Sau khi đám người đi vào đường lớn trong huyện, Doãn Thanh ra lệnh cho tất cả bọn họ xuống khỏi xe và ngựa.
Một số hạ nhân phụ trách trông coi xe ngựa trong một khách điếm, sau đó Doãn Thanh dẫn đám tùy tùng còn lại đi bộ đến phường Thiên Ngưu.
Vừa rời đi không bao lâu, cả đội ngũ, bất kể là thị vệ hay người hầu, bắt đầu nhìn xung quanh hoặc nhìn nhau một cách khó hiểu, ngay cả công chúa Thường Bình cũng thay đổi sắc mặt.
Thấy Doãn Thanh không có biểu hiện gì đặc biệt, nàng dò hỏi.
“Quan nhân, chàng có ngửi thấy không, hình như là mùi hương gì đó, thật là thơm...”
Doãn Thanh mỉm cười, nhìn về hướng của phường Thiên Ngưu ở phía xa.
“Bình nhi, ta đã từng nói với nàng rồi, đó là hương hoa táo ở Cư An Tiểu Các.
Cây táo này không phải năm nào cũng nở, nhưng một khi đã nở hoa, hương thơm nhẹ nhàng sẽ lan tỏa khắp huyện Ninh An.
Trong một thiên văn chương của cha ta từng có câu từ giảng: ‘Xanh vàng kết đầu cành, nửa huyện thơm ngát hương’, là do đây mà ra.
“
Trên những con phố bên ngoài phường Thiên Ngưu, quán mì Tôn ký vẫn mở cửa như thường lệ.
Nhưng lúc này không có Tôn Nhã Nhã đứng bên quầy hàng, nếu không phải đến trường thì cũng có thể đang luyện chữ ở nhà Kế Duyên.
Doãn Thanh dẫn công chúa Thường Bình tới đây.
Một số thị vệ mặc thường phục đi ở xa xa phía trước, một số ở hai bên trái phải, nhưng bọn họ căn bản đều cố gắng không quấy rầy hai người bọn họ.
Dù vậy, vẫn có bốn thị nữ và người hầu đi cùng Doãn Thanh và công chúa Thường Bình.
Điều này đối với người dân huyện Ninh An vẫn rất dễ thấy.
Tôn Phúc vốn là người làm ăn, biết nhìn mặt mà nói chuyện nên lại càng không cần phải nói.
Chỉ cần nhìn đội hình này từ xa, lão đã biết người tới có lai lịch lớn.
Vì vậy, lão bèn thúc giục bốn, năm thực khách đang ăn tại quầy hàng.
“Này các ngươi ăn mì đi chứ, đừng luôn nhìn chằm chằm mấy người bên kia nữa, đặc biệt là đừng nhìn nữ quyến, biết rõ chưa?”
“Hả? Lão Tôn, lão biết bọn họ sao?”
Một người trẻ tuổi mập mạp nhìn về phía xa và hỏi Tôn Phúc.
Mặc dù cuộc sống ở huyện Ninh An khá tốt nhưng dân chúng bình thường vẫn hiếm có người béo.
Dù không đói nhưng họ vẫn phải làm việc, mà thực khách này là một ngoại lệ.
Ngoài việc là khách thường xuyên đến quán mì, Tôn Phúc có một ấn tượng sâu sắc về gã, vậy nên mới đặc biệt giải thích một câu.
“Mấy đứa nhỏ chưa tỏ sự đời như ngươi, không biết bên ngoài hiểm ác.
Tuy rằng ta không biết người ở đằng kia là ai, nhưng nhìn đội ngũ của bọn họ thì đích thị là quan lại quyền quý.
Ngươi dám tùy tiện nhìn chằm chằm nữ quyến nhà người ta à? Nếu gặp phải ai đó xấu tính thì người ta sẽ móc mắt ngươi ra đấy!”
“Ai ôi!!! Nghiêm trọng như vậy?”
Tôn Phúc gật đầu.
“Đương nhiên rồi, ngươi làm việc nên có chừng mực một chút, nhìn thì cũng nhìn một lát thôi.
Nhưng đám nữ tử nhà quyền quý đó ai nấy đều xinh đẹp, chỉ sợ các ngươi không kìm được mà nhìn mãi ấy.”
Tôn Phúc cố tình làm cho nó nghiêm trọng hơn, để không gây rắc rối trong quầy hàng của mình.
“Đã biết, đã biết!” “Ừ, mau ăn mì đi.”
Sau khi tán gẫu vài câu ở quầy hàng, nhìn thấy đám người Doãn Thanh đến gần, chủ quầy hàng và thực khách không nói chuyện về người ngoài nữa; chủ đề cũng chuyển sang những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống.
Tuy nhiên, khi Doãn Thanh đến gần đó, y không trực tiếp đi qua, mà chậm rãi tiến lại bên ngoài quán mì.
Thậm chí, Doãn Thanh còn chắp tay hành lễ với Tôn Phúc.
“Chào Tôn bá, ta rất vui khi thấy quán mì của bác vẫn còn bán ở đây.”
Tất nhiên Doãn Thanh biết rằng chủ quầy hàng đã thay đổi.
Chủ quán bây giờ là Tôn Phúc, con trai của Tôn lão đầu.
Nhưng Tôn Phúc lại không nhận ra Doãn Thanh nữa.
Thấy vị quan quyền quý hành lễ với mình, thoạt nhìn như quen biết với mình, nhưng trong đầu lão Tôn vẫn có chút sợ hãi.
Tôn Phúc lau tay trên tạp dề, vội vàng đáp lễ.
“Không biết ngài là?”
“À, ta là Doãn Thanh, chính là Doãn Thanh - con trai của Doãn phu tử dạy ở trường tư thục huyện.”
Nghe vậy, Tôn Phúc nhận ra ngay lập tức.
“Ô ô ô ô, ngươi là, ngươi là con trai của Doãn Văn Khúc, nghe nói ngươi cũng là quan lớn trong triều rồi?”
“Ha ha, Tôn bá quá khen rồi.
À đúng rồi, Kế tiên sinh ở nhà đúng không ạ?”
Tôn Phúc vội vàng nói.
“Ở nhà, ở nhà.”
“Được rồi, bác cứ làm việc tiếp đi.”
“Ài!”
Doãn Thanh quay người, đi về phía cổng phường Thiên Ngưu cách đó không xa.
Trong khi đó, công chúa Thường Bình mỉm cười gật đầu với Tôn Phúc rồi mới rời đi cùng Doãn Thanh.
Ngay sau khi họ rời đi, những thực khách vẫn giữ im lặng tại quầy hàng vội vàng hỏi Tôn Phúc về Doãn Thanh.
Một người vội vàng trả tiền để đi báo tin với mọi người biết rằng con trai của Doãn Văn Khúc đã trở lại.
Sau khi trò chuyện một lát, Tôn Phúc mới vỗ đùi nhớ ra Tôn Nhã Nhã vẫn còn ở Cư An Tiểu Các.
Đi dạo trong con hẻm yên tĩnh của phường Thiên Ngưu, Doãn Thanh cảm thấy giống như khi còn bé, hầu như không có gì thay đổi.
Tuy nhiên, hầu hết cư dân trong khu vực đều tránh đi khi thấy đội hình này đi tới.
Mặc dù Doãn Thanh cũng có ý chào hỏi họ, nhưng cũng không muốn làm người khác sợ hãi, vì vậy cũng để bọn họ đi xa mình.
Khi đến gần Cư An Tiểu Các, Doãn Thanh quay lại và dặn dò đoàn tùy tùng.
“Một lát nữa, những người khác sẽ ở bên ngoài.
Ta và công chúa điện hạ, cùng với hai vị thị vệ tiến vào.”
“Vâng!”
Những người hầu phía sau cùng nhau đáp lại.
Thật ra, Doãn Thanh còn không muốn mang theo hai gã thị vệ kia, nhưng không có cách nào cả.
Hai người bọn họ sẽ khó xử với mệnh lệnh này.
Dù biết chuyến này rất an toàn, nhưng bọn họ đã nhận lệnh của hoàng đế, phải bảo hộ công chúa Thường Bình.
Dù có để lại các thị vệ và tùy tùng bên ngoài, nhưng mấu chốt vẫn phải có hai người bọn họ bên cạnh.
Xa xa bên ngoài Cư An Tiểu Các, tán cây táo đã xuất hiện trong tầm mắt.
Hương hoa dường như trở nên nồng nàn hơn, nhưng mùi thơm này không gắt mũi, mà làm cho người ta cảm thấy sảng khoái và tươi mát.
Ngay sau đó, đám hạ nhân đã dừng lại, chỉ có bốn người tách ra đi về phía trước cửa Tiểu Các.
Hầu như tất cả mọi người đều nhìn lên tấm bảng của Tiểu Các.
“Chữ đẹp quá! Quả nhiên là không thua kém chữ của Doãn tướng!”
Công chúa Thường Bình lấy lòng một câu, nhưng Doãn Thanh cảm thấy tuy chữ viết của cha mình cũng rất tốt, nhưng vẫn kém hơn Kế tiên sinh một chút.
Lúc thị vệ chuẩn bị gõ cửa, Doãn Thanh giơ tay ngăn cản.
Sau đó, y tiến lên một bước, nhẹ nhàng gõ cửa sân.
“Cốc cốc cốc...”
“Kế tiên sinh, là ta, Doãn Thanh!”
Có tiếng bước chân đứt quãng truyền ra từ trong sân, sau đó là tiếng vặn chốt cửa.
“Két...”
Cửa sân mở lớn, lộ ra một cô gái nhỏ mặc áo bào trắng kiểu thư sinh đang tò mò nhìn Doãn Thanh và công chúa Thường Bình.
“Thanh nhi đến rồi à? Vào đi.”
“Tiên sinh gọi các người đi vào đi!”
Tôn Nhã Nhã nói xong, sau đó bước sang một bên.
Doãn Thanh và công chúa Thường Bình cùng với hai gã thị vệ bước vào nội viện của Tiểu Các.
Ngoại trừ Doãn Thanh, ba người còn lại đều đang quan sát tình hình của Kế Duyên và Cư An Tiểu Các.
Trong nội viện rất sạch sẽ, bày biện đơn giản, bao gồm một cái giếng được che bằng phiến đá, một bàn đá với bốn ghế đá và cây táo lớn tỏa hương thơm khắp nửa huyện Ninh An.
Kế Duyên đang ngồi sau chiếc bàn đá; lúc này, hắn mới đứng dậy chào mọi người.
“Thảo dân Kế Duyên bái kiến Thường Bình công chúa điện hạ!”
Kế Duyên chắp tay hành lễ với công chúa Thường Bình, còn nháy mắt với Tôn Nhã Nhã bên cạnh.
Cô bé lập tức kịp phản ứng, cũng học theo.
“Dân nữ Tôn Nhã Nhã, ra mắt Thường Bình công chúa điện hạ!”
“Tiên sinh không cần đa lễ, còn ngươi nữa, không cần đa lễ.
Ta và quan nhân vội tới đưa thiếp mời cho trưởng bối, nên cũng là vãn bối đấy.
Tiên sinh đừng làm Thường Bình xấu hổ.”
Kế Duyên gật đầu, thu lễ, mời mấy người ngồi xuống.
“Mời mấy vị ngồi, để ta đi pha trà cho các ngươi.”
Thấy Doãn Thanh muốn nói, Kế Duyên ngẩng đầu ngăn cản, chỉ vào trên bàn đá.
“Thanh nhi dẫn công chúa qua bên kia ngồi đi.
Theo phong tục của huyện Ninh An, cô dâu chú rể tới cửa lần đầu, các vị trưởng bối phải pha trà đường.
Đây là tục lệ không thể giản lược.
Ta đi chuẩn bị cho các ngươi.”
Cô dâu chú rể đến chơi nhà, cùng uống trà đường do các vị trưởng bối pha, có nghĩa là ngọt ngào.
Kế Duyên đã nói như vậy, Doãn Thanh cũng không thể từ chối.
Khi Kế Duyên bước ra với khay trà, trên đó đã có bốn tách trà, một ấm trà và một cái bình gốm nhỏ.
Kế Duyên đích thân rót trà nóng cho Doãn Thanh và công chúa Thường Bình.
Sau đó, hắn mở chiếc bình gốm nhỏ và dùng một chiếc thìa gỗ múc một ít hạt ónh ánh trong suốt vào trong tách trà.
Kỳ lạ thay, hương thơm của hoa táo quanh quẩn trong Cư An Tiểu Các.
Ngay khi Kế Duyên mở bình gốm, một mùi hương ngọt ngào đặc biệt thoang thoảng bay ra, chỉ cần ngửi một cái thôi đã khiến bốn người bọn họ cảm thấy khoan khoái dễ chịu.
“Mời dùng!”
Kế Duyên đặt tách trà trước mặt Doãn Thanh và công chúa Thường Bình, sau đó rót thêm hai chén đưa cho hai thị vệ.
“Các ngươi không phải cô dâu chú rể, không nên uống trà đường.”
Hai tên thị vệ cũng có nhãn lực, vội vàng cảm ơn nhận lấy chén trà.
“Cảm ơn tiên sinh!”
Đương nhiên Doãn Thanh biết món trà đường này nhất định không đơn giản, liền gật đầu với Dương Bình, trước tiên nâng ly nếm thử.
Một ngụm nước đường đã rót vào cổ họng, chưa kể dư vị ngọt ngào, còn có sự tươi mát nương theo dòng hơi ấm tan chảy vào xương cốt tứ chi.
Công chúa Thường Bình vừa nếm thử đã phải mở to hai mắt, sau đó bởi vì ngọt ngào mà hai mắt như biến thành hình trăng lưỡi liềm.
Nàng uống hết nước trà đường lúc nào không hay.
“Quan nhân, món trà đường này của huyện Ninh An quá ngon, dư sức được chọn làm ngự tiền cống phẩm đấy!”
Nhìn thấy vẻ mặt của Dương Bình vẫn chưa thỏa mãn, Doãn Thanh đưa ly của mình cho nàng.
“Trà đường này không phải nơi nào cũng có, cũng không đủ số lượng làm cống phẩm.
Nè, uống của ta đi!”
Thường Bình rất thông minh.
Nàng nhìn Kế Duyên rồi nhìn bộ trà và “bát đường” trên bàn.
Nàng vừa nói như vậy nhưng Kế Duyên lại không rót cho mình một ly khác nên nàng cũng đã hiểu ra.
Vốn muốn từ chối, nhưng dưới ánh mắt dịu dàng của Doãn Thanh và sự lưu luyến với nước trà đường kia, Thường Bình vẫn cầm lấy tách trà.
Lần này, nàng từ tốn thưởng thức mấy ngụm.
Sau khi xác nhận lại mùi vị, nàng đưa nửa ly còn dư lại cho Doãn Thanh.
“Ha ha ha ha ...!Thấy các ngươi ân ái như vậy, ta cũng yên tâm!”
Kế Duyên mỉm cười ngồi xuống ghế đá đối diện, dù sao hai thị vệ đứng hai bên trái phải không muốn ngồi.
Thường Bình nhìn bên cạnh bàn đá, có bày biện bút, mực và giấy.
Một số tờ giấy có chữ viết, nhưng phần lớn đều là chữ giống nhau được viết nhiều lần, tuy rằng không phải viết thành sách nhưng các chữ viết đều rất linh động và tinh tế.
“Đây là chữ của Kế tiên sinh sao?”
Nghe Thường Bình hỏi, Tôn Nhã Nhã nãy giờ vẫn đang thèm thuồng nhìn bát trà đường nhanh nhảu đáp.
“Không đúng, không đúng.
Công chúa tỷ tỷ, những chữ này của muội! Chữ của tiên sinh dễ nhìn hơn, chữ của muội không dám so sánh!”
Thường Bình hơi ngạc nhiên.
Một đứa trẻ nhỏ, lại là một cô bé, có thể viết chữ đẹp như vậy? Nhưng tình huống này chắc chắn không sai.
“Nhã Nhã, hôm nay đến đây thôi.
Ngươi có thể đi về nhà, ngày mai lại đến.”
Tôn Nhã Nhã lúc này đang rất phấn khích, bởi vì cô bé thực sự nhìn thấy một công chúa, nhưng khi nghe Kế Duyên nói, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng xụ xuống.
“Tiên sinh...”
“Ngoan, nghe lời.”
“Dạ...!Vậy con trở về...”
Tôn Nhã Nhã bắt đầu nhặt văn phòng tứ bảo trên bàn, cất vào rương sách nhỏ bên cạnh bàn đá, sau đó cõng rương sách làm bằng trúc, quay người đi ra khỏi sân.
Khi Tôn Nhã Nhã rời đi, Kế Duyên liếc nhìn hai tên thị vệ.
Hai người họ liền giống như bị ma ám, bước sang bên cạnh, chia nhau ra đứng canh ở tường viện bên trái và bên phải.
Điều này khiến Thường Bình hơi ngạc nhiên, nhưng Doãn Thanh không phản ứng.
Kế Duyên gật đầu với Dương Bình.
“Cũng có vài phần khí độ của hoàng gia, gặp mà không sợ hãi đấy!”