Nếu xuất kiếm qua loa có thể vô tình gây thương tích đến nhóm tu sĩ Tiên Hà đảo kia.
Vì vậy, kiếm quang do Kế Duyên thi triển thực ra không phải là quét ngược lại sườn núi, mà có xu thế hướng lên trên.
Mục đích chính của hắn là quét đi sương mù và chấn nhiếp yêu ma, đồng thời thông báo với nhóm tiên tu bị mắc kẹt bên trong rằng, viện binh đã đến.
Tại một vị trí trong phạm vi trăm dặm dưới rặng núi, bọn yêu ma điên cuồng tác quái, giao đấu kịch liệt với bên tiên tu.
Trong dãy núi, có một khe nứt to lớn đang thải ra sát khí cực độc từ địa mạch.
Màn khói đen đầy trời kia, ngoại trừ bao gồm Yêu khí và Ma khí của bọn yêu ma, còn trộn lẫn thêm luồng sát khí cực độc này.
Và ở hai bên trái phải của vết nứt không rõ to đến bao nhiêu, có một Mai Hoa trận khổng lồ đang tỏa ra ánh sáng.
Tổng cộng, có mười hai điểm sáng, mỗi một điểm sáng lại có ba hoặc bốn vị tiên tu ngồi xếp bằng tại đó, dùng pháp lực để duy trì đại trận.
Đại trận này không chỉ có tác dụng bảo vệ người trong trận, mà còn để trấn áp sát khí của địa mạch.
Và xung quanh, ngoài những tảng đá vụn và cây cối nghiêng ngã, còn có rất nhiều hố đất gồ ghề; một số hố đất bị lửa thiêu bừng bừng, một số khác lại bị băng tinh đông cứng.
Không những thế, có rất nhiều xác chết yêu ma nằm rải rác trong đó, có lớn có nhỏ, có bị đốt cháy hoặc chặt đầu.
Nhìn chung, bọn chúng bị giết bằng nhiều cách khác nhau, vừa thấy là đã giật mình.
Xung quanh đều là tiếng gió lạnh và yêu ma gào thét, nghe như “u..u...u...” vô cùng khó chịu.
Ầm ầm...
Lại có thêm một đỉnh núi nhỏ sụp đổ, một bộ vuốt xù lông to lớn vừa đập vỡ đỉnh núi, quét đống đá tảng cực lớn trên đỉnh núi kia về phía Mai Hoa trận.
Đùng...!Ầm...
Tảng đá lớn vỡ tung, nhưng Mai Hoa trận lại vững như bàn thạch.
Chỉ là, chợt có vài tu sĩ chau mày, hơi thở dần bất ổn ở vị trí trung tâm trận pháp.
“Sư phụ, tại sao bọn chúng không tấn công chúng ta? Chẳng lẽ sợ bị chúng ta tiêu diệt à?”
Nơi trung tâm Mai Hoa trận, một gã tu sĩ trẻ tuổi mở lời hỏi sư phụ mình ở cạnh bên.
Sau đó, sư phụ của kẻ này nhìn xung quanh, lại nhìn đệ tử mình rồi lắc đầu, nói:
“Không phải đâu.
Bọn yêu ma bị giết chết trong trận khổ chiến trước đó không quá mạnh mẽ.
Chúng đang định bào mòn pháp lực của chúng ta.
Sát khí của địa mạch nơi này rất độc.
Ngay cả bọn yêu ma muốn thu thập nó để tinh luyện sát khí nhằm cưỡng ép nâng cao tu vi cũng không thể chịu đựng được hoàn toàn.
Đau lòng thay, đại trận của chúng ta đặt tại vị trí này, chẳng khác nào giúp đỡ bọn chúng áp chế sát khí giảm đến một mức độ thích hợp.”
“Cái gì?”
Người tu sĩ trẻ suýt nữa phải đứng bật dậy từ tư thế ngồi xếp bằng bấm niệm pháp quyết.
Gã khó mà chấp nhận sự thật này.
“Khặc khặc khặc...!Ha ha ha ha ha...!Không ngờ vị tiên trưởng đây lại có thể nhìn thấu, ha ha ha ha ha...”
“Ha ha ha ha...” “Khặc khặc khặc...”
“Ồ ha ha ha ha...”
Trong nhất thời, hàng loạt tiếng cười ồ ạt vang lên từ bầu trời tăm tối xa xa.
Âm thanh ấy vô cùng chói tai, ầm ĩ, thậm chí có thể khiến một số tu sĩ có tu vi yếu hơn cũng cảm giác nỗi lòng bất ổn.
“A ha ha ha ha… Khi các ngươi đang co đầu rút cổ y hệt bầy rùa đen trong đại trận này, sơn môn của ngươi đều đã bị phá hủy.
Tất cả bọn tu sĩ còn lưu lại trong đó đều đã chết!”
“Đúng vậy, đúng vậy! Mặc dù chúng nó có tu vi hơi yếu, nhưng tiên linh rất thuần khiết nha! Bổ dưỡng lắm!”
“Đúng đúng đúng! Nhất là các nàng trinh nữ kia, vừa mềm vừa ngon, là vật đại bổ đó!”
“Ha ha ha ha ha...”
Tiếng cười nói liên tục của bọn yêu ma rót vào lỗ tai của nhóm tu sĩ kia.
Thế nhưng, không ít người nơi đây vẫn là kẻ hiểu biết, bèn nhanh chóng tự khép kín bản thân, tránh bị pháp Nhiếp tâm ảnh hưởng.
“Bọn nghiệp chướng này!”
Một tu sĩ nào đó chỉ có thể hạ giọng chửi xéo một câu, nhưng không thể rời khỏi đại trận.
Bọn họ đều biết, bên ngoài có hàng hà sa số lũ yêu ma.
Hơn nữa, cũng bởi vì bị đại trận trấn áp, độc sát đến từ địa mạch nơi này là nồng nặc nhất đấy.
Dù là chiến đấu với quần ma hay tiếp xúc với độc sát trong thời gian dài, cả hai đều là việc vô cùng nguy hiểm, chẳng khác gì ra chịu chết.
Ngay cả khi sơn môn thực sự bị phá hủy, cũng không thể hành động theo cảm tính vào lúc này.
“Hừ hừ, cứ cười đi, cứ kiêu ngạo đi...”
Lại có tu sĩ khác nghiến răng nghiến lợi cười lạnh lùng.
Số lượng bọn yêu ma lúc này quá nhiều, đó là chưa tính đến một vài tồn tại đáng sợ khác đang ẩn nấp.
Nguyên bản, một khu địa mạch vỡ tan đã có thể thu hút bầy yêu ma này đến, thế thì cũng không có gì lạ khi những tồn tại đáng sợ kia đánh hơi đến đây.
Mặc dù vậy, các tu sĩ vẫn không ngừng nuôi hy vọng.
Bởi vì, lũ yêu ma này chỉ biết bọn họ là một môn phái nhỏ bản địa chẳng có tiếng tăm gì, nào có biết đây chính là một phân nhánh của Tiên Hà đảo.
Cho dù bị giam hãm trong núi lớn tại đây, ngay cả khi sơn môn có thể đã bị phá vỡ, mọi người vẫn có thể dùng cách đánh nát phù chú bổn mệnh để thông báo cho Tiên Hà đảo rằng mình đang gặp nạn.
Đến lúc đó, ngay cả khi bọn họ đều chết cả rồi, môn phái của mình chắc chắn sẽ tung một kích lôi đình vào lũ yêu ma này.
Thế nên bây giờ, kéo dài càng lâu càng tốt!
Trên một đỉnh núi cao nằm trong rặng núi, có một bóng người đang được làn khí đen bao phủ toàn thân.
Y có ngoại hình trông tựa một vị quan nhân tuấn tú, làn da và ngũ quan rất đẹp, nhưng lại toát ra một khí chất vô cùng quỷ dị và nặng nề.
Đứng bên cạnh y là nhiều “người” khác cũng tương tự như vậy.
Nếu nhìn kỹ hơn về phía những khu vực xung quanh rặng núi này, số lượng bọn yêu quái sắp sửa hóa hình cũng không hề ít.
“Trông bọn tự xưng là ‘tiên nhân’ này có vẻ quá bình tĩnh nhỉ?”
“Ha ha, người tu tiên thường tu luyện thân thể và tâm tính.
Cho dù đó chỉ là một môn phái nhỏ, nhưng làm sao có thể bị phá nát tâm cảnh vì vài câu nói của chúng ta chứ? Chưa bàn đến việc bọn chúng sẽ tự an ủi rằng sơn môn vẫn bình an, dù có thật sự bị hủy thì vẫn có thể bình tĩnh trong một thời gian ngắn.”
“Ha ha ha ha! Nhưng vậy cũng tốt, có thể giúp chúng ta cố định địa mạch, chờ đến thời cơ thích hợp thì cứ giết sạch là xong.”
Nghe thế, bọn yêu quái và ma vật bên cạnh chế nhạo cười to.
Tuy nhiên, tên ma đầu tuấn tú, đẹp đẽ ở chính giữa chỉ cười nhạt, mở lời lạnh lùng:
“Chắc họ đang đợi cơ hội.”
“Cơ hội gì?”
Có kẻ hỏi lại, và tên ma đầu tuấn tú gằn giọng:
“Đương nhiên là cơ hội phản công! Bằng không, thay vì đau khổ chịu đựng việc tiêu hao pháp lực để kháng cự, không bằng dốc sức liều mạng huyết chiến cùng chúng ta một phen.
Dù tiên tu có vẻ hư vô, nhưng bọn chúng cũng là những kẻ có nhiệt huyết đấy.”
“Cơ hội? Khặc khặc, liệu bọn họ có còn cơ hội không?”
Lại có một con yêu quái hóa hình mở miệng châm chọc ở cạnh bên.
“Trong phạm vi mấy ngàn dặm nơi đây không hề có tiên môn.
Còn tên Sơn thần nơi này từng muốn xử lý phần địa mạch kia cũng đã bị chúng ta phân thây từ lâu rồi.
Thế nên, có thể xác định là xung quanh nơi đây không hề có chính đạo tồn tại.
Vậy, cơ hội của bọn chúng đến từ đâu?”
Một điểm sáng sâu thẳm lóe lên trong con ngươi của gã thanh niên tuấn tú; sau đó, y liếc xung quanh:
“Khặc khặc khặc, vậy thì phải dõi mắt mong chờ rồi.
Dù sao đi nữa, ta cũng rất chờ mong.”
Và ngay giờ khắc này.
Xoẹt...
Kiếm quang chói mắt lóe lên từ phương xa, phát ra kiếm khí ngang dọc trong thoáng chốc.
Vầng sáng ấy giống như một vầng trăng khuyết quét ngang, xé toạc bức màn hắc ám ở những nơi mà kiếm khí lan đến.
“Đùng...” “Đùng...” “Đùng...” “Đùng...”
Ánh kiếm quét qua các đỉnh núi, từng ngọn đồi vỡ tung, đá vụn bắn ra tứ phía.
“A ...” “Đây là cái gì...”
“Chạy mau...” “Đi...”
Xoẹt...
Tuy rằng kiếm quang quét theo chiều dọc, nhưng phạm vi khá rộng.
Cộng thêm tốc độ của nhát chém ấy quá nhanh, chỉ cần có bất cứ một con yêu ma nào đứng trên mấy đỉnh núi kia, nếu không đủ đạo hạnh để kịp thời lẩn trốn, đa phần là chắc chắn sẽ chết.
Tại một ngọn núi cuối cùng, bọn yêu ma kia cơ hồ là phải đối mặt với luồng kiếm khí đến từ thanh tiên kiếm kia.
Luồng khí thế vô song ấy quét tới, vừa nhìn thấy đã khiến cho bọn tà mị phải ớn lạnh tận tâm can, khiến không ít yêu ma cảm giác thân thể cứng đờ, không thể động đậy.
Một âm thanh va chạm ‘đùng...!lào xào’ vang lên, kiếm quang lướt ngang, hất đỉnh núi vào không trung.
Một số yêu ma còn ngồi xổm được trên chân núi, run rẩy nhìn ánh kiếm xa xăm xóa tan bức màn bóng tối.
Nhưng đây chưa phải là kết thúc.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, một màn sáng rực rỡ vô hạn chợt hiển hiện ra trên những rặng núi.
Từng đám mây ngũ sắc bay lên bầu trời, xóa sạch bóng tối vô tận.
Vầng sáng rực rỡ đầy màu sắc kia bao quát cả rặng núi, chiếu sáng đến từng ngọn núi và mặt đất bằng.
“Tu sĩ của Tiên Hà đảo nghe lệnh, đối diện với yêu ma nơi đây, giết chết thẳng tay! Tru hình, rút hồn của bọn chúng!”
Hàng loạt đám mây ngũ sắc giăng kín trên cả dãy núi.
Trong mỗi cụm ánh sáng đều có từ một đến ba tu sĩ Tiên Hà đảo, có người vẫy nhanh phất trần, có người triệu hồi pháp khí ra, có người lại vận dụng các loại thần thông...!Trong lúc nhất thời, pháp quang hiện thế, dẫn đến tai họa ngập đầu cho bọn yêu ma vẫn còn trong trạng thái hoảng sợ bởi vầng kiếm quang ban nãy.
“Ầm ầm...”
Bầu trời lại trở nên đen kịt, nhưng lần này là mây sét hội tụ.
“Đì đoàng....!Đùng....” “Ầm ầm...!Đì đoàng...!Xoẹt...”
Từng tia sét đánh xuống, càn quét khắp cả ngọn núi.
Cuối cùng, bầy yêu ma mới có phản ứng.
Một số bỏ chạy ngay lập tức, nhóm còn lại thì quay sang giao chiến với tu sĩ Tiên Hà đảo ở một vài nơi.
Tại Mai Hoa trận nơi địa mạch phía dưới, các tu sĩ may mắn còn sống sót nhìn lên ánh chớp và những vầng sáng ngũ sắc ngập trời, chợt cảm thấy lòng tin bắt đầu tăng dần lên.
“Tiên Hà đảo của chúng ta đã đến hỗ trợ rồi!”
Trên các ngọn đồi, vẫn còn một số kẻ có chút sáng suốt.
Gã ma đầu mang bộ dánh tuấn tú kia cũng hơi kinh ngạc khi nhìn thấy dòng thủy triều được tạo thành từ sấm sét và hào quang kia.
“Hóa ra lại là Tiên Hà đảo của Đông Hải?”
Người có tên, cây có bóng, tên tuổi của Tiên Hà đảo cũng không nhỏ.
Thế nên, có rất nhiều yêu ma từng nghe nói qua, để rồi sản sinh tư tưởng rút lui trận này.
Tuy nhiên, có một số kẻ chạm vào ngưỡng cửa trọng yếu sắp sửa đột phá nhờ hấp thu độc sát kia, thế là bị kích thích đến nỗi cực độ điên cuồng.
“Tiên Hà đảo thì sao? Nơi đây có rất nhiều ma đầu, đại yêu và đại ma cũng không ít.
Dù là tu sĩ của Tiên Hà đảo có đến đây, vì cũng phải chôn xác ở nơi này! Gào...”
Giữa những tiếng gầm rống điên cuồng, thân hình của một con yêu quái nọ đang không ngừng to lên.
Trong màn yêu khí cuồn cuộn, nó hiện ra nguyên hình, là một con gấu khổng lồ như một ngọn đồi.
“Gào...”
Một bộ vuốt khổng lồ tràn ngập hắc quang vỗ mạnh tới hai vầng hào quang bên trên.
“Đùng...” “Đùng...”
Hai tiếng nổ mạnh gần như vang lên cùng một lúc, đấy là do có hai vị tiên tu bị đánh bay đi, va vào một ngọn núi.
Điều này cũng thành công thu hút sự chú ý của nhiều người tiên tu.
Và trong tích tắc, hàng loạt tia sấm sét từ trời cao giáng xuống con gấu khổng lồ.
“Đì đoàng...!Đì đoàng...!Đì đoàng...”
“Ầm ầm ầm...”
“Đùng...” “Đùng...”
Chợt có hai bức tường đất đột nhiên mọc lên ở hai bên con gấu khổng lồ kia, kẹp nó vào giữa.
Sấm sét trên trời đánh xuống khiến cả thân thể nó tê liệt, sau đó lại là một loạt các vầng hào quang mang theo những luồng gió sắc bén lướt qua, rồi cùng lột da, cạo thịt, rút xương nó.
Tổng cộng có ba trưởng lão Tiên Hà đảo ra tay.
Kế Duyên, lão nhân dẫn đội, vị nho sĩ kia và một người phụ nữ khác vẫn còn đứng trên đỉnh của một núi cao, quan sát kỹ càng bên dưới.
Họ liếc mắt sang những ngọn đồi xa xa, nhận ra khói đen nơi đó đã thưa dần nhưng vẫn còn tồn tại.
“Yêu ma đúng là yêu ma.
Cứ không chịu khổ tu, chỉ muốn giành lấy sát khí hung lệ nhằm đột phá.
Sớm muộn gì, kiếp nạn cũng sẽ giáng xuống.”
“Sư huynh, e rằng vẫn còn khá nhiều yêu ma trong góc tối.”
Nghe người phụ nữ nói vậy, lão nhân gật đầu.
“Ừ, diệt cỏ phải diệt tận gốc! Chúng ta cũng nên ra tay thôi.
Kế tiên sinh, tạm thời ngài cứ tọa trấn nơi này, cũng mong giữ kiếm để sẵn sàng hỗ trợ!”
“Được thôi!”
Kế Duyên thẳng thắn đồng ý, không hề oán giận vì không dẫn hắn cùng nhau chiến đấu.
Sau đó, hắn dõi mắt nhìn ba người biến thành ba ánh hào quang rời đi, phóng về phía biên giới của vùng núi rừng này.
Dưới cái nhìn Pháp nhãn, các tu sĩ của Tiên Hà đảo được tổ chức đội hình khá tốt trong thời điểm hiện tại, cơ hồ có thể duy trì số lượng tiên tu bình quân ở vị trí trung tâm và các mặt chiến trường.
Sáu vị trưởng lão cũng bay vút lên không theo hướng vừa có các vầng sáng mới, duy trì Hà Quang trận một cách trơn tru, còn những tia ngũ sắc cũng càng lúc càng lan rộng.
Thành thật mà nói, Kế Duyên cảm thấy bản thân cũng không cần ra tay, hoặc có ra tay cũng chẳng giúp thêm được gì.
Những người tiên tu này di chuyển rất nhanh, vô cùng có kỷ luật bên trong trận pháp.
Kế Duyên giống như một người ngoài cuộc, dùng tay trái cầm kiếm rồi chắp hai tay sau lưng.
Hắn đứng trên một đỉnh núi độc lập, chứng kiến sự tồn tại cùng nhau của ánh hào quang và sấm sét ở khu vực xung quanh.
Cả yêu khí và ma khí đều bị tiêu diệt nhanh chóng.
Ngay cả khi có máu đen của bầy yêu ma và sát khí đổ ngược trở lại ngọn núi này, chúng cũng sẽ nhẹ nhàng né Kế Duyên ra, lan tràn qua những khu vực khác.
Trên đỉnh núi xa xa, vài tên đầu quỷ, một vài tên ma đầu bao gồm cả thanh niên tuấn tú kia vẫn còn ẩn nấp.
Bọn chúng lạnh lùng quan sát cuộc phân tranh của nhóm người tiên tu và các bầy yêu ma khác.
“Tôn chủ, chúng ta đánh hay lui đây?”
Lúc này, thanh niên tuấn tú nhìn xuyên qua màn sương, xuyên qua các vầng pháp quang và yêu khí ngập trời, trông đến Kế Duyên đang đứng một mình trên đỉnh núi trơ trọi kia.
Y nhận ra, mọi thứ dơ bẩn và tà khí đều tránh né khỏi đỉnh núi ấy, lượn lờ sang hướng khác.
“Tuy nhóm tu sĩ Tiên Hà đảo đang chiến đấu ngoài kia khá lợi hại, nhưng đó cũng không phải là trọng điểm.
Chúng ta cần phải chú ý nhất chính là kẻ vẫn chưa từng nhúc nhích kia.
Nhát kiếm đầu tiên ban nãy chắc chắn là do hắn ra tay đấy.”
Trong lúc thanh niên tuấn tú đang nói, dường như Kế Duyên cũng cảm nhận được một ánh nhìn chằm chằm quỷ dị.
Hắn bèn liếc về hướng đó, khẽ mở đôi mắt xám trắng ra.
Pháp nhãn lộ diện, nhìn thẳng vào ánh mắt của thanh niên tuấn tú kia, khiến gã ma đầu ấy thầm chấn động trong lòng.
“Vân thâm bất tri Tiên Hà đảo*...!Chúng ta lui trước, cứ để bọn chúng giao chiến tại nơi này đi.
Phe mình cũng đã thu thập đủ sát khí của địa mạch rồi.”
(* Vân thâm bất tri Tiên Hà đảo: Giữa muôn trùng mây, khó mà tìm ra được Tiên Hà đảo.)
“Vâng!” “Tuân lệnh!”
Sau một khắc, ma khí trên ngọn núi cứ như dòng nước chảy xuôi, thẩm thấu vào mặt đất rồi tan biến vào trong vách núi.
Nhưng dù bọn ma đầu này rời đi, vẫn còn rất nhiều yêu quái lợi hại hơn ở lại, cộng thêm với số lượng của bầy yêu ma không hề ít, thế nên dù có nhận ra thanh niên tuấn tú kia đã bỏ đi rồi, không ít trong số bọn yêu ma ở lại chỉ nở một nụ cười chế nhạo mà thôi.