Tri sự của phi chu Huyền Tâm phủ đều sững sờ khi nhìn thấy cảnh này, chứ đừng nói đến những tu sĩ khác của Huyền Tâm phủ hay là những hành khách trên phi chu.
Đối với phàm nhân, cảnh sắc mỹ lệ xung quanh thực sự làm cho người ta rung động đến nghẹt thở.
Cảm giác như được trông thấy tinh hà đang xuyên thẳng qua nhận thức, như được chạm đến biển sao sáng chói trong một giấc mộng hão huyền, khiến cho tất cả mọi người như si như mê.
Có vài người nhịn không được phải tựa vào bên cạnh mạn thuyền, vươn tay muốn chạm đến tinh quang đang lưu động.
Vậy mà, bọn họ thực sự có thể cảm nhận được một dòng nước trong vắt lướt nhẹ qua bàn tay.
“Có thể được đi cùng thuyền với tiên nhân, may mắn thay! May mắn thay!”
Một ông lão khẽ run lên vì phấn khích.
Lão gắt gao mở to hai mắt, như muốn khắc sâu một màn này vào trong đầu.
Mà đối với các tu sĩ, sự rung động với những biến hóa trước mắt còn nhiều hơn nữa.
So với phàm nhân không hiểu chuyện gì, bọn họ biết cảnh tượng trước mắt còn có ý nghĩa sâu xa như thế nào.
“Đây không phải chuyện mà cánh buồm Âm Dương của phi chu Huyền Tâm phủ có thể làm được, chắc chắn không phải!”
Một lão tu sĩ rời đuôi thuyền đi vào cửa sập, đứng ở trên boong thuyền nhìn tinh hà xung quanh.
Trong ánh trăng mờ ảo, có từng ngôi sao đang lơ lửng nơi đó.
Các ngôi sao ấy không phải đứng yên bất động, mà chúng mơ hồ có quy luật của riêng mình.
Cái này cũng không đơn giản chỉ là tinh quang hiển hóa, mà chính là Tinh hà Đại đạo chân chính.
“Có người đang mượn nhờ cánh buồm Âm Dương để thi pháp!”
Giọng nói của một lão giả khác ở bên cạnh vang lên.
Đây là một tu sĩ có gương mặt già nua nhưng tóc xanh đầy đầu.
Tuy rằng thanh âm vẫn còn bình tĩnh nhưng thần sắc cũng đang cực kỳ kích động.
“Người nào? Chẳng lẽ là Chưởng giáo hay lão tổ sư của Huyền Tâm phủ đích thân đến đây?”
Lão tu sĩ lúc trước cũng vô thức nhìn về phía trên cánh buồm của phi chu.
Ở đó, các tu sĩ vẫn đang bay theo thuyền như cũ.
Vào lúc này, từng đạo pháp quang không ngừng lưu chuyển, chỉ nhìn thấy ánh sáng dày đặc mà không rõ bên trong là ai.
Hai người im lặng một hồi.
Tiếp theo, lão tu sĩ vừa xuất hiện bên cạnh kia mới mở lời.
“Thái Âm chi lực và Thiên Tinh chi lực nồng đậm như thế, nếu không lấy thì uổng phí quá!”
“Đúng vậy, sau này báo với Huyền Tâm phủ rồi đưa chút thành ý là được!”
Hai người không hề rụt rè chút nào, vung tay áo tế ra pháp khí của bản thân dùng để thu nạp.
Bọn họ vận pháp với tinh hà bên ngoài thuyền, thu nạp Thiên Tinh và Nguyệt Hoa chi lực - hai thành phần chủ yếu của Thái Âm chi lực.
Cũng không ít các tu sĩ làm giống với hai người vừa rồi.
Lúc đầu, bọn họ còn cố kỵ thái độ của Huyền Tâm phủ, chỉ đứng ngoài quan sát tìm hiểu ảo diệu trong đó, càng về sau lại càng thấy nhiều người ra tay nên cũng chẳng ai có thể nhịn được nữa.
Tu tiên vốn là cầu tiêu dao tự tại.
Nếu Huyền Tâm phủ không ra mặt nói không được động, bọn họ còn ngại cái gì?
Hành động chậm trễ nhất chính là một ít tinh quái hay yêu vật.
Không phải bọn chúng khách khí hơn đám ngươi tiên tu, mà do phi chu này là địa bàn của tiên nhân, những dị loại như bọn chúng vốn không dám quá mức lỗ mãng.
Nhưng hiện tại, tất cả tiên nhân đều đã động thủ; bọn chúng vốn dĩ đều là những sinh linh rất ỷ lại vào ánh Nguyệt hoa, thế nên nên cũng không thể kiềm chế được nữa mà lần lượt bắt đầu thu nạp loại lực lượng này.
Bây giờ, tu sĩ Huyền Tâm phủ đương nhiên cũng chẳng còn hơi sức đâu đi lo chuyện người khác.
Bọn họ phải dùng toàn lực để duy trì trận pháp của phi chu.
Thiên hà đột ngột xuất hiện này quả thực rất rung động, thiên tinh sáng chói cũng xác thực mỹ lệ; nhưng lúc này, dòng tinh hà trông tựa như thật sự ấy lại đang cuộn sóng mãnh liệt.
Một đám tu sĩ Huyền Tâm phủ rất sợ phi chu bị phá vỡ trong tinh hà.
Nếu trận pháp thật sự xảy ra vấn đề ngoài ý muốn, chẳng biết sẽ xảy ra hậu quả gì ấy chứ.
Mặc dù biết là cao nhân đang thi pháp, chắc chắn sẽ có khả năng khống chế nhất định, các tu sĩ Huyền Tâm phủ cũng không dám đánh cược.
Nhưng bên cạnh việc duy trì trận pháp, hai vị tri sự của Huyền Tâm phủ cũng phân tâm quan sát cánh buồm Âm Dương.
Nếu bàn kỹ hơn, người được lợi lớn nhất trước mắt không phải đám tu sĩ trên phi chu, cũng không phải những người tu hành đang thi pháp thu nạp khác, mà chính là bản thân chiếc phi chu này.
Mỗi một lần vào ban ngày hay ban đêm, lúc phi chu dẫn dắt Thái Âm hay Thái Dương chi lực cũng đều là một lần tế luyện của phi chu.
Tri sự chịu trách nhiệm quản lý phi chu cũng giống như những Chân nhân thay phiên nhau trông coi Ngọc Hoài Sơn.
Đạo hạnh bọn họ đều không quá kém.
Cả hai người biết rõ rằng, biển sao đầy trời kia thực ra đang đi theo phi chu đấy.
Bọn họ dùng toàn lực duy trì trận pháp, ngoại trừ để phòng ngừa sự cố ngoài ý muốn, cũng có ý nghĩ muốn xem có thể luyện hóa tinh hà ở một trình độ nhất định hay không.
Dù chuyện này có chút giống rắn nuốt voi nhưng cũng không phải nói muốn nuốt là xong chuyện, mà còn phải luyện hóa nữa.
Phi chu này vốn là chí bảo của Huyền Tâm phủ, nếu thật sự có thể luyện hóa thành công thì càng khó lường rồi!
“Nếu tinh hà này có thể hóa nhập vào phi chu, vậy thì...”
“Đừng nói chuyện, chuyên tâm thi pháp!”
Hai người đã về tới một gian tĩnh thất đặc thù trong khoang thuyền, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, liên tục thi pháp.
Bọn họ điểm những pháp châu rực rỡ thần quang lên bức trận đồ trải rộng khắp mọi vách tường nơi này.
Trong nháy mắt, hào quang quanh phi chu sáng lên; luồng Thái Âm chi hỏa vốn dĩ vẫn còn hơi yếu ớt ở xung quanh nay lại càng lúc càng bùng cháy mãnh liệt.
Ngọn lửa này cũng không phải do Kế Duyên thúc giục, mà là bản thân trận pháp của phi chu tự động sinh ra, ngay vào lúc luyện hóa tinh lực.
Ở một nơi trên boong thuyền, tất cả tu sĩ Ngọc Hoài Sơn đều ngồi xếp bằng.
Từng miếng ngọc bội lơ lửng trên đỉnh đầu tựa như những ngôi sao nho nhỏ, hút lấy Thái Âm chi lực.
Cũng giống những người khác, sau khi phấn khích đi qua, bọn họ cũng không lãng phí cơ hội tu hành khó có được này.
Cư Nguyên Tử vừa thu nạp Thái Âm chi lực, vừa nói.
“Phản ứng của đám người Huyền Tâm phủ cũng không quá chậm, chỉ là hơi quá hoàn mỹ.
Kế tiên sinh thi pháp dẫn tinh hà hạ xuống, tại sao lại để cho người khác được lợi chứ!”
Theo như lời của Cư Nguyên Tử, Kế Duyên liên tục thi pháp trên không trung, thúc giục Thiên địa diệu pháp đến tận cùng, từ đó mới dẫn tới tinh hà lộng lẫy như vậy.
Rốt cuộc, chẳng biết mục đích chính của ngài ấy là vì thương thế của bản thân, hay là do nhận ra hiệu quả từ phần lực lượng đó nên mới nảy sinh ý tưởng thu lấy nhiều một chút như vậy?
Kế Duyên rất vui khi thấy một đám tu hành có thể nhận được chỗ tốt, dù sao hắn cũng không khống chế được nhiều tinh lực như vậy.
Nhưng hắn cũng không có khả năng ra sức duy trì thiên hà để cho đám người Huyền Tâm phủ luyện hóa mãi được, dù gì cũng là hắn phải trả tiền đấy!
Sau khi kéo dài được khoảng một khắc đồng hồ, Kế Duyên lập tức động thủ.
Mặc dù nhìn qua cứ tưởng tinh hà mới hình thành trong nháy mắt, nhưng đó là do hình ảnh đến từ ý cảnh Thiên Địa Hóa Sinh của Kế Duyên quá chân thực mà thôi.
Tinh lực chân chính vẫn phải tích cóp từng chút một, đến lúc này mới đúng là thời điểm nồng đậm nhất.
Giờ phút này, toàn thân Kế Duyên được bao phủ bởi tinh quang dày đặc.
Xung quanh hắn là từng vòng ánh sáng, giống như có vô số Kế Duyên đang thi triển động tác chồng lên nhau.
Bên trong ý cảnh, Kế Duyên trong hình thái Pháp Thiên Tượng Địa trợn trừng mắt lên.
Hắn mở miệng, sắc lệnh lập tức ngân vang giữa âm thanh mênh mông cuồn cuộn.
“Tinh hà đầy trời, toàn bộ đều thuộc về ta.”
Vốn dĩ chính là từng dòng đạo khí thuần túy tối giản nhất bắt đầu nhập vào thân thể hắn, nhưng sau đó lại nhờ vào hiệu quả của Thiên Địa diệu pháp mà chuyển sang dẫn dắt Thái Âm chi lực thẩm thấu vào bên trong cơ thể.
Rầm rầm.
.
.
Rầm rầm.
.
.
Mặc dù không nghe thấy thanh âm kia, nhưng tận sâu bên trong ý cảnh của tất cả mọi người - bao gồm phàm nhân - đều đang âm vang một loại tiết tấu tựa như là sóng vỗ.
Tâm niệm vừa lên, tinh hà chuyển động.
Lúc này, Kế Duyên vung tay áo, mượn nhờ cánh buồn Âm Dương và Tụ Lý Càn Khôn của bản thân, đồng thời còn khống chế Thiên Địa Hóa Sinh và ý cảnh.
Bốn thứ này đồng thời hạ xuống - lấy Kế Duyên làm trung tâm - trong tinh hà sinh ra một vầng minh nguyệt.
Ánh sao vô cùng vô tận như một dòng sông chảy ngược, còn vòng sáng của vầng minh nguyệt kia lại phảng phất như một vòng xoáy đang chuyển động.
Kế Duyên thi triển nhất tâm nhị dụng, một phần nhỏ duy trì việc thu nạp Thái Âm chi lực, còn lại đại bộ phần đều đắm chìm trong việc dẫn dắt Thái Âm chi lực đi lên.
Dãy tinh hà kinh khủng kia giống như muốn trốn vào ý cảnh Sơn hà của hắn.
Và tại vị trí điểm cuối của dòng tinh hà ấy, có từng đường cong uốn lượn theo sự dẫn dắt bằng tâm thần của Kế Duyên, trong tích tắc lao ra khỏi ý cảnh, đột ngột trút xuống cánh tay trái của hắn.
Lôi cương mang tính chất chí Dương vẫn luôn dây dưa trong thần hồn của hắn từ trước đến nay, giờ lại gặp phải luồng Thái Âm chi lực vô cùng vô tận này đang tản ra hàn khí như hồng thủy ngập trời, từ chín tầng mây mà giáng mạnh xuống.
‘Đây đúng là ngân hà lạc cửu thiên rồi!”
Kế Duyên rõ ràng vẫn còn rảnh rỗi suy nghĩ như vậy.
Sau đó, hắn thấy Thái Âm chi lực và lôi cương cùng trùng kích vào một chỗ, đạo uẩn nổ tung gây ra một tràng chấn động miên man không dứt.
Ầmmmm....!Đùnggggg......Ầmmmmm...!Đùnggggg.....
Rẹt rẹt rẹt rẹt...
Phía trên không trung ở bên ngoài phi chu, lấy Kế Duyên làm trung tâm, từng gợn sóng mơ hồ chấn động ra bốn phía.
Khi bị gợn sóng này xẹt qua người, bất kể là người phàm hay tu sĩ, tinh quái hay yêu vật, bọn họ đều cảm thấy thân thể tê dại.
Từng đợt uy thế mang đến cảm giác áp bách quét ngang qua.
Trong số đó, không ít tinh quái yêu ma khiếp sợ đến nỗi co lại thành từng đoàn, chẳng còn quan tâm đến việc thu nạp Thái Âm chi lực nữa.
Lúc này đã không còn gió êm biển lặng như lúc trước.
Bây giờ, tinh hà mãnh liệt đã làm cho không ít người tu hành chùn bước, ngay cả những người có năng lực cũng phải dừng tay nhằm quan sát sự biến hóa này.
Ý cảnh vốn là do lực lượng tâm thần và thân hồn biến hóa mà thành, thiên địa sơn hà rộng lớn vô biên trong ý cảnh của Kế Duyên cũng theo nguyên lý tương tự.
Nói tóm lại, tố chất thân thể cũng ảnh hưởng rất lớn.
Hắn không có khả năng thu nạp quá nhiều Thái Âm chi lực.
Đừng nói là Kế Duyên ngày hôm nay, ngay cả những cao nhân Chân Tiên hàng thật giá thật nhiều năm cũng vậy.
Không ai có thể trực tiếp hút cạn được những tinh lực này.
Nhưng Kế Duyên vừa thu nạp vừa cọ rửa cánh tay trái nên tiêu hao còn lớn hơn tưởng tượng của hắn một chút.
Kế Duyên không nghĩ tới lần kiếp lôi kia rõ ràng đã là nỏ mạnh hết đà, ấy thế mà lại có thể biểu hiện khoa trương ương ngạnh như vậy.
Thậm chí, nó còn có xu thế cố thủ không chịu tiêu tan.
Kế Duyên nào có cho phép chuyện như vậy phát sinh, nếu không căn bệnh này cũng phải kéo dài cả trăm năm đấy.
Dù sao đi nữa, số lượng tinh lực ở thời điểm hiện tại là cực kỳ nhiều, thế nên Kế Duyên dứt khoát mạo hiểm dẫn “chiến trường” vào toàn thân, dùng cái này làm loãng đi kiếp lôi còn sót lại.
Bởi vì có thể điều động Thái Âm tinh lực cực lớn, mỗi một nơi trong cơ thể hắn vẫn ở trong trạng thái bão hòa.
Ầm đùng đùng....
Từ trên người Kế Duyên tản mát ra một loại uy thế sấm sét.
Tiếng sấm mơ hồ kia dù không nghe rõ nhưng đã khiến tất cả các tu sĩ khẽ run rẩy.
“Ầm đùng đùng....”
Lần này mới thật sự có một tiếng sấm vang lên.
Không ít người có tu vi yếu, định lực kém vô thức ngồi bệt xuống sàn.
Khoảng mười nhịp thở sau khi tiếng sấm đầu tiên và cũng là tiếng sấm chân chính duy nhất vang lên...
Rẹt...
Trong khoảnh khắc, tất cả các tinh hà đều tan biến vào hư vô, chỉ còn lại các ánh sao cứ xa dần ở phía bên ngoài phi chu.
Thực ra, đây là do Kế Duyên thu hồi ý cảnh Tinh hà, tản đi Thiên Địa diệu pháp.
Vì tốc độ chuyển động của các luồng tinh quang kia cực nhanh, mà xung quanh lại mất đi sự ước thúc của Kế Duyên nên tự bản thân cánh buồn Âm Dương không thể một mình duy trì hiện trạng lúc ban nãy được.
Vì vậy, tinh quang lập tức rơi xuống đại địa rồi biến mất.
Nhưng bởi vì động tĩnh trước đó quá chấn động, nên trong mắt tất cả mọi người, dường như cả tinh hà rộng lớn lúc trước bỗng chốc bị Kế Duyên hấp thu sạch sẽ vậy.
Ánh sao nhàn nhạt vẫn còn chiếu rọi lên cánh buồm Âm Dương của phi chu như trước khi Kế Duyên thi pháp.
Nhưng nếu so với lúc nãy thì mọi thứ quá đối lập, giờ đây cánh buồm Âm Dương lộ ra vẻ ảm đảm chẳng còn chút ánh sáng nào.
Hiện tại, thân thể của Kế Duyên có thật nhiều vầng tinh quang trong trạng thái “ảo ảnh trùng điệp”, khiến cho cả người hắn vẫn mơ hồ như cũ.
Còn các tu sĩ đang phi hành chung quanh cũng vô thức đứng cách xa hắn một khoảng nhất định để thể hiện sự tôn kính và cũng muốn nhìn rõ vị cao nhân này hơn.
Các tu sĩ và phàm nhân ở phía dưới cũng giống như thế.
Ngoại trừ người của Ngọc Hoài Sơn và một số người ở Huyền Tâm phủ, tất cả mọi người đều muốn nhìn rõ vị cao nhân có nhiều vòng sáng quanh thân kia.
Chẳng qua là, ngoại trừ cảm giác nhẹ nhõm ở thời điểm hiện tại, Kế Duyên cũng không muốn trở thành một chiếc sa bàn trực quan rồi bị người này người kia soi mói.
Hắn cần nhanh chóng củng cố và cũng không có thời gian để thể hiện sự tồn tại của bản thân.
Vì vậy, mọi người chỉ kịp trông thấy ánh hào quang lóe lên trên bầu trời, còn vị cao nhân thần bí kia lại hóa thành một đạo độn quang đi vào cửa khoang của phi chu, cuối cùng biến mất bặt tăm.
Chỉ có người của Ngọc Hoài Sơn nghe thấy Kế Duyên truyền âm.
“Tối nay có chút gặt hái, Kế mỗ quay về khách xá bế quan mấy ngày.”.