Dịch: Lười biếng giả
Biên: Vong Mạng
***
Khu vực này của phường Thiên Ngưu tuy có chút vắng vẻ nhưng không mang tới cảm giác u ám. Ngụy Vô Úy đi đến trước cổng tiểu viện, cẩn thận sắp xếp lại những gì định nói.
Trong sân, một bàn cờ vây bằng gỗ đàn hương đang được bày ra ngay ngắn. Kế Duyên và Doãn Triệu Tiên ngồi hai bên bàn cờ. Doãn Thanh thì đang ngồi bên cạnh, chống cằm chăm chú xem ván cờ dù thực tế là cậu chả hiểu đánh cờ hay thế cờ gì cả.
Cách đánh cờ của Kế Duyên khá rập khuôn máy móc, đường đi nước bước toàn là bê từ trong sách ra, khai cuộc trông có vẻ tinh tế vi diệu nhưng kỳ thực trình độ chơi cờ của hắn không cao. Cũng may là Doãn Triệu Tiên cũng chẳng phải cao thủ gì, vì thế mà hai người cứ thay nhau thắng thua.
Lúc này, lượt đánh đang đến lượt của Doãn Triệu Tiên, y đang tập trung suy tính.
Bỗng nhiên Kế Duyên giãn lông mày ra, cười nói: “Ngoài cửa có khách tới”
Nghe tiếng bước chân, Kế Duyên đoán khách tới đến nếu không phải mang theo một đống đồ vật thì tự bản thân có cân nặng không hề nhỏ.
Doãn Triệu Tiên đã biết khả năng này của Kế Duyên nên không hề thấy ngạc nhiên, đổi là người khác nhất định sẽ kinh ngạc, tò mò hỏi thăm. Dù sao ở cái huyện Ninh An này, người dám đến Cư An Tiểu Các ngoại trừ y cũng chả có mấy ai.
Quả nhiên, không lâu sau ở phía cửa viện, bỗng vang lên tiếng đập cửa.
“Cộc! Cộc! Cộc!”
“Xin hỏi Kế tiên sinh có ở đây không? Tại hạ là Ngụy Vô Úy, một thương nhân đến từ phủ Đức Thắng, nghe danh tiên sinh là nhã sĩ huyện Ninh An nên đặc biệt tới bái phỏng!”
‘Là Ngụy Vô Úy?!’
Kế Duyên giật mình chốc lát rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn Doãn Thanh nói.
“Tiểu Doãn Thanh, giúp ta mở cửa có được không?”
“Tất nhiên là được!”
Doãn Thanh nhanh chóng rời vị trí, chạy về phía cửa viện. Cậu mở cái cửa viện vốn không khóa ra, thấy một người mập mạp mặc quần áo hoa lệ đang đưa mắt trông lên trông xuống.
“Mời ngài vào! Ngài có cần con cầm giúp đồ đạc không?”
“Khỏi, không cần đâu, mấy cái này ta tự mang được.”
Ngụy Vô Úy cười đáp, gã cầm đống đồ bước vào tiểu viện.
Ở bên trong, gã thấy hai người áo trắng áo xanh đang ngồi đánh cờ bên dưới bóng một cây táo khổng lồ, thỉnh thoảng lá hoa rụng xuống bay phất phơ theo gió.
‘Khung cảnh tuyệt đẹp!’ Ngụy Vô Úy thầm khen một tiếng, gã thấy hai người đánh cờ đều đang nhìn về phía mình nên vội nói:
“Xin chào Kế tiên sinh, vị này chắc là Doãn phu tử. Ta mạo muội đến bái phỏng, trong lúc vội vã cũng không biết mang cái gì, có chút bánh ngọt, rượu ngon mua được trên đường xin kính tặng, để thay cho lòng thành kính!”
Kế Duyên tay trái giữ vạt áo tay phải, hắn đưa tay lấy một quân cờ trắng, nhẹ nhàng đặt xuống bàn cờ một cách đầy ưu nhã.
Đánh xong, Kế Duyên cũng không đứng lên mà chỉ nhìn về phía Ngụy Vô Úy rồi nói.
“Không biết Ngụy tiên sinh vì chuyện gì mà đến tìm ta, chắc không phải chỉ vì muốn nhìn mặt Kế mỗ chứ?”
Ngụy Vô Úy nhìn vào đôi mắt u ám vô sắc của Kế Duyên, phản ứng đầu tiên của gã là giật mình, thật đúng như lời đồn, sau đó gã nhanh chóng để đống đồ trên tay sang một bên rồi chắp tay nói.
“Thực không dám giấu, ngày trước ta có nghe chuyện xích hồ cầu cứu tiên sinh rồi chuyện khiến hoàng khuyển nghe lời tự rút đi. Ta nghe xong thấy việc này rất là thần kỳ, trong lòng lại đang có nghi nan mãi chưa có lời giải nên muốn gặp tiên sinh xin thỉnh giáo.”
Doãn Triệu Tiên, vốn đang bận suy tính nước cờ, nghe thế cũng mỉm cười nhưng không nói gì. Kế Duyên ngồi đối diện cũng mỉm cười gật đầu.
Trái lại tiểu tử Doãn Thanh lại cực kỳ hưng phấn nói.
“Đúng là vậy, Kế tiên sinh thật sự lợi hại, hôm qua ta còn cùng tiên sinh đi thả tiểu hồ ly về núi nữa. Kế tiên sinh lúc đó còn đặt cho nó một cái tên, nó còn bái lạy tiên sinh nữa..”
“Thanh nhi!”
Doãn Triệu Tiên quay đầu, nghiêm khắc nhìn Doãn Thanh làm cậu nhóc sợ hãi vội vàng tắt tiếng. Cậu cảm thấy ủy khuất trong lòng, rõ ràng Kế tiên sinh cũng không có cấm nhắc đến, phụ thân tối qua còn hỏi cậu lên lên xuống xuống về chuyện này a...
“Không sao đâu!”
Kế Duyên nhìn Doãn Triệu Tiền cười hòa ái rồi chỉ tay về một ghế cạnh bàn đá nói với Ngụy Vô Úy:
“Ngụy tiên sinh lại đây ngồi rồi hãy nói về nghi nan của ngài a!”
“Ồ, được!” Ngụy Vô Úy có chút được yêu mà sợ, từ từ đi đến ngồi bên cạnh bàn đá.
Bởi vì các cụ hay nói, trẻ em không biết nói dối, lời vừa rồi không có dính líu lợi ích gì ở đây cộng với phản ứng của Doãn phu tử nên chuyện Doãn Thanh mới nói rất có thể là thật.
Ngụy Vô Úy thầm nghĩ như vậy rồi nói.
“Kế tiên sinh, tại hạ xin hỏi trên đời này có yêu ma quỷ quái thật hay không? Thật sự là có con đường tu tiên cầu đạo?”
Bầu không khí trong tiểu viện bỗng nhiên trầm xuống, vừa vặn lại đến lượt Kế Duyên đánh cờ, hắn đặt quân cờ trong tay xuống, “Cạch”, mắt không chớp lấy một cái, đơn giản thốt lên một từ.
“Có!”
Không gian chung quanh dường như càng thêm yên tĩnh, Doãn Triệu Tiên cầm quân cờ đen lên, mắt nhìn bàn cờ nhưng lại nghĩ đến chuyện khác, chuyến đi thăm miếu Thành Hoàng, y bỗng cảm thấy nhịp thở trở nên rối loạn, không hiểu sao định lực của y thường ngày rất tốt giờ lại bay đâu hết cả. Ngoại trừ Kế Duyên thì cũng chỉ có Doãn Thanh chưa hiểu chuyện là không kích động gì.
“Cha, đến lượt người đánh đó!”
“A, ừ ừ! Ể? Trẻ con biết cái gì, là cha đang suy nghĩ nước cờ!”
Nghe thấy lời nhắc nhở của nhi tử, Doãn Triệu Thanh lấy lại tinh thần, vừa giáo huấn con vừa đánh đại một nước.
Ngụy Vô Úy lúc này nào có tâm trí xem đánh cờ, hết nhìn hai cha con rồi nhìn qua nam tử đui mù vận thanh sam, chờ cho tâm tình bớt kích động mới nói tiếp.
“Kế tiên sinh, Ngụy gia ta đời đời có truyền lại một khối bảo ngọc, theo lời tổ tiên có dặn thì đây là một món quà do Tiên hạc báo ân. Nhưng qua nhiều năm đến nay vẫn chưa có bất kỳ cái gì gọi là thần dị xuất hiện. Chỉ là mấy ngày trước lúc Ngụy mỗ gặp chuyện nguy hiểm, khối ngọc này lại lộ chút cơ duyên, không biết... Không biết tiên sinh có thể giúp tại hạ nhìn ra ít manh mối?”
Chẳng hiểu sao, nhìn cảnh đánh cờ này lại khiến Ngụy Vô Úy có cảm giác tín nhiệm khó hiểu. Hôm qua còn bị người áo đen cướp đoạt Lam ngọc, vậy mà hôm nay y lại dễ dàng đưa cho người ta xem xét.
Khi nghe đến “bảo ngọc”, cha con họ Triệu cùng quay ra tò mò nhìn Ngụy Vô Úy, muốn xem hình dáng khối ngọc thế nào.
Kế Duyên lúc này mới một lần nữa quay đầu nhìn Ngụy Vô Úy, khẽ gật đầu, nói: “Lấy đưa ta xem qua một chút!”
Kể ra thật là trùng hợp, hôm qua Kế Duyên cũng không dám nhìn kỹ, dù muốn nghiên cứu Lam Ngọc thì hắn còn phải dùng đến linh khí, vậy mà giờ Ngụy Vô Úy liền hai tay mang ngọc đến tận nơi cho hắn xem.
‘Việc thế gian đúng là kỳ diệu!’
Lúc Kế Duyên đang thầm cảm thán thì Ngụy Vô Úy đã lấy ngọc bội giấu ở bên trong áo, cởi sợi dây đỏ ra rồi cẩn thận đưa cho Kế Duyên.
“Cha, ngọc thạch này là màu lam!”
“Ừm, đúng là hiếm thấy!”
Doãn Triệu Tiên tuy thấy được mở mang tầm mắt rất nhiều nhưng bộ dáng vẫn ung dung điềm tĩnh.
Kế Duyên tiện tay tiếp lấy ngọc bội rồi tùy tiện nhìn lướt qua. Trên Lam ngọc chỉ khắc dấu bình an, tránh tà, không có đồ hình gì khác, nhưng linh quang trên Lam ngọc chớp động liên tục, tất nhiên điều này cũng chỉ có một mình Kế Duyên nhìn thấy.
Kế Duyên cũng không có làm gì dư thừa, hắn trực tiếp dẫn một tia linh khí vào Lam Ngọc. Tức thì, trong lam ngọc tựa hồ có sóng nước gợn lên, như khói như sương.
Ước chừng sau hai nhịp hô hấp, Lam Ngọc liền hiện quầng sáng mờ mờ. Thứ ánh sáng này mọi người đều có thể nhìn thấy rõ.
Bốn góc trên dưới trái phải của Lam Ngọc cùng xuất hiện một chữ nhỏ phát sáng, hợp lại thành bốn chữ ‘Ngọc Hoài Thánh Cảnh’.
Kế Duyên chợt rung động, khẽ thốt: “Thì ra là Ngọc Hoài Sơn!”
Ngụy Vô Úy gấp đến độ nắm chặt cả hai tay dưới mặt bàn để kìm bớt sự kích động trong lòng, quên cả cánh tay phải đang bị thương.
Bốn chữ “Ngọc Hoài Thánh Cảnh” kia y nhìn thấy rất rõ, gã cũng không khó để phỏng đoán ra từ “Ngọc Hoài Sơn” mà Kế Duyên vừa thốt ra là địa danh có thật.
‘Nói cách khác! Nói cách khác!! Thứ mà Ngụy gia ta bao đời truyền lại, thật sự là một cái bảo bối!! Là cơ duyên Tiên đạo!!’
Ẩn giấu trong ngọc bội truyền đời, chính là một đạo Thiên Cơ!