Tính khí của Chúc Thính Đào xem như cũng là loại khá độc đáo trong số những cao nhân mà Kế Duyên đã từng gặp.
Kể cả bản thân Kế Duyên, tính tình của hắn cũng có xu hướng ôn hòa, nếu bàn đến tâm cảnh cũng chính là khó mà nổi lên sóng lớn.
Chúc Thính Đào cũng không phải kẻ nóng nảy hay bốc đồng gì, nhưng y mang lại cho Kế Duyên một loại cảm giác rất “nhiệt tình.” Cảm giác này dường như không khớp với cái tên của y một chút nào.
Sau khi lão ăn mày và Kế Duyên giải thích tất cả về những gì mà mọi người đang dự tính, Chúc Thính Đào đã hạ quyết tâm tham gia.
Không chỉ vì làm vậy để có được một món ân tình từ nhóm người Kế Duyên, đây là cũng vì y cảm thấy vô cùng hứng thú.
Trên đời này, có lẽ là không hề có thuật bất tử, nhưng có thuật trường sinh đấy.
Ở cảnh giới của bọn họ, tuổi thọ căn bản là rất lâu.
Nên có thể do kinh nghiệm phong phú và sự cho phép của tâm cảnh, phải hiếm lắm mới có thể gặp được một sự việc khiến bản thân cảm thấy hào hứng như vậy.
“Trước hết, chúng ta nên hợp lực tế luyện linh vật Ngũ hành và làm một số công tác chuẩn bị trước đã.
Thực hiện tại Vân Hà Uyển luôn nhé?”
Ba người còn lại không phản đối đề nghị của Chúc Thính Đào.
Nếu bọn họ đều là đạo hữu cùng chuẩn bị luyện khí thì nhất định phải tin tưởng nhau.
Kế Duyên lấy ra tất cả tài liệu luyện khí của mình.
Cả bốn người không cần thay đổi địa điểm.
Gian phòng khách ở Vân Hà Uyển này trực tiếp trở thành nơi bế quan tạm thời của bọn hắn, các tu sĩ Tiên Hà Đảo chịu trách nhiệm hộ pháp bên ngoài.
Đối với thứ quan trọng nhất là sợi dây tơ vàng, cả Cư Nguyên Tử và Chúc Thính Đào chưa từng thấy qua, giờ cũng tấm tắc khen kỳ lạ.
Sau khi đã thấy sợi dây tơ vàng, lực chú ý của mọi người đều đặt lên các linh vật Ngũ hành.
Tam Muội Chân Hỏa và Sắc lệnh Lôi chú đều được bày ra nhưng chỉ mới lộ diện một chút thì Kế Duyên đã thu lại vào trong người.
Bản thân Tam Muội Chân Hỏa đã đạt đến cực hạn, không cần tế luyện gì nữa; còn Sắc lệnh lôi chú thì cần phải khống chế một cách ổn thỏa mới được.
Tiết mục cuối cùng chính là Kim Lân ở Kính Hải, Sơn Thần ngọc, Pháp luyện tơ tằm và một vật chứa Kim linh khác.
“Kế, Kế tiên sinh này, tơ tằm Kim hành có phải hơi giống đồ chơi con nít không?”
Trong một đống linh vật chứa Kim hành, một sợi tơ tằm sáng lấp lánh đặc biệt rõ ràng; cũng không phải là nó quá thần kỳ, mà thực ra là quá mức bình thường rồi.
Lão ăn mày cầm lấy tơ tằm, không khỏi nghi hoặc hỏi một câu.
Chúc Thính Đào nhíu mày, cũng cầm một đoạn tơ tằm lên.
“Không đúng! Tơ tằm này không đơn giản!”
Cư Nguyên Tử đã chạm vào một đầu sợi tơ, rút ra rồi cẩn thận quan sát.
“Đúng vậy, tơ tằm này không đơn giản!”
Nói xong, tay trái Cư Nguyên Tử cầm đoạn tơ tằm, tay phải biến hóa ba cái ấn quyết, cuối cùng hóa thành một kiếm chỉ rạch lên sợi tơ tằm một cái.
Xoét...
Một đạo pháp quang màu vàng hiện lên.
Trên tơ tằm cũng đồng dạng tràn ngập kim quang, hơn nữa có một chữ nhỏ như phản chiếu bắn ra, lưu động cách sợi tơ tằm khoảng một bàn tay.
Những chữ nhỏ chằng chịt rậm rạp đếm không xuể, có chữ linh động phi phàm, có chữ lộ ra khí tức huyền ảo.
Cư Nguyên Tử có thể xem là đại gia hiểu biết về Sắc lệnh, thấy một màn này thì lập tức hiểu ra.
“Pháp lệnh thật tinh diệu, khó trách tơ tằm này có chất lượng như vậy!”
Cư Nguyên Tử thử xé nhẹ nhàng, quả nhiên giống hệt suy đoán trong lòng; tơ tằm này có thể kéo dài tự do.
“Quả là thế.
Kế tiên sinh, đây là loại tài liệu dùng làm dây câu của ngài đúng không?”
Cư Nguyên Tử đã từng được ăn món cá Kim Lân của Kính Hải nên đương nhiên biết rõ về cần câu đặc thù của Kế Duyên.
Dựa vào cần câu này mới câu được cá Kim Lân Tầm quý giá.
Mà đám người Kính Huyền Hải Các cũng biết nói lời giữ lời, nếu đã câu lên rồi thì chẳng ai có ý đồ với Kế Duyên, ngược lại vẫn có môt người muốn được ăn thử nhưng không được toại nguyện.
Thực ra không cần Cư Nguyên Tử nói rõ ra, sợi tơ tằm có đầy pháp lệnh tất nhiên cũng chạy không thoát pháp nhãn của lão ăn mày và Chúc Thính Đào được.
Hai người cũng đã phát hiện ra sự huyền ảo của tơ tằm này, thậm chí còn nhận ra ngoại trừ pháp lệnh dày dặc, còn có sắc lệnh linh văn chân chính ẩn giấu trong đó.
“Đúng vậy, đúng là dây câu, là loại pháp bảo dạng dây thừng cực kỳ hiếm thấy.
Mà ở bên trong thế tục, nghĩ đến những sợi dây thừng chỉ có tác dụng ràng buộc, tất nhiên nếu có thể kéo dài được thì vô cùng tốt.”
Kế Duyên cũng lấy ra một sợi tơ tằm trong tay, nhẹ nhàng co lại rồi kéo ra.
“Lúc ban đầu, tuy chất liệu của sợi dây câu này rất bình thường, nhưng lại thắng ở thần hiệu đặc thù ẩn chứa trong đó.
Khi ấy Kế mỗ thích câu cá nên đặc biệt luyện chế dây câu này, khiến cho nó có thể kéo dài mãi.
Chúng ta có thể chọn loại dây này kết hợp cùng sợi dây tơ vàng để làm phần ‘xương’ cho pháp bảo kiểu dây thừng.”
Ánh mắt của lão ăn mày lóe lên, nhìn về linh vật hành Kim bên cạnh.
“Nói như vậy thì sợi tơ tằm này quả thực không thể thiếu được.
Nhưng vì để cho Ngũ hành cân bằng, cũng phải tăng phẩm chất của mấy cái kia lên, chỉ có thể đẩy hết Kim linh vào sợi tơ tằm thôi!”
Nếu đẩy Kim linh vào sợi tơ tằm, nói qua thì tưởng đơn giản, nhưng lại khó khăn cực kỳ.
Cái này không phải là nấu canh, đâu thể cứ hòa cùng là được.
Vật chứa Kim linh thường vô cùng cứng rắn sắc bén, vô cùng ổn định.
Luyện khí thông thường đều nhằm mục đích lựa chọn tài liệu và có thể khuếch đại những ưu điểm của bản thân tài liệu, sau đó dùng phương pháp thần diệu để kết hợp nó lại với nhau.
Chưa từng nghe nói có người phá vỡ tính cân bằng thế này của Kim linh để mà lồng ghép vào những thứ khác đấy, chứ chưa bàn đến quá trình này có khó hay không.
Những tu sĩ bình thường căn bản còn không dám nghĩ đến nữa ấy chứ.
Nhưng bốn người ở đây lại không phải những tu sĩ bình thường.
Lão ăn mày vừa nói xong, mọi người đều đã gật đầu phụ họa.
“Đúng vậy, sợi tơ tằm này đúng là vật cần thiết, nhưng chỉ có thể tăng thêm phẩm chất kim linh kia.”
Chúc Thính Đào vừa nói, Cư Nguyên Tử cũng vuốt râu nói tiếp.
“Cứ để Cư mỗ chủ đạo việc dung nhập Kim linh đi.
Mặc dù Ngọc Hoài Sơn của ta không giỏi về dùng kiếm nhưng tên tuổi bày ra đó, chúng ta rất am hiểu khống chế Kim linh đấy.
Kế tiên sinh giữ Tam Muội Chân Hỏa bức ra Kim linh, hai vị đạo hữu giúp ta luyện Kim linh vào sợi tơ tằm nhé!”
“Được!”
“Cứ làm theo lời đạo hữu!”
“Đúng vậy!”
Đám người Kế Duyên cũng đồng ý.
Vì muốn tăng thêm cảm giác tham dự của mình, bọn họ phân chia việc luyện chế và khống chế Ngũ hành.
Bản thân Tam Muội Chân Hỏa là chất xúc tác trọng yếu nhất, cũng là vật đã đạt đến sự hoàn mỹ cực hạn, không cần phải luyện nữa, nên xem như quy về cho Kế Duyên.
Còn bốn hành khác vừa vặn chia cho mỗi người một hành.
Cư Nguyên Tử là cao nhân Ngọc Hoài Sơn, chiếm cứ hành Kim; lão ăn mày có sở trường về hành Thổ, tất nhiên sẽ chiếm hành Thổ.
Còn Chúc Thính Đào và lão Long quả thực rất trùng hợp.
Hai người đều giỏi về thủy trạch vân vụ, cũng giỏi về lôi đình sấm chớp, vì vậy ai nắm giữ Mộc và Thủy cũng được.
Đương nhiên, đối với những nhân vật ở tu vi tầm cỡ này, lựa chọn Ngũ hành chẳng qua chỉ là lựa chọn tối ưu, căn bản không có khiếm khuyết nào, à, ngoại trừ Kế Duyên.
Bốn người chiếm cứ bốn vị trí ngồi vây quanh, chính giữa chỉ còn lại tơ tằm và vật chứa kim linh.
Hai tay Kế Duyên bấm niệm pháp quyết, lặng lẽ thi triển Thiên Địa Hóa Sinh, hòa thiên địa chi ý bên trong cơ thể ra ngoài.
Một hư ảnh lò luyện đan cực lớn xuất hiện trước mắt bốn người.
Trong lò đan, Chân Hỏa kinh khủng đang cháy hừng hực, dường như muốn nhấc lên biển lửa ngập trời.
“Kế tiên sinh, Vân Hà Uyển tạm thời vẫn là nơi đặt chân của Tiên Hà Đảo chúng ta, ngài ra tay thì ngàn vạn lần chú ý nhé, đừng đốt...”
Cảm nhận được sự bá đạo của Tam Muội Chân Hỏa, Chúc Thính Đào phải lên tiếng nhắc nhở Kế Duyên một câu.
Kế Duyên cười khẽ, nói.
“Chúc đạo hữu yên tâm, Kế mỗ sẽ cẩn thận.”
Vừa nói xong, lò đan cực lớn bên trong ý cảnh chậm rãi bay lên, màu đỏ xám rần rần hiện ra trong pháp nhãn của bốn người.
Lúc này, Kế Duyên chậm rãi há miệng, không ngừng phun ra Tam Muội Chân Hỏa, đốt cháy đồ vật Kim linh kia.
Ba người khác tranh thủ thi pháp, tạo thành từng vòng pháp quang vây quanh ở giữa, phòng ngừa uy lực Tam Muội Chân Hỏa tiết ra ngoài, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được pháp lực đang tiêu hao với tốc độ kinh khủng.
Bên ngoài Vân Hà Uyển, các đệ tử Tiên Hà Đảo đang hộ pháp nơi này đều sinh ra một loại ảo giác, tựa như trong nháy mắt nhìn thấy biển lửa ngập trời.
Khi chung quanh càng lúc càng nóng, nội tâm bọn họ cũng bắt đầu trở nên nóng vội.
Thường Dịch và một vị trưởng lão khác kịp thời phát hiện ra sự dị thường của các đệ tử.
Thường Dịch truyền âm đánh tỉnh mọi người.
“Các đệ tử Tiên Hà Đảo nghe lệnh, chú ý bảo vệ linh đài, bảo trì thanh tỉnh, chớ tồn tại suy nghĩ về tình huống trong phòng khách.
Đây không phải là chuyện mà chúng ta có thể nhìn trộm; bằng không, nhẹ thì nguyên thần hao tổn, nặng thì tẩu hỏa nhập ma đấy!”
Nhờ Thường Dịch kịp lúc nhắc nhở, các đệ tử Tiên Hà Đảo vội vàng hoàn hồn.
Biết tin bốn vị cao nhân bế quan ở phòng khách, ai cũng thấy hiếu kỳ.
Tuy rằng bọn họ không có khả năng nhìn trộm cái gì nhưng chắc chắn đều để ý vị trí phòng khách.
Dưới ý niệm dẫn dắt, ý cảnh đan lô của Kế Duyên mở ra, hầu như tất cả đều bị nhiệt lực của Tam Muội Chân Hỏa xộc tới, thiếu chút nữa đều bị thương.
Ở trong gian phòng được bảo hộ bởi rất nhiều cấm chế.
Chỉ trong thời gian ngắn, Tam Muội Chân Hỏa đã biến những vật Kim linh màu vàng trắng thành kim thủy.
Cư Nguyên Tử hết sức chăm chú, trong miệng lẩm bẩm, từng đạo sắc lệnh kim văn bay ra.
Hai tay lão không ngừng bấm niệm pháp quyết kết ấn, kim thủy dẫn ra vô số sợi tơ mỏng, hiện ra hình dáng đinh ốc.
Một sợi tơ tằm ở trung tâm chuyển động rất nhanh.
Mỗi chuyển động là ba vạn sáu nghìn lần, sau đó có sương mù vàng rực tràn ra.
Dĩ nhiên là quá trình này khá dài nhưng bốn người đều không nóng lòng.
Đây chẳng qua chỉ là món khai vị mà thôi.
Nếu muốn luyện chế món pháp bảo này, nghĩ như thế nào cũng thấy phải tính theo năm đấy.
...
Mười ngày sau, ở trên không Thông Thiên giang nơi Đại Trinh, một đạo kiếm quang phá vỡ cương phong bay tới, tốc độ không giảm mà bay thẳng vào Thông Thiên giang.
Hầu như trong nháy mắt, ánh kiếm kia đã đâm vào mặt nước, thế mà chẳng hề có chút bọt nước nào văng lên.
Trong thủy phủ Long cung, lão Long đang ngồi đọc sách dạy đánh cờ, bỗng nhiên thay đổi sắc mặt.
Lão lập tức đứng lên trước bàn trong hậu viện.
Cỗ kiếm ý lợi hại lại còn ẩn chứa xuân sinh chi khí đích thị là Thanh Đằng kiếm, không thể nào sai được.
‘Chẳng lẽ Kế tiên sinh đã xảy ra chuyện?’
Thân hình lão Long lóe lên, không chế dòng nước đi tới phía trước cung điện trong nháy mắt, vừa hay nhìn thấy Thanh Đằng kiếm hiện ra ngay trước mặt mình.
Thanh Đằng kiếm vẫn như cũ, chỉ là ở chuôi kiếm còn có một con hạc giấy.
Hai cánh hạc giấy gắt gao ôm lấy chuôi kiếm, cái đầu nhỏ dán vào chuôi như sợ bị rơi ra.
Đến khi Tiên kiếm dừng lại, con hạc giấy mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt tò mò của lão Long.
Vừa thấy lão Long, hạc giấy nhỏ buông lỏng hai cánh, thân thể giãn ra, khẽ vỗ cánh rẽ dòng nước đi đến trước mặt lão Long.
Lão cũng tùy ý đưa tay phải ra đón lấy hạc giấy, rồi đầu ngón tay của lão bị mỗ một cái thật khẽ.
Lập tức, lời của Kế Duyên đã truyền tới tai lão Long.
“Năm người cùng luyện chế Pháp bảo? Không phải Ngũ hành, trọng hóa Ngũ Hành Âm Dương.
Riêng phần từng người cũng phân luyện Ngũ Hnàh, sau đó cùng khống chế tái tạo càn khôn!”
Lão Long lẩm bẩm, vẻ mặt cũng dần trở nên đặc sắc.
“Kỳ công, kỳ công quá! Nếu thứ này thực sự được luyện thành, không phải nó sẽ là bảo vật trói người đệ nhất trên đời này sao?”
“Chỉ là ở hội trường đại hội Tiên Du, đúng là có chút ganh tỵ.
Chẳng qua, việc này sao có thể thiếu ta được chứ?”
Nghĩ một lúc, lão Long đã có quyết định, cẩn thận đặt hạc giấy lên chuôi kiếm một lần nữa.
Lão nói với hạc giấy và Tiên kiếm rằng:
“Các ngươi về trước phục mệnh đi.
Lão hủ dặn dò vài câu, sau đó sẽ đi ngay!”
Con hạc giấy nhỏ cực kỳ có linh tính khẽ gật đầu.
Sau đó, nó vội vàng ôm lấy chuôi kiếm.
Chỉ một khắc sau, trong tiếng kiếm minh rất nhỏ, kiếm quang lại một lần nữa lóe lên rồi biến mất, phá vỡ mặt nước bay về tầng cương phong.