Bên ngoài gian phòng của Kế Duyên, Hồ Vân đứng dậy, rũ lông gãi tai.
Sau khi cân nhắc một hồi, nó không dám đẩy cửa đi vào nữa, đành phải quay về phòng mình.
Ở Doãn phủ, Doãn gia không chỉ xem Kế Duyên là khách quý, mà ngay cả Hồ Vân cũng được đối đãi như một vị khách chân chính.
Vì thế, dĩ nhiên nó cũng có hẳn một gian phòng cho mình, đối diện căn phòng của Kế Duyên ở bên kia sân nhỏ.
Chỉ là vừa mới đi đến cửa phòng, Hồ Vân đã dừng bước.
Nó ngẩng đầu nhìn trăng sao trên bầu trời, rồi lại nhìn về một nơi khác, do dự một chút, sau đó tung người nhảy đi.
Hồ Vân không muốn tu luyện, cũng chưa muốn đi ngủ, mà nó lại một lần nữa quay lại thư phòng của Doãn Thanh.
Là bạn tốt của Doãn Thanh, thật ra nó cũng rất hiểu con người y.
Có lẽ đối với vị công chúa kia, Doãn Thanh cũng là lần đầu gặp mặt đã thích con nhà người ta, nếu không y cũng sẽ không dụng tâm đến như vậy.
Nó đi một đường đến bên ngoài thư phòng Doãn Thanh, quả nhiên bên trong đèn đuốc sáng trưng.
Lần này, Hồ Vân không cần trốn tránh nữa, có thể thoải mái gõ cửa rồi.
“Cốc cốc cốc...”
“Doãn Thanh, là ta đây, ta vào được chứ?”
“Vào đi.”
Nghe Doãn Thanh nói, Hồ Vân trực tiếp đẩy cửa đi vào, sau đó vội vàng đóng cửa lại, tránh cho khí lạnh ùa vào thư phòng.
Nó ngẩng đầu nhìn Doãn Thanh, phát hiện ra dưới ánh sáng rực rỡ của hai ngọn đèn chụp, y đang cầm bút vẽ vời gì đó trên thư án.
Vì vậy, Hồ Vân nhẹ nhàng đi tới bên cạnh, đồng thời nhảy lên cái ghế trống phía sau lưng, kiễng chân nhìn xem y đang vẽ cái gì.
Doãn Thanh không nói gì, tỏ vẻ chuyên tâm vào bức họa, ngay cả một góc quần áo rất nhỏ cũng được y vẽ rất nghiêm túc.
Nhưng hiển nhiên y cũng không quên người bạn tốt của mình; lúc vẽ xong một bộ phận thì đổi bút mực, y quay sang nói với Hồ Vân.
“Lúc nãy trong phòng bếp còn hơn nửa con gà Hương Tô.
Ngoại trừ một cái đùi gà bị Doãn Trọng xé ra, hầu hết vẫn còn nguyên vẹn đấy.
Nếu ngươi không ngại, ta sai người mang tới cho ngươi nhé?”
“Không ngại không ngại, lấy nhanh cho ta đi!”
Hồ Vân thèm thuồng gà Hương Tô lâu lắm rồi, giờ nghe tin vẫn còn thịt gà thì làm gì quản nhiều như vậy chứ.
“Ha ha, vậy ngươi chờ một lát, để ta đi phân phó một tiếng.
Vốn định ngày mai bảo đầu bếp làm món mới cho ngươi, nhưng ta cảm thấy bây giờ ngươi muốn ăn rồi.”
Nói xong, Doãn Thanh đặt bút xuống, chậm rãi mở cửa đi ra ngoài.
Y dặn dò một người hầu đứng cách đó không xa.
Hồ Vân thấy Doãn Thanh rời đi, nó lập tức đặt hai chân trước lên bàn, muốn nhìn sát vào bức vẽ một chút, cẩn thận nhìn người được vẽ trên giấy.
Tuy Doãn Thanh mới vẽ đến nửa đêm nhưng đại khái đã vẽ ra hình người và các đồ vật, phần chi tiết chắc hẳn cần một hai ngày nữa mới xong.
Y vẽ Thường Bình công chúa ngồi trên sập êm, mặt nhìn sang bên này, trên môi nở một nụ cười nhẹ.
Những ngón tay ngọc thon dài trong chiếc áo choàng lụa đính hạt châu của nàng đang nắm một quân bài Diệp tử, các ngón tay xếp thành hình Lan Hoa chỉ*, mỗi một cái nhăn mày, một nụ cười đều rất sinh động.
(Lan Hoa chỉ là động tác chụm ngón cái và ngón giữa vào, trong khi xòe ra ba ngón còn lại.
Đây là hình dạng bàn tay cơ bản đặc trưng của thể loại múa và diễn kinh kịch của Trung Quốc, vừa có đặc điểm thẩm mỹ truyền thống độc đáo, vừa đại diện cho định hướng thẩm mỹ đặc thù và xu hướng tâm lý văn hóa chung của người Trung Quốc.)
“Vẽ đẹp thật đấy! Khó trách Kế tiên sinh luôn nói, ý niệm của nghệ thuật có thể mô phỏng được cả thần thái.”
Nhìn một lát, Hồ Vân dường như có thể thấy được cảnh Doãn Thanh và Thường Bình công chúa kết hôn sinh con, thấy được con cháu của bọn họ đứng chật kín cả sảnh đường.
Không biết mình có thể nhìn thấy được cảnh tượng lúc ấy không, nhưng mình vẫn phải chăm chỉ luyện tập mới được.
Chừng nào có đủ đạo hạnh thì bản thân mới có thể tự mình bước đi!
Hồ Vân biết rõ nó không thể ở lại Doãn phủ quá lâu, bởi vì Kế tiên sinh sẽ không dừng lại đây hoài.
Một lúc nào đó, Kế tiên sinh sẽ rời đi, ngài sẽ không để nó lưu lại Doãn phủ đâu.
Thậm chí, bản thân Hồ Vân hiểu rõ ràng rằng, lưu lại Doãn phủ cũng chẳng có ích lợi gì với nó.
Chưa kể lúc đó, việc tu hành còn trở nên chậm chạp không tinh tiến nổi.
Kế tiên sinh thường xuyên đi ra ngoài.
Những năm này, khoảng thời gian Kế tiên sinh quay về Cư An Tiểu Các càng lúc càng xa nhau.
Hồ Vân cảm thấy, nói không chừng lần trở về tiếp theo cũng sẽ không ngắn.
Nói như vậy, trừ khi Doãn Thanh có thể bớt chút thời gian quay lại huyện Ninh An gặp nó, nếu không đợi đến lúc nó có thể gặp được Doãn Thanh và Doãn phu tử thì e rằng sẽ phải rất lâu nữa.
Thế nhưng nghĩ lại, bản thân nó dù sao vẫn là yêu quái.
Sau này Doãn Thanh cưới vợ, đi đâu cũng sẽ có vị công chúa kia đi chung.
Có lẽ, Doãn Thanh cũng sẽ không tiện chơi đùa gặp gỡ với một con yêu quái nữa rồi.
Nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng Hồ Vân cũng có chút buồn phiền.
Niềm vui khi thấy bạn tốt tìm được vợ cũng vơi đi một ít.
“Ài, vẫn là đạo hạnh chưa đủ.
Nếu ta có đạo hạnh như Lục Sơn Quân, có thể hóa hình thành người, có thể mặc một bộ trang phục văn sĩ nghiêm chỉnh, đi đến trước mặt Doãn Thanh và vợ của y, nói một câu chào Doãn huynh, rồi lại nói chào đệ muội....”
Doãn Thanh nhanh chóng quay trở lại thư phòng.
Hồ Vân tránh ra để cho y tiếp tục vẽ tranh.
Vẽ một lúc lâu, Doãn Thanh bỗng nhiên quay đầu nhìn Hồ Vân.
“Sao hôm nay lại yên tĩnh như vậy? Chẳng giống ngươi chút nào.”
“Không có gì, ta chỉ cảm thấy việc tu hành của ta thật là kém cỏi, mãi mãi vẫn chỉ có một chút đạo hạnh như thế.
Thật khó chịu!”
Hồ Vân ngồi trên ghế, hai bàn chân vỗ vào với nhau.
Tư thế này rất giống con người, đặc biệt là cái đuôi to đang xõa ra ở phía trước cũng khẽ lắc một cái.
“Ha ha, mặc dù ta không hiểu việc tu hành của yêu quái nhưng vẫn có thể xem là biết một chút.
Năm đó, thỉnh thoảng ta cũng từng trò chuyện với lão Quy ở Xuân Mộc giang về mấy thứ thần tiên ma quái.
Từ lúc ngươi mở linh trí đến bây giờ, tính ra cũng khoảng bốn mươi, năm mươi năm đúng không? Tốc độ này cũng đâu có chậm nhỉ?”
Câu nói này cũng không thể an ủi Hồ Vân chút nào.
Nó thở dài.
“Vậy là ngươi lại đi so sánh ta với mấy tên yêu quái hoang dã đó à? Ta từng được Kế tiên sinh chỉ điểm đấy.
Tuy không biết đạo hạnh của tiên sinh cao đến mức nào, nhưng tuyệt đối đã đạt đến trình độ dù ta có tìm cả thiên hạ này cũng không thấy người thứ hai đấy.
Ngươi có biết, có bao nhiêu yêu quái có thể nhận được cơ hội tiên nhân chỉ lộ này không? Ài, đừng nói nữa, bao giờ gà Hương Tô được mang lên vậy?”
“Phòng bếp đang hâm nóng lại rồi, rất nhanh sẽ đem lên thôi.”
Thấy Hồ Vân vẫn còn nhớ tới đồ ăn, Doãn Thanh cũng an tâm hơn, quay lại tiếp tục vẽ tranh.
Chỉ là đêm đó Hồ Vân cũng không ở lại trong thư phòng quá lâu.
Lúc ăn xong nửa con gà Hương Tô, nó để lại cho Doãn Thanh một cái đùi gà rồi trực tiếp quay trở về, bảo là không thể lười biếng tu hành được.
Hôn sự của Doãn Thanh cũng không thể quyết định trong thời gian ngắn.
Chẳng qua, khả năng rất lớn là y sẽ lập gia đình trong vài năm nữa, Kế Duyên cảm thấy có lẽ mình sẽ tham gia được.
Còn bây giờ, thiên hạ chẳng có bữa tiệc nào không tàn.
Lần này Kế Duyên đã lưu lại Doãn phủ rất lâu, và hắn cũng không muốn ở kinh thành lâu hơn nữa.
Cho nên, sau Nguyên tiêu, hắn từ biệt người nhà họ Doãn.
Đương nhiên, lúc hắn rời đi cũng mang theo Hồ Vân.
Hôm nay là ngày hai mươi tháng Giêng, Kế Duyên và Hồ Vân đã ra khỏi Kinh Kỳ phủ, đạp bước trên mây trở về Kê Châu.
Chỉ là hắn không có đi thẳng về Đức Thắng phủ, mà đi về hướng Xuân Huệ phủ.
Ánh mắt của Hồ Vân không tệ.
Đứng trên đụn mây, nhìn thấy một thành trì bên cạnh một con sông lớn uốn lượn, nó biết ngay đây không phải đường về nhà.
“Kế tiên sinh, chúng ta đến Xuân Mộc giang sao? Tới gặp lão Quy và Đại Thanh Ngư(*) à?”
(Đại Thanh Ngư chính là con cá trắm ở các chương trước)
Sau khi rời khỏi Kinh Kỳ phủ, tinh thần của Hồ Vân vốn có chút uể oải, giờ đây thanh âm của nó còn mang theo sự hưng phấn.
Nói chính xác thì Hồ Vân cảm thấy mình có hai người bạn tốt, một là Doãn Thanh, hai là Đại Thanh Ngư.
Còn những người khác, nếu không phải là mối quan hệ trưởng bối bình thường, có lẽ chỉ có hạc giấy là khá tốt với nó.
Nhưng mỗi lần nói chuyện với hạc giấy quả thực quá tốn sức, Hồ Vân không biết hạc giấy đang nghĩ gì.
“Đúng rồi, đi đến Xuân Huệ phủ một chuyến, xem lão Quy và Đại Thanh Ngư tiến bộ như thế nào, cũng đi gặp Bạch Tề luôn.”
“Bạch Tề?”
Hồ Vân hơi sửng sốt, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nhớ ra Bạch Tề là ai.
Nó xác nhận bản thân không biết người này, vì vậy trực tiếp hỏi.
“Kế tiên sinh, Bạch Tề là ai ạ?”
Kế Duyên cũng biết Hồ Vân chưa từng gặp, cũng không quen biết Bạch Tề.
Hắn cười nói.
“Y là Chính thần của Xuân Mộc giang, là một con Bạch Giao.”
“Giao...!Giao Long ư?”
Hồ Vân vô thức run lên một cái.
“Kế tiên sinh, ta, ta nghe nói khẩu vị của Long tộc rất lớn.
Rất nhiều con rồng thích ăn thịt yêu quái, lại có thể tạo gió ban mưa.
Cho nên, Long tộc mới được dân chúng trong nhân gian sùng bái tôn là Thủy Thần.
Ta, ta là một hồ yêu...”
“Sợ à?”
“Vâng...”
“Yên tâm, có ta ở đây rồi!”
Hồ Vân cảm thấy an tâm một chút, nghĩ thầm có Kế tiên sinh thì sẽ không có chuyện gì đâu.
“Kế tiên sinh là bằng hữu của Giang thần kia à?”
Kế Duyên nở nụ cười ranh mãnh.
“Cũng không xem là bằng hữu.
Chỉ là lần trước ta đáp ứng sẽ mang tới một con yêu quái cho y ăn thịt.
Ta tìm hoài không có ai phù hợp nên giờ mới mang ngươi đến đây nè.”
Biết rõ Kế tiên sinh đang nói đùa nhưng Hồ Vân vẫn sợ tới mức run rẩy, miễn cường nhếch môi nói.
“Tiên sinh, người đừng dọa ta, người biết rõ ta nhát gan mà...”
“Ha ha ha ha ha...”
Cười vui vẻ một trận, Kế Duyên đáp mây xuống một chỗ ở bờ sông bên ngoài thành Xuân Huệ phủ.
Bây giờ là lúc sáng sớm, người ra vào cổng thành rất tấp nập.
Còn nơi được gọi là Giang Thần từ - đệ nhất từ* của Xuân Mộc giang - cũng có đông đảo du khách, khách hành hương.
(Chữ từ trong Giang Thần Từ chính là từ trong từ đường, có thể hiểu là một ngôi từ đường, một ngôi đền, đền thờ, nhà thờ cúng...)
Đối lập với Đại Lương tự của nước Đình Lương, dù dòng người ở đây cũng rất đông đúc nhưng Giang Thần từ của Xuân Huệ phủ hôm nay còn có thêm những cảnh sắc nam nữ hẹn nhau đi du ngoạn.
Văn nhân mặc khách đứng làm thơ, ít đi mấy phần dục niệm, nhiều hơn vài phần tiêu sái.
Tính ra thì Kế Duyên thích hình thức của Giang Thần từ bên này hơn.
Trùng hợp là vào lúc này, Giang Thần của Xuân Mộc giang cũng đang hóa thành hình người đứng ở Giang Thần từ quan sát đám thư sinh văn sĩ làm thơ.
Hơn nữa, y còn là “Bình Thư tiên sinh” nổi danh ở Giang Thần từ này.
Bởi vì vách tường dùng để viết thơ đề từ rốt cuộc cũng có hạn, thế nên hiện tại, nếu không phải tác phẩm xuất sắc thì không có tư cách được viết lên bức tường nơi hành lang có thể che gió che mưa này.
Mà vị Giang Thần đang dùng tên giả đây đã có danh tiếng trong giới phê bình thơ ca, lại được người coi miếu cực kỳ tôn kính, y nói bài thơ nào có thể được viết lên bức tường thì chắc chắn sẽ được.
Bây giờ, một đoàn văn nhân đang vây quanh bức tường ở hành lang ngoại viện Giang Thần từ.
Nơi đây đang có mấy chiếc bàn dài, có vài người đang cầm bút viết lên giấy trắng.
Ở bên cạnh không chỉ có các thư sinh, mà còn có một vài cô nương đang đứng xem.
Bầu không khí thật sôi nổi.
“Bạch nhật du giang đạp xuân thủy, dạ lý nhập liêm quan hoa đăng...”
(Ý nghĩa đoạn thơ: Ban ngày, dạo chơi trên sông, lướt trên từng dòng nước mùa xuân / Đêm về, buôn mành, ngắm nhìn từng ánh đèn hoa rực rỡ.)
“Hay lắm!” “Đúng vậy, Triệu tiên sinh viết hay quá!”
“Đúng đúng, Bạch tiên sinh nghĩ sao? Có đủ để viết lên tường không?”
“Đúng vậy đúng vậy, Bạch tiên sinh thấy thế nào?”
“Đúng vậy đúng vậy, Bạch tiên sinh thấy thế nào?”
Mọi người mời Bạch Tề nhận xét.
Bạch Tề trong dáng vẻ nho sĩ trung niên vừa vuốt râu vừa lại gần án thư mấy bước.
“Câu này cũng được, nhưng hơi ngắn!”
“Ha ha ha, Bạch tiên sinh, ta còn chưa viết xong mà.
Đợi Triệu mỗ hoàn thành toàn bộ bài thơ, mời ngài lại đến xem nhé!”
“Được, Bạch mỗ đợi tác phẩm xuất sắc của Triệu tiên sinh, hôm nay...”
Nói tới đây, Bạch Tề đột nhiên ngừng lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc khó hiểu.
Y quay đầu nhìn về một hướng, sau hai nhịp thở thì vội vàng rời đi, làm cho đám văn nhân mặc khách kinh ngạc chẳng biết chuyện gì đang xảy ra.
Bạch Tề bước đi rất vội, tốc độ cực nhanh.
Trong ánh mắt của người thường chỉ cảm thấy y đi rất gấp gáp, nhưng tốc độ thực tế còn nhanh hơn mấy lần.
Chỉ sau đó một lát, y đã ra khỏi Giang Thần từ, đi xuyên qua hàng quán rồi rẽ vào một nơi.
Bên cạnh Giang Thần từ chính là mặt sông.
Bạch Tề nhìn ra xa, thấy một vị tiên sinh mặc áo trắng, búi tóc bằng ngọc trâm, trước trán còn vương mấy sợi tóc mai, đang không nhanh không chậm đi đến đây; bên cạnh hắn còn có một con xích hồ.
Bước chân của Bạch Tề lại càng nhanh hơn mấy phần, từ xa đã chắp hai tay làm lễ, cao giọng chào hỏi ân cần.
“Kế tiên sinh đến Xuân Mộc giang, Bạch mỗ không tiếp đón từ xa, không tiếp đón từ xa!”