kho củi qua một đêm.
Vốn dĩ cũng chỉ vì trong lòng gã nghĩ tới làm điều thiện, một chút lương tri vẫn chưa biến mất, không ngờ lại như nhặt được bảo vật.
Ngày hôm sau, ba người đã dọn dẹp khách điếm sạch sẽ, ngay cả chuồng ngựa cũng không bỏ qua.
Bọn họ nói là muốn báo đáp, chưởng quầy liền thử giữ bọn họ làm việc trong tiệm, vừa mở miệng thì ba người đồng ý.
Dù tiền công không nhiều lắm, nhưng có đồ ăn có chỗ ở, ba người rất thỏa mãn rồi.
Chỉ là sau đó chưởng quỹ nghe nói đi cùng bọn họ còn có một tiểu nữ oa, hình như lúc mới chạy nạn đến Đô Dương đã bị bắt cóc.
Hai năm qua, ba người này vẫn luôn nghĩ cách hỏi thăm, tìm kiếm tiểu nữ oa kia.
Có lúc, dường như bọn họ thực sự nghe ngóng được rồi, nhưng kết quả không lạc quan lắm.
"Ài, thế đạo này, có thể còn sống còn có cơm ăn đã là quá tốt rồi."
Đúng lúc đang thở dài, gã ngẩng đầu lên thì phát hiện có khách đi vào.
Gã lập tức nhiệt tình chào mờ một câu.
"Ài, mời ba vị khách quan vào trong! Xin hỏi là ăn cơm hay thuê phòng ạ?"
Ba người vừa tới chính là Kế Duyên, A Trạch và Tấn Tú.
Ánh mắt của chưởng quầy cũng không tồi.
Thoạt nhìn Tấn Tú và A Trạch ăn mặc cực kỳ tinh tế, đi chính giữa là một vị nam tử nho nhã, tuy mặc quần áo mộc mạc nhưng khí độ bất phàm, không phải là dân chúng bình thường hay đi ra ngoài.
"Chưởng quầy, A Long, A Cổ có phải đang ở đây không?"
A Trạch không thể đợi thêm nữa mà hỏi thẳng.
Chưởng quầy sửng sốt một lúc mới nhận ra là cậu đang hỏi ba tên tiểu nhị kia.
"Ách, có mấy vị tiểu nhị tên như vậy, nhưng không biết có phải là người khách quan nói không."
Kế Duyên đến gần, lấy một ít đồng bạc từ trong tay áo ra rồi đặt lên quầy.
"Chưởng quầy, ta vừa ở trọ vừa ăn cơm.
Đây là bạc đặt cọc, có gì ghi sổ rồi kết toán là được.
Còn có mấy vị tiểu nhị kia là người quen cũ của tiểu hữu này, không biết có thuận tiện không?"
Chưởng quầy vừa cười vừa đặt bạc lên cân, sau đó quay sang trả lời Kế Duyên.
"Thuận tiện, thuận tiện chứ, sao lại bất tiện được.
Bọn họ đang ở phía sau đấy, ha ha, A Long ~~ Đại Cổ Tiểu Cổ ~~ có người tìm này!"
Kế Duyên cho biết chút nữa sẽ ra nhận phòng.
Hắn và A Trạch cùng nhau đi ra phía sau.
Ở sau khách điếm, trong gian phòng nằm kế kho củi và phòng bếp, A Long và hai huynh đệ A Cổ đang bôi thuốc.
Vào lúc nghe thấy thanh âm của chưởng quầy ở đằng trước, ba người chưa kịp đứng lên thì đã có ba người từ phòng bếp bên kia đi tới.
"A Long! A Cổ! Tiểu Cổ!"
"A Trạch?" "A Trạch!" "Thật sự là ngươi!"
"Thật tốt quá, A Trạch không chết!"
"Ta đương nhiên không chết rồi!"
"Ha ha ha ha ha..."
Bốn người kích động không thôi, chạy ào lên ôm nhau.
Sau khi chào hỏi xong, A Trạch mới giới thiệu Kế Duyên và Tấn Tú.
Ba người bọn họ cũng lễ phép vấn an.
Dáng vẻ xinh đẹp thanh tú của Tấn Tú càng làm cho ba nam hài đều ngượng ngùng không dám nhìn nàng.
Từ ngày giã biệt ở chân núi, A Trạch không thay đổi nhiều, còn A Long và A Cổ đã cao lớn thêm một đoạn.
"A Trạch, sao ngươi lùn đi vậy?" "Đúng vậy, không đúng, là ngươi không lớn lên!"
"Việc này nói ra phức tạp lắm.
Sao mặt mũi các ngươi bầm dập hết vậy, đánh nhau à? Đúng rồi, A Ny đâu?"
Nghe thấy A Trạch nhắc tới A Ny, sắc mặt của ba người lập tức trở nên rất khó coi, ai cũng trầm mặc.
A Trạch nhíu mày, nhận ra nhất định đã xảy ra chuyện.
"Làm sao vậy?"
Ba người đều không dám nhìn A Trạch, sau đó A Long lấy hết dũng khí nói ra tình hình thực tế.
"Lúc chúng ta mới đến Đô Dương, A Ny đã mất tích...!Chúng ta tìm nàng hai năm nay, rốt cuộc cũng tìm được ở gần đây, nhưng..."
Thì ra A Ny lúc trước mất tích là bị người ta bắt cóc, sau đó mới biết là nàng bị đưa vào chốn câu lan.
Tuy A Ny tuổi còn nhỏ, nhưng theo cách nói của lò sản xuất câu lan thì nàng chính là "mầm non tốt".
Ở đó, nàng được dạy đọc sách viết chữ, dạy cầm kỳ thư họa, chuẩn bị bồi dưỡng làm chiêu bài sau này.
Có thể bây giờ cuộc sống của A Ny tốt hơn nhiều so với ba người A Cổ, nhưng ai cũng biết tương lai sẽ là một mảnh đen tối.
Ba người làm sao có thể nhịn được, lập tức muốn dẫn A Ny đi.
Kết quả có thể tưởng tượng được, cánh tay nào có thể vặn qua đùi chứ, mấy lần tới đó đều bị đánh đến sứt đầu mẻ trán.
"Cái gì!? Lẽ nào lại như vậy, A Trạch, đi, chúng ta đi giúp A Ny chuộc thân.
Những người này chẳng qua chỉ là vì tiền tài, cho tiền là được!"
Dù sao Tấn Tú đứng đằng sau cũng là nữ hài.
Dù nàng đã tu tiên nhưng vẫn không chịu được mấy loại chuyện như của A Ny.
Tấn Tú vừa nói xong, ánh mắt A Trạch tự nhiên cũng nhìn về phía Kế Duyên.
Cậu biết rõ mình và Tấn Tú không có đồng nào.
Kế Duyên miễn cưỡng cười nói.
"Yên tâm, Kế tiên sinh có tiền."
Vừa nói, hắn vừa lấy từ trong tay áo ra một khối Cẩu đầu kim.
Đúng lúc lấy ra, Cẩu đầu kim trong tay Kế Duyên hóa thành bốn thỏi vàng nhỏ.
Kế Duyên giữ lại hai miếng, đưa cho Tấn Tú hai miếng.
"Kế mỗ cũng không rõ tỷ lệ đổi vàng bạc như thế nào, nhưng chừng này có lẽ cũng không ít.
Cái này có mười lượng hoàng kim.
Tấn nha đầu giữ lấy, xem ra chắc chắn đủ rồi.
Các ngươi cùng Tấn nha đầu đi chuộc thân cho A Ny đi."
Tấn Tú nhận lấy thỏi vàng, nhìn về phía Kế Duyên.
"Kế tiên sinh không đi sao?"
Kế Duyên nhìn về phía miếu Thành Hoàng, nói.
"Các ngươi đi trước đi.
Nói chuyện ổn thì nói, nói không được hãy tới tìm ta.
Ta tới miếu Thành Hoàng xem rồi quay lại."
Nói xong, Kế Duyên vội vàng rời khỏi khách điếm, đi về miếu Thành Hoàng.
Vừa rồi hắn mới nhìn thấy hai đạo tiên quang đáp xuống đất, biến mất vào bên trong Âm Ti.
Hiển nhiên là người của Cửu Phong sơn tới Đô Dương rồi.
Lúc tiên quang vừa đáp xuống, thần quang ở phương hướng miếu Thành Hoàng chấn động dữ dội, dĩ nhiên là trong khoảnh khắc đó, ở Âm Phủ đã có giao phong kịch liệt.
Kế Duyên rời đi, Tấn Tú trở thành người quyết định.
Nhìn A Trạch và ba người kia, nữ hài cắn răng, nghĩ thầm, ta còn sợ một đám phàm nhân sao?
Tấn Tú chống nạnh, lớn tiếng nói.
"Đi! Chúng ta đi tìm A Ny, A Long và Đại Cổ Tiểu Cổ dẫn đường!"
"Ài!" "Được!"
...!
Bây giờ là buổi chiều, trong miếu Thành Hoàng có không ít hương khách đang dâng hương.
Kế Duyên xuyên qua quầy hàng trước miếu và một đám hương khách, trực tiếp đi tới trong đại điện miếu Thành Hoàng của thành Đô Dương.
Khi ngẩng đầu nhìn lên, một thân Thành Hoàng mặc quan bào, uy nghi nghiêm túc, ngồi ở trên bệ, mắt nhìn xuống đám khách hành hương.
Lư hương lớn ở bên ngoài tỏa khói nghi ngút lượn lờ, lộ ra vẻ cực kỳ thần thánh.
Đối với những miếu thờ có thần cư trú như thế này, "đôi mắt lợi hại" của Kế Duyên có thể nhìn thấy tượng thần rất rõ ràng.
Mà ở phía dưới, Thành Hoàng như hiện ra đủ loại quang sắc biến hóa, bên trong thần quang bốc lên từng đợt ma quang hùng hậu, đan xen vào nhau cùng một chỗ, hình thành một cỗ khí thế đáng sợ bao trùm toàn bộ miếu Thành Hoàng.
Với tình huống này, Thành Hoàng ở Âm phủ nhất định đang giao thủ rất kịch liệt.
Kế Duyên cứ đứng nhìn tượng Thành Hoàng trong miếu như vậy, dường như có thể nhìn xuyên qua tượng thần, chứng kiến Âm phủ giao phong.
Hắn đứng gần nửa canh giờ, khách hành hương chung quanh giống như không nhìn thấy hắn, chỉ lo tập trung thắp hương kính thần hoặc thu tiền đàn hương.
"Két...!Ken két...!Rặc rặc sát..."
Một thanh âm giòn vang đột ngột vang lên.
Có người ngẩng đầu nhìn, sau đó vẻ mặt lộ rõ sự kinh hãi.
"Thành Hoàng gia! Tượng thần Thành Hoàng!"
"Ông trời ơi, tượng thần của Thành Hoàng gia nứt ra rồi kìa?"
"Phải làm sao đây?" "Điềm xui, điềm xui đấy!"
Tất cả mọi người trong miếu đều kinh hoảng.
Nhân lúc bối rối, Kế Duyên xoay người rời đi.
Kết quả của trận đấu phía dưới đã quá rõ rồi.
Không lâu sau, Kế Duyên đã đến đường Túy Hương Nhai của thành Đô Dương, cũng là nơi nổi tiếng về chuyện trăng gió.
Vừa mới bước vào con đường, bên ngoài cửa lớn của một gian "Tú Tâm Lâu" đã có tiếng va chạm.
Bốn hán tử khỏe mạnh bay ngược ra ngoài, té xuống đầu đường, vừa vặn đáp xuống đất, cách hai thước dưới chân Kế Duyên.
"Ai ôi!!!...!Ai ôi!!!..." "Hí...iiiiii...!Đau chết mất..."
Bốn người nhe răng trợn mắt.
Sau đó lại có ba tráng hán và một gã đầu trọc bay ra.
Tất cả đều nằm la liệt trên mặt đất, kêu rên liên tục.
"Đồ không biết xấu hổ, tưởng lão nương là bùn dễ nặn à? Muốn chết!"
Nghe thấy thanh âm dũng mãnh kia, Kế Duyên cũng bất chợt ngây ngẩn trong thoáng chốc; đây quả thực không phải là Tấn Tú mà hắn từng quen thuộc nha.
Bên cạnh đó, xem ra chuyện nơi này cũng đã có kết quả rồi..